– Khí dồn phải gọn, tốc độ phải nhanh, khí muốn lưu chuyển nhanh đừng nghĩ nó chỉ là một dòng chảy như nước, mà hãy ép nó phóng đi một mũi tên. Khí không được đứt đoạn, dồn nhanh nhất vào bàn tay, tới từng ngón tay đồng nhất với thời điểm phát lực. Đừng tụ lại, khi tụ khí lại sẽ bị phân tán, không tụ khí sớm, không tụ khí muộn mà phải đúng lúc phát lực cũng là lúc khí tụ xong. Ta sẽ thử cho mọi người thấy điểm khác biệt.
Mộ Liên tung một cú đấm vào miếng thép được ghim chặt làm mục tiêu tập luyện dày chừng 5mm, miếng thép kêu lên một tiếng, lập tức lõm vào một đoạn.
– Tiếp theo là phát lực đúng thời điểm dồn xong nội khí.
Cú đấm tiếp theo vào miếng sắt tương tự bên cạnh chỉ nghe CANH! Một tiếng, trên miếng sắt không những bị méo mó mạnh mà vỡ ra một khe nứt ở chính giữa chạy dài cả miếng.
– Nhìn rõ rồi chứ! Khí dồn phải nhanh, phải chuẩn đúng lúc xuất lực chứ không phải sớm hay muộn. Muốn làm được điều này cần tập thật nhuần nhuyễn việc điều khiển khí di chuyển. Không những lực phát sẽ mạnh hơn mà trong chiến đấu tốc độ sẽ nhanh hơn, tùy ý phát lực hơn. Khi gặp cao thủ chỉ nhanh hay chậm 1/100 giây cũng đủ để quyết định thắng bại rồi. Bây giờ và cả chiều, tối nay, đêm nay. Các ngươi tập trung vào việc tập luyện dồn dòng nội khí đúng thời điểm. Sáng mai sẽ kiểm tra, báo bên hậu cần chuẩn bị 40 miếng sắt tương tự nữa. Bài học hôm nay đã hết. Tất cả tự tìm nơi tĩnh tâm tập luyện.
– Rõ! Thưa lãnh đạo!
20 lang Nha tinh nhuệ hô to. Chỉ sau hai buổi tập luyện cùng lãnh đạo kỳ lạ mới nhậm chức, họ đã thấy nhiều thứ mới mẻ và trình độ có xu hướng tăng rất nhanh. Cả doanh trại đều đồn đại về sự tài giỏi của lãnh đạo này. Bên cạnh đó là những câu chuyện về sự nghi hoặc thân phận của Mộ Liên.
Mộ Liên rời bãi tập luyện, lên chiếc xe Jeep phóng vút đi để trở về căn nhà của mình, nơi người hầu Hiểu Liên có lẽ đang chờ cơm vì đã quá 12h trưa.
Trên cao từ xa xa, Lang Chủ lặng lẽ nhìn chiếc xe phóng về phía khu nghỉ ngơi của các lãnh đạo. Hắn mỉm cười, báo cáo ngày hôm qua của đám Lang Nha cho biết về tốc độ tiến bộ kinh người khi có sự chỉ dẫn của Mộ Liên làm hắn rất vui. Hắn cũng bắt ghi chép lại phương pháp và truyền xuống dưới cho tất cả lang sĩ học hỏi, các đại đội trưởng và lang nha khác cũng phải tham khảo mà học. Cách luyện khí của Mộ Liên có sự khác biệt khá lớn so với cách trước giờ Sói Đêm thực hiện.
– Lang chủ.
Lang Tà đẩy cửa đi vào.
– Sao thế!
– Đã xác minh, cách đây hơn hai tháng có một chiếc xe hyundai bị đánh cắp ngay đối diện rạp chiếu phim Lạng Sơn. Mộ Liên không nói dối.
– Ngươi thấy sao?
– Con người này có chút kỳ lạ nhưng rất thật. Hắn truyền thụ cho Lang Nha rất chính xác và hết mình không giấu diếm. Tôi thấy đáng tin, tất nhiên còn phải xác minh xem.
– Hahaaa.
– Sao ngài lại cười ạ?
– Lang Tà, ngươi dễ tin người quá. Ta chắc chắn Mộ Liên là gián điệp của Bạch Long Cửu Diện giáo, không những vậy, rất có thể là lãnh đạo, thậm chí là một trong cửu sắc Bạch Long.
– Sao có thể?
– Ta không biết chúng có mưu đồ gì, nhưng ngươi không thấy lạ khi chúng đem đúng 3 mảnh Thiên Mã Thần Công ta cần nhất cho Sói Đêm tới đúng lúc hay sao?
– Có thể chỉ là sự trùng hợp chứ sao lại đi tiếp tay cho đối thủ tăng sức mạnh?
– Có thể vì tên bang chủ kia rất tự tin năng lực của thành viên bọn chúng, hoặc có âm mưu Thượng Phương Cốc với Sói Đêm. Ta chỉ cảm nhận và suy đoán, nhưng chắc chắn không sai đâu!
– Vậy ta còn bắt Mộ Liên tới hòn đảo kia?
– Ta chắc chắn mọi thứ sẽ đúng như Mộ Liên kể. Tên bang chủ này vô cùng đáng gờm, hắn tính toán tới từng chi tiết và biết chúng ta sẽ kiểm tra những gì từ Mộ Liên nên không có sai sót đâu. Tuy nhiên, hắn lại sai ở chỗ, mọi thứ quá hoàn hảo, quá đúng lúc để cho Mộ Liên gia nhập rất thuận lợi.
– Tại sao ngài lại nhìn ra được khi không có sai sót?
– Phàm trên đời này, việc gì quá hoàn hảo thì điểm sai sót chính là ở chỗ hoàn hảo. Hoàn hảo là bất bình thường. Cách Mộ Liên trả lời vanh vách chính là điểm đó, dù thực sự ngươi trải qua như hắn nhưng sau rất nhiều năm, vài năm thôi đã không hoàn toàn vanh vách rồi. Đây là được luyện tập học thuộc tới mức nhuần nhuyễn.
– Nói như ngài là tên bang chủ kia muốn lừa cho tất cả Sói Đêm đi vào một cái bẫy rồi tiêu diệt như Gia Cát lừa Tư Mã Ý hay sao? Tôi lập tức phát động bom mini nổ tan xác hắn!
– Đồ ngu! – Lang chủ quát to.
– Vậy phải làm sao, ngài định lợi dụng hắn dạy chiến sĩ rồi mới hạ thủ phải không ạ?
– Ngươi theo ta bao lâu mà vẫn không học được chút nào. Nghe cho rõ đây, ngươi truyền lệnh mật xuống, và nhất là ngươi phải thực hiện cho ta. Đối xử với Mộ Liên thật tốt, thật ca ngợi, thật thân thiết như anh em ruột thịt trong nhà. Đặc biệt là ngươi, phải gần gũi như hai cánh tay thực sự của ta, tâm tình tỷ tê mọi thứ trên đời này, chính trong lòng người không được nghĩ tới việc Mộ Liên là gián điệp mà hãy coi là anh em chí cốt của mình! Nghe rõ chưa, thông tin này chỉ ngươi được biết không được nói với ai.
– Tôi không hiểu?
Hoàng Văn Võ ngửa mặt nhìn rặng núi xa xa:
– Phản gián là kế sách tầm thường, Vô Sắc à Vô Sắc, ngươi thả một con sư tử vào trong đàn sói nhằm tiêu diệt cả đàn. Ta sẽ biến con sư tử đó của ngươi thành con sói mạnh nhất đưa cả đàn của ngươi vào chỗ diệt vong.
Lang Tà không hoàn toàn hiểu lắm cách nghĩ của Lang Chủ, nhưng chủ nhân của hắn nói thì hắn không bao giờ làm trái cho dù bảo hắn đi chết. Lang Tà đem theo suy nghĩ mông lung lùi đi ra ngoài khi thấy ba cô gái mới tới chỉ diện mỗi bikini trên người mở cửa đi vào. Hắn biết tới lúc để cho Lang Chủ tự nhiên giải trí.
…
5 ngày trôi qua kể từ buổi sáng Thìn và Thảo làm tình hăng say trong chính căn nhà của hai vợ chồng, khiến buổi trưa sau khi hai người ôm nhau ngủ 1 giấc anh phải gọi một công nhân vệ sinh tới dọn dẹp thật kỹ lưỡng phòng khách và sofa – nơi ngập mùi dâm thủy và tinh trùng của hai người. Cảm giác tội lỗi trong Thìn càng lúc càng ít đi, thay vào đó là cảm giác ham muốn ngày càng nhiều hơn.
Từ lần làm tình với Thảo hoang dại và say mê, anh với vợ cũng chỉ có một lần quan hệ. Cái cách thức phải nhẹ nhàng, tình cảm, đôi khi định quá sức là Thanh Dương kêu đau khiến Thìn khá không thoải mái sinh lý. Anh vẫn yêu vợ mình nhất, nhưng về vấn đề này thì thực sự Thanh Dương không thể thỏa mãn cho con thú nhục dục trong anh.
Cũng trong 5 6 ngày này, anh vẫn chưa tìm ra cách để tập luyện được Nhập Khí Tọa Đả Khai dù suy nghĩ mọi cách. Cứ bắt đầu đề thăng nội khí lên tầng tiếp theo thì mọi bộ phận cơ thể anh như vỡ ra, trên người xuất hiện những đường nứt li ti tiềm ẩn sự vỡ tan của da thịt. Thìn không sợ đau đớn vì đau đớn anh đã trải qua không hề ít, nhất là lần đại chiến bị đâm suýt nữa xuyên tim. Nhưng anh sợ không kiểm soát được thì không có đường quay về, anh sẽ chết thực sự khi mà còn quá nhiều điều cần làm, quá nhiều người anh yêu thương cần anh bảo vệ, chăm sóc.
Thìn bỏ mặc suy nghĩ để đi tắm, hôm nay là sinh nhật bố Thanh Dương. Cũng tiện có việc lên ông đưa cả vợ và con gái thứ hai xuống thành phố, gọi hai vợ chồng Thìn qua ăn tối tại một nhà hàng sang trọng để chúc mừng sinh nhật. Thìn không mua quà gì ngoài giỏ hoa Thanh Dương đã đặt sẵn đang trên đường tới, với một gia đình quá đầy đủ vật chất và lớn tuổi như bố Thanh Dương thì quà cáp chỉ là những người khách sáo, còn trong nhà thì ông không cần điều đó. Điều ông muốn nhất chính là hai cô con gái mình được hạnh phúc, tất nhiên với Thìn thì ông hoàn toàn hài lòng và rất quý chàng rể cả này.
Thìn chuẩn bị xong quần áo cũng là lúc Thanh Dương về tới nhà. Cô rất vui vì cũng lâu chưa được gặp bố mẹ và em gái nên nhộn nhịp chạy đi chuẩn bị váy vóc và trang điểm. Chỉ 30 phút sau, Thanh Dương ngồi bên cạnh Thìn trên ghế lái, cô mặc một bộ váy màu vàng nhẹ có điểm vài đường nét tinh tế. Làn da trắng mịn và đôi môi đỏ mọng mềm mại rạng ngời lên khuôn mặt xinh xắn của cô. Thìn thì ăn vận đơn giản với quần bò và áo phông có cổ, anh vẫn luôn thích sự đơn giản, ít gây chú ý.
Mất khá nhiều thời gian vào thời điểm chiều tối, xe của Thìn mới đỗ lại được trước cửa của khách sạn Loius III, nơi gia đình Thanh Dương đặt bàn. Từ trên bậc thềm cầu thang, tên bảo vệ chạy tới mở cửa xe và xin đánh xe vào bãi giúp Thìn. Quả không hổ một trong 4 khách sạn sang trọng nhất tại thành phố thủ đô, dịch vụ và sự quan tâm khách hàng đều là cao nhất. Thìn đưa chìa khóa, cùng vợ tiến vào lối đi dẫn tới nhà hàng của khách sạn.
Trong sảnh khách sạn lác đác vài vài bàn ăn của thực khách và người trú ngụ tại đây. Bố vợ Thìn chọn nhà hàng nằm trong khách sạn này không phải vì nó sang trọng quá mức mà ở đây có đầu bếp 6 sao tay nghề rất cao. Ông đặt vài món mình thích như gan ngỗng, cá Mú, thịt cừu nướng… cho buổi tối hội tụ gia đình.
– Con chào bố mẹ.
– Chào hai con!
– Chào Thùy Dung xinh đẹp!
– Chào Dũng! Khỏe không em!
– Em chào anh chị! Chị Dương ngày càng xinh ra…
Những câu chào xã giao qua lại khi Thìn và Thanh Dương tới được bàn ăn gia đình. Ngoài bố mẹ Thanh Dương còn có Thùy Dung, em gái của Thanh Dương, năm nay 21 tuổi, đang học đại học y chuyên ngành kỹ thuật xét nghiệm.
Thìn hơi giật nhẹ mắt khi chạm phải ánh mắt Thùy Dung nhìn anh, là một người bận rộn nên anh ít khi đi lại gia đình nội ngoại, bố mẹ Thanh Dương cũng không phiền vì Thanh Dương thi thoảng vẫn tự về thăm nhà và giải thích việc bán hàng, quản lý nhiều nhân viên online khiến Thìn khó mà rời công việc nghỉ nhiều được. Cả quá trình yêu đương, cưới xin, Thìn gặp mặt bố mẹ vợ không nhiều, và số lần gặp cô em gái của vợ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhớ lúc mới yêu có vài lần đi ăn cùng, khi đó Thùy Dung trong mắt Thìn là một cô bé bốn mắt với hai bím tóc hai bên trông rất nhí nhảnh, làn da hơi xạm xạm và người hơi mập chứ không trắng sáng hay cơ thể cân đối như Thanh Dương.
Qua những lần gặp khác, anh hầu như không để ý lắm tới cô em vợ này, nhưng hôm nay thì khác. Trong anh trào lên một cảm xúc khá lạ. Thùy Dung của hôm nay không còn là cô bé hai bím thuở nào, bây giờ là một con thiên nga thực sự. Tuy vẫn không trắng bằng chị, nhưng khuôn mặt tròn phúc hậu, đôi mắt đen to láy, mái tóc dài tới gần giữa lưng. Chiếc kính to đùng thời nào đã được thay bằng một đôi kính gọng màu bạch kim phong cách rất hợp khuôn mặt. Đôi môi mềm mại đỏ mọng nhờ chút son tô điểm, nốt ruồi nhỏ gần giữa trung nhân trên môi thu hút một cách kỳ lạ, sống mũi không quá cao nhưng thẳng và nhỏ nhắn vừa phải.
Tất cả những điểm nhỏ đó tổng hợp lên một khuôn mặt có thể nói là… hoàn mỹ như tỷ lệ vàng. Sự kết hợp của từng bộ phận đó tạo lên một nét xinh đẹp vô cùng khó tả, chỉ có thể nói là cực kỳ hấp dẫn. Nó chứa nét gì đó yêu kiều, chút gì đó của sự vui tính nhí nhảnh, khuôn mặt hàm chứa đầy tri thức thông thái. Ánh mắt bờ môi tạo lên nét gợi tình vô cùng độc đáo mà nếu không chú ý rất dễ bị sa đà nhìn ngắm mãi không thôi.
Điểm yếu duy nhất Thìn có thể nhận thấy là cô em vợ này thuộc dạng tivi phẳng. Không biết có tuyệt đối không nhưng chắc chắn là rất phẳng. Dù dùng áo ngực độn lên nhưng có thể cảm nhận rõ khe ngực không có chút nào.
Ngồi bên cạnh Thùy Dung là Dũng – bạn trai cô, hơn cô 1 tuổi. Vốn là con trai của một nhà doanh nghiệp trong thành phố Việt Trì chơi với bố vợ Thìn từ lâu. Do hay đi theo bố nên từ bé hai người đã quen nhau, lớn lên chút thì học chung trường từ cấp 2. Tuy hơn nhau một lớp nhưng hay gặp mặt nên sớm đã thành một đôi được gọi là thanh mai trúc mã. Hai gia đình cũng hoàn toàn ủng hộ lên chưa hết cấp 3 đã chính thức trở thành người yêu tới tận bây giờ. Bố mẹ Thanh Dương cũng coi Dũng như người trong nhà. Hiện anh ta chuẩn bị ra trường và tất nhiên sẽ đầu quân về công ty của bố để tập làm quản lý. Dưới anh ta còn một em gái nhưng mới đang học lớp 8. Nghe đâu trái với tính hiền lành của Dũng, con bé Ngân vô cùng nghịch ngợm, phá phách, ăn chơi và không nghe lời ai.
Thìn ngồi vào bàn ăn, mọi người bàn tán về mọi chuyện, chủ yếu quanh quẩn cuộc sống của hai vợ chồng, việc học tập của Thùy Dung và Dũng cùng sức khỏe của bố mẹ. Thìn để ý mặc dù toàn món bố vợ mình thích, xong ông ăn uống rất ít và ánh mắt đượm buồn thấy rõ. Cố tỏ vẻ tham gia những câu chuyện vui và câu nói đùa của mọi người. Anh đang suy nghĩ làm sao để hỏi chuyện ông bố vợ anh ít giao tiếp này thì Dung lên tiếng:
– Anh chị, sắp tới em định xin chuyển về ở chung với anh chị, không biết có được không?
– Sao lại chuyển thể Dung? – Thanh Dương thắc mắc.
– Thì chuyển thôi, anh chị còn dư nguyên 1 phòng ngủ! – Thìn trả lời ngay, anh không ngại khi giúp đỡ người thân.
– Ở chỗ em dạo này hay mất nước lắm, tiền điện thì đòi tăng xong rồi ồn ào nóng bức. Chỗ để xe không có, mỗi lần sáng ra lấy xe bực lắm ý!
– Gớm, cô chuyển về cho gần thằng Dũng chứ gì – Thanh Dương đọc vị cô em.
– Haha, thì cũng tiện. Quan trọng tích kiệm được tiền.
– Cô làm như cô thiếu tiền!
– Chả thiếu, thiếu trầm trọng, em làm gì có tiền, toàn bố mẹ cho.
– Thế tôi để cô thiếu đồng nào chưa? – Bà Vân, mẹ hai cô gái lên tiếng.
– Không, ý con là thiếu tiền của con chứ tiền xin bố mẹ thì nói làm gì.
– Thôi thôi được rồi, cô bao giờ chuyển để tôi sắp xếp cho.
– Cũng phải hết tháng tới mới hết tiền nhà thì em chuyển.
– Ok, từ nay anh có người rửa bát thay rồi nhé chồng!
Cả nhà lại loanh quanh nói chuyện việc Thùy Dung sẽ chuyển sang ở chung với vợ chồng Thìn. Thanh Dương thực ra rất vui, vì nhiều tối Thìn vẫn bận việc cô không có ai chơi cùng, bạn bè thì không phải lúc nào cũng tụ tập cho được. Hai chị em lại vô cùng thân thiết từ bé, nay ở cùng tối tối có người nói chuyện và chơi đùa cùng thì còn gì bằng.
Bố Thanh Dương rời khỏi bàn ăn, ông ra ngoài hút thuốc theo thói quen. Thìn cũng nhanh chóng đứng dậy theo sau, mọi người không thấy lạ vì cảnh này đã diễn ra nhiều lần. Ông Trung – bố vợ Thìn bước đều về phía sảnh ra vào của khách sạn, ông bật lửa, châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, phả khói thuốc về phía trước con đường đông đúc xa xa, ánh mắt trầm ngâm.
– Bố có suy tư gì ạ? – Thìn cũng bật lửa châm thuốc, đứng cạnh ông.
– Không có gì đâu con!
– Bố đừng dấu con, tuy không thường xuyên trò chuyện với bố nhưng con hiểu tính cách bố. Chưa bao giờ con thấy ánh mắt bố lo lắng như hôm nay!
– Con là người con rể ta vô cùng tự hào, ngay cả khi con mới quen Thanh Dương chưa có gì trong tay. Kiến thức và thái độ sống của con quả là Thanh Dương đã quá may mắn gặp được con Thìn ạ!
– Là sự phù hợp thôi bố!
– Có lẽ sắp tới con phải gánh vác thêm trọng trách nhiều hơn đỡ gia đình nhà ta.
Thìn im lặng không nói gì, anh biết là có chuyện không đơn giản.
– Bố e là mình sắp phải đi xa!
– Con xin phép đoán, có phải có chuyện liên quan tới pháp luật rồi?
– Vẫn là con thông minh.
– Xin bố chia sẻ, biết đâu con có thể giúp gì, con cũng quen biết rất nhiều người có quyền.
– Chuyện này không đơn giản vậy, ta sẽ nói con nghe, nhưng không được kể với ai kể cả vợ con, ta không muốn mọi người phí phạm những ngày tháng ngắn ngủi còn lại.
– Dạ!
– Cách đây 5 năm, khi chuẩn bị tới lúc về hưu. Ta đã nhận lời giúp con trai một người bạn đồng khóa chơi từ nhiều năm trước. Anh ta là một chủ thầu xây dựng lớn, lúc đó tỉnh có một dự án thầu lớn bao gồm việc xây quảng trường tỉnh, toàn bộ khu tưởng niệm liệt sĩ và tượng đức vua Hùng do ta làm trưởng ban duyệt thầu cũng như giám sát toàn bộ quá trình. Tổng gói thầu lên tới gần 4000 tỷ. Con biết rõ đấy, số là như vậy nhưng chẳng có nhà thầu nào làm dự án đó mà lại không có lãi lớn, vấn đề là lãi bao nhiêu. Ta vì ân tình là một chuyện, nhưng cũng là vì tham lam muốn có thêm chút tích kiệm khi về già và cho con cháu nên đã thông qua một số quan hệ lúc đó để cho anh ta trúng gói thầu.
Hít tiếp một hơi dài, ông Trung khoanh hai tay lại.
– Ta đã dặn nó đấy không khác nào là chỉ định thầu, và cũng phải qua rất nhiều người, nhiều cơ quan giám định nên nó làm thế nào cũng phải đảm bảo chất lượng chứ không được tham quá mà sau này hỏng chuyện. Nó và bố nó chồng trước mặt ta 4 triệu USD cảm ơn, hứa hẹn đủ điều sẽ đảm bảo đâu ra đấy. Tất nhiên là hai bố con nhà họ cũng đã lo lót các thành phần trong ban duyệt thầu và các cơ quan liên quan. Tổng số tiền ta không nắm rõ nhưng chắc chắn không ít.
– Tiếp theo đó chúng xây dựng, nhưng vì đút lót quá nhiều để chạy được dự án, bọn chúng làm giả nhiều giấy tờ và kiểm định chất lượng. Ta chủ quan đã ký mà không tìm hiểu kỹ. Kết quả là mới khánh thành chưa nổi một năm, giờ đây các công trình đã xuống cấp rất rõ. Nhiều chỗ vỡ hở hết bên trong, lộ ra chất lượng từ cốt thép đến bê tông không ra gì. Có nguy cơ đổ vỡ hoàn toàn, mặc dù quan chức trong tỉnh ít nhiều liên quan nên đang cố gắng bưng bít. Nhưng sớm muộn gì cũng tới tai nhà báo, phóng viên sẽ ập tới và vỡ lở. Đại Việt ta đang chống tham nhũng và siết chặt luật pháp về tham nhũng. Ta dù đã về hưu nhưng là người duyệt cuối cùng cũng như chịu trách nhiệm chất lượng công trình chắc chắn không thoát tội. Dù không đến nỗi chết thì phần đời còn lại e rằng cũng không được tự do bên ngoài nữa.
Thìn trầm ngâm, suy tính trong đầu vài điều. Việc này mà đã quá nhiều người dân để ý, có lẽ trên mạng xã hội cũng không ít điều tiếng rồi, xử lý e rằng không hề đơn giản.
– Bố, con hỏi bố. Nếu vụ này vỡ lở và chắc chắn sẽ vỡ lở thì có bao nhiêu người sẽ bị liên đới chịu án. Những người đó là ai và đã ăn tiền của hai cha con nhà kia bao nhiêu bố nắm được không?
– Những người bị liên đới ta đều rõ, còn ăn bao nhiêu tiền đút lót thì ta không hay. Ý con là xui ta chủ động đầu thú khai báo hết ra để giảm án. Như vậy không được, dù không phải thân thiết gì nhưng rất nhiều là người đã cùng ta công tác mấy chục năm, tình nghĩa cũng không nhỏ.
– Không, ý con khác cơ. Con biết có người giải quyết được việc này một cách chắc chắn nhưng cần rất nhiều tiền, tất cả cùng ăn thì giờ tất cả cùng chịu.
Ông Trung giật mình nhìn người con rể của mình. Trước giờ trong mắt ông, anh là một chàng rể tốt, thông minh hiểu biết, một người chồng tốt và hoàn hảo qua lời kể của con gái, một nhà kinh doanh tốt khi thấy sự tăng trưởng kinh tế của gia đình đứa con ông vẫn âm thầm để ý. Nhưng một người có mối quan hệ có thể giải quyết việc với ông là “bất khả thi” như thế này thì chưa từng có qua. Anh ta định làm cách nào?
…
– Hai bố con tâm sự gì mà lâu thế?
– À thì lâu ngày không gặp cũng có nhiều chuyện muốn nói thôi!
– Ây da! Con rể bố vợ tâm đầu ý hợp nha!
– Hợp hơn là cái cô con gái nhí nhố như cô là cái chắc!
Ông Trung trả lời câu hỏi của vợ và Thùy Dung khi quay lại bàn ăn cùng Thìn. Hai bố con ra ngoài cũng tới 15 phút đồng hồ. Mọi người đều nghĩ là có những câu chuyện riêng của đàn ông nên chỉ trêu vậy thôi.
Bữa tiệc sinh nhật, chính xác hơn là bữa ăn đoàn tụ gia đình kết thúc khi ông Trung và vợ quyết định ra về. Vợ chồng Thìn và đôi trẻ đang yêu thì ở lại thêm do còn muốn thưởng thức món kem viên có tiếng ở đây, Thùy Dung cũng sẽ nhờ người yêu lai về xóm trọ hay đi đâu đó thì chả ai thèm tò mò. Dù gì chúng cũng yêu nhau quá lâu rồi, Dũng đã được coi như con rể trong nhà, tính cách của cậu là rất ít nói nên hầu như gặp bố mẹ Thùy Dung cũng chẳng mấy khi tham gia câu chuyện trừ khi được hỏi.
Trái lại với người yêu, Thùy Dung lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, ít nhất là theo trí nhớ mọi lần gặp gỡ của Thìn. Anh chưa bao giờ thấy cô em vợ mà nay đã trở thành thiên nga này ngừng trêu chọc mọi người và cười bao giờ. Làm anh nhớ tới Hổ Tiếu trong cửu sắc. Cứ như trên đời này sợ rằng chẳng có gì làm hai người buồn hay khóc cho nổi.
Vì di chuyển xa, sợ nhà trọ đóng cửa nên sau cùng bốn anh chị em cũng phải chia tay. Dũng và Thùy Dung nhanh chóng ra đường sau về bãi xe máy, trong khi đó Thìn và vợ ra phía sảnh. Đưa chìa khóa xe cho một cậu bảo vệ để lấy xe.
– Rất xin lỗi quý khách, do đang nhiều xe ra vào quá nên các bảo vệ đều đang ở phía sau, quý khách vui lòng chờ cho vài phút.
– Được!
Nhưng quá 5 phút vẫn chưa có anh bảo vệ nào xuất hiện để lấy xe, Thìn không thích mất thời gian bao giờ vào những chuyện đợi chờ. Nên anh chủ động:
– Tôi tự ra bãi xe lấy được không, khỏi phiền mọi người và phải chờ.
– Dạ, vậy cảm phiền quý khách đi thẳng ra đằng sau có lối ra bãi xe – Anh bảo vệ chỉ tay vào bên trong khách sạn, nơi có ngách ra đằng sau ban nãy Thùy Dung và Dũng đã đi qua.
– Vợ chờ anh ở đây nhé!
– Vâng anh!
Thìn tiến vào bên trong, men theo sảnh đi sâu tít vào trong. Khách sạn này rất lớn, sảnh nối ra bãi xe phí sau dễ bề kéo dài hơn 200m. Trên đường đi đôi khi xuất hiện những nhân viên qua lại, đều cúi chào các khách hàng đi qua rất lịch sự. Thìn cũng nhẹ nhàng cúi đầu hơi khẽ chào lại họ.
Sau cánh cửa dẫn xuống sân sau cũng là một sảnh cầu thang khá lớn nhưng bé hơn nhiều phía trước. Thìn ngay lập tức chú ý tới một đám đông cỡ chục người phía trước, nhanh chóng bước tới vì đứng ngay ở giữa là màu váy đỏ cực kỳ nổi bật tôn lên vẻ kiều diễm của thân hình cô gái đang tuổi trẻ phơi phới – Thùy Dung.
Thìn kéo nhẹ vai mấy người bảo vệ đang đứng xung quanh bước vào giữa, đối diện anh là Thùy Dung vẻ mặt cau có, bực bội, người yêu cô: Dũng thì đang tỏ vẻ sợ hãi, khác hẳn với khuôn mặt hơi lạnh như tiền bình thường. Mặt anh chàng đang hơi tái lại màu xanh một chút cùng ánh mắt run rẩy.
– Anh Thìn.
– Anh!
– Có chuyện gì vậy hai đứa!
– Tên này vô lý bắt nạt bọn em còn đòi đền tiền.
– Cô em nói sai rồi, anh chưa hề nói là chỉ có thể đền tiền.
Thìn nhìn thanh niên vừa nói giọng bỡn cợt, đeo khuyên tai, mặc một chiếc áo sơ mi kiểu đi biển mở phanh ngực. Ánh mắt dâm tà xoáy vào phần eo và vòng ba của em vợ anh. Đằng sau một chút, Thìn nhìn thấy chiếc xe air blade mà phần đít xe gần dính với đầu chiếc Z4 màu cam. Một đèn pha vỡ nhẹ có mấy mảnh vụn văng xuống đất. Đây chính là rắc rối đôi bạn trẻ này đang đụng phải.
– Va chạm thế nào? Nhìn qua thì chắc hai đứa bị đâm vào hả?
– Dạ vâng…
Thùy Dung chưa kịp trả lời thì tên thanh niên ăn chơi kia cướp lời.
– Đâm cái gì, thằng ranh này lùi xe máy ra không chịu nhìn khiến tôi đâm phải. Ạnh chắc là người quen, anh xem đèn của tôi vỡ thế kia không bắt đền có được không?
– Anh cứ bình tĩnh, tôi là anh trai của hai bạn này sẽ giải quyết ổn thỏa cho anh!
Thìn quay sang hỏi Dũng.
– Chuyện xảy ra thế nào Dũng?
– Em lấy xe bình thường và có nhìn trước khi dắt xe lùi ra còn Dung đang mải nhắn tin cho bạn. Anh này phóng rất nhanh từ góc cua xa tới không nhìn, rõ ràng em đã bật khóa xe và có đèn hậu khi bóp nhẹ phanh lùi ra. Anh ta phanh gấp đâm vào đuôi xe em đổ xây xát hết cả, em còn ngã trầy hết chân tay, xe thì vỡ đèn và nứt vỏ. Vậy mà anh ta còn đang ăn vạ bắt bọn em đền. Dũng run run cố gắng tường thuật lại câu chuyện. Với ông anh đồng hao tương lai này luôn toát ra một cái uy khiến cậu không thể không nể sợ.
– Nói láo, mày lui xe ra nhanh như thế không nhìn, mày còn chối.
– Mọi việc trên đời đều có cách giải quyết hợp tình hợp lý của nó. Tôi sẽ không để anh thiệt thòi.
– Mẹ kiếp, chúng mày biết xe tao giá bao nhiêu không? Cái đèn xe tao bán nhà mày đi chắc gì đã đủ đền. Ít nhất 100 triệu. Không thì không xong vụ này đâu? – Thanh niên kia ra giọng dọa dẫm.
– Tôi đã bảo anh bình tĩnh để tôi giải quyết.
– Giải quyết cái gì, nhìn bộ dạng 3 người cũng chẳng phải dạng có tiền mà đền. Thế này đi, nếu cô em xinh đẹp này chịu đi với anh đêm nay thì anh bỏ qua, chỉ cần đền 50 còn lại anh tự chịu, thế nào?
Nhìn ánh mắt của tên thanh niên chằm chằm nhìn vào phần hạ bộ và đôi mông nhỏ nhắn nhưng cong mê hoặc của em vợ. Thìn lại sôi máu.
– Tao đã nhỏ tiếng mày đừng được nước, để tao cáu.
– A, mẹ kiếp, mày cáu thì làm sao, biết tao là ai không?
Thìn tiến tới định tóm cổ tên này, với dạng công tử hay những kẻ cậy tiền, quyền mà trịch thượng anh chưa bao giờ có ý nghĩa nhẹ tay. Vài người bảo vệ xung quanh lao tới ngăn cản giữ Thìn lại, họ chưa dám tham gia sâu câu chuyện, vì cũng chỉ là những anh bảo vệ làm thuê lương quèn. Những người tới khách sạn này họ đều biết rất có thể là con ông cháu cha hay có quyền thế, ít nhất cũng là giới nhà giàu mà họ với gót giày không nổi. Lại nhìn cách ăn mặc của 3 người Thìn, Dũng lại đi xe máy nên càng không dám để có chuyện xảy ra với anh công tử đi xe tiền tỷ kia. Tất cả những xe đẹp đẽ vào đây họ cũng không nắm rõ hết chỉ gọi chung là xe tiền tỷ, xước sơn cái thôi thì làm cả đời không chắc đủ đền.
– Tao không cần biết mày là ai, tao đang nói chuyện tử tế mày thích giở cái giọng mất dạy với em tao thì tao không tha mày.
– Không tha thì làm sao, mẹ kiếp, tao đã cho cơ hội đéo biết điều. Đã thế tao nói mày biết, giữ con quạ đen kia lại, tao lấy đúng 100 triệu tiền đền. Không xong thì tao gọi công an tới giải quyết.
Thìn lấy lại bình tĩnh 1 chút nhờ những lời can ngăn của đám bảo vệ. Anh quay sang nói với mấy người bảo vệ:
– Bãi xe ở đây chắc chắn có camera đầy đủ, phiền anh nào vào kiểm tra camera ghi hình lại chuyện xảy ra giúp tôi.
– Sai đúng đéo gì nữa, không đền tiền đừng có hòng ra khỏi đây. 100 triệu đấy, nhà mày có không? – Tên thanh niên tiếp tục hằm hè khi hai người bảo vệ vội vã chạy đi. Không có Thìn nói bọn chúng cũng chẳng nghĩ ra sử dụng camera để xem lại sự việc.
– Mày bị ngu thật hay ảo tưởng, xe mày là Z4 Sdriver 20i giá xe mới cũng không thể quá 2 tỷ rưỡi. Cái đèn pha chính hãng của mày hỏng hết cũng không tới 40 triệu, mày lòe ai. Tưởng ai cũng ngu như mày sao?
– Hóa ra cũng là người hiểu biết, vậy chính mày nói đó, 40 triệu.
– Tao sẽ đền mày 40 triệu hay mày đền tiền sửa xe cho em tao còn chưa biết, đợi cam đi.
– Tao đã gọi công an tới! Đứng đây.
– Mày cứ gọi đi, tao ở đây đợi mày! Hai em về trước đi, vòng ra trước bảo chị đợi anh! – Thìn quay sang bảo hai đứa em.
– Đi đâu, ở lại đây hết cho tới khi tao cho phép!
– Mày là ông trời cũng không giữ được em tao ở lại.
– Mẹ kiếp, trưởng công an quận này là chú tao, mày nghĩ chúng mày thoát được.
– À, hóa ra cái xe mua bằng tiền thuế của dân. Thế để tao đập nát nó ra luôn!
Thìn lao tới thực sự có ý định đập thêm vài phát cho kính xe vỡ luôn, tiền thì anh không thiếu. Có sai thì cuối cùng anh thích có thể mua cái xe mới đền cho hắn, tính nóng giận anh đã nổi lên thì khó mà cản được.
Đúng lúc đó, tiếng hụ óa… và ánh đèn xanh đỏ vang lên. Từ phía cổng, một chiếc xe tuần tra của cảnh sát giao thông đi vào. Cũng lúc đó, điện thoại của Thìn vang lên, là Thanh Dương gọi vì chờ quá lâu.
Thìn giải thích nhanh cho Thanh Dương và dặn nàng yên tâm ngồi đợi thì cũng là lúc chiếc xe cảnh sát tới nơi. Trên xe bước xuống là 3 người đàn ông mặc cảnh phục, tên thanh niên đã chạy tới cạnh cửa để đón.
– Chú Thanh, đúng lúc quá!
– Cháu gọi chú đúng lúc chú đang đi tuần địa bàn cùng đại diện cơ quan quận XX trong chiến dịch hợp tác giữ vững an toàn giao thông. Có chuyện gì?
Sau một hồi giải thích nhì nhằng, đại khái ba người mới tới cũng đã hiểu câu chuyện. Con cháu trong nhà thì kiểu gì cũng phải đứng về phía nó, mà câu chuyện đụng chạm nhẹ nhàng này không nằm trong luật, có nghĩa là có thể tự sáng tạo luật.
Mấy người bảo vệ rẽ hết sang hai bên khi 2 cảnh sát cùng chàng thanh niên quay lại chỗ Thìn. Hai người làm dáng vẻ xem xét sự cố và vị trí va chạm giữa xe máy, ô tô, trong đầu sắp xếp một câu chuyện hướng sự sai trái hoàn toàn vào mấy kẻ dân đen kia. Sau đó khinh khỉnh nhìn ba người Thìn định mở miệng dọa dẫm. Lúc này Thùy Dung bắt đầu tỏ vẻ lo lắng, tiền thì không phải là vấn đề quá lớn vì nhà cô đâu thiếu. Nhưng rắc rối là điều cô không thích, tự nhiên dính vào một sự oan ức thế này thật không thỏa đáng. Trong khi đó Dũng run tái mặt, nhà cậu ta tạm gọi là hàng hơn khá giả chứ không quá giàu có. Mấy chục triệu không phải không lo được nhưng chắc chắn bố mẹ sẽ cho một trận te tua.
Một trong ba người đi tít sau giờ mới đi tới vì bận gì đó trợn mắt khi nhìn thấy Thìn, khựng lại rồi nhanh chóng lao tới, kéo tay “ông chú” kia lui lại 1 chút rồi thì thào. Thìn nhìn hắn rất quen nhưng vì ánh sáng bãi xe khá ít lại ngược sáng lên nhìn không rõ mặt.
– Là ngài!
– À! Hóa ra là anh!
Thìn đưa tay bắt, đây chính là tên trung tá cảnh sát đã đụng độ Linh vụ lần trước.
– Xin giới thiệu với ngài, đây là đại tá Thanh, trưởng công an khu vực này. Hôm nay chúng tôi có buổi giao lưu về cách thức giữ trật tự giao thông và phối hợp giữa các quận. Sau buổi họp anh Thanh có mời tôi đi thực tế địa bàn!
– Vất vả cho các anh rồi, cần mẫn như các anh nhân dân nhất định được bình yên.
– Ngài nói quá, thật là có duyên.
– Nếu duyên mà toàn đụng phải rắc rối thì tôi không thích duyên cho lắm! – Thìn cười nhạt.
– Ấy chết, chỉ là tai nạn nhỏ của bọn trẻ, thật phiền ngài quan tâm. – Ngài đại tá chưa hiểu rõ trước mặt mình là ai, nhưng nghe lời kể nhanh của đồng bạn và bản năng nghề nghiệp anh ta biết ngay đây là loại người không thể dây vào được. Đến bộ trưởng hay cấp cao gì đó còn vã mồ hôi khi mới nghe tên anh ta cơ mà.
– Chú, thế là sao!
– Cháu trật tự đi, không có chỗ cho cháu nói chuyện ở đây!
Thanh niên kia tái mặt, lúc nãy khi cãi nhau với Thìn, khi bảo vệ ngăn cản Thìn lao tới anh ta đã nhanh chóng gọi điện cho ông chú này. Anh ta còn nghĩ rất may khi ông chú bảo đang đi tuần gần đó, nghe chừng mọi chuyện không theo chiều hướng anh ta nghĩ tới. Mặt khác lại vừa tò mò không rõ anh chàng ăn mặc rất bình thường kia là ai mà khiến ông chú anh, chức sắc không phải quá bé lại sợ hãi mà nhún nhường như vậy.
Chẳng lẽ con ông nào đó chức to gấp mấy lần, thế này thì nguy to. Thực tế tiền sửa xe với anh ta chẳng đáng bao, nhưng cái kiểu ta đây nhất là trên địa bàn của chú mình anh ta đã quen rồi, có thằng con ông cháu cha nào mà không vênh váo coi dân thường như tầng lớp thua xa mình. Mục tiêu của hắn là xem có gì có thể nhắm tới con bé váy đỏ rất hấp dẫn kia. Tuy ngực không to nhưng cái khuôn mặt đó thật sự quá khó tả, chỉ biết nó hấp dẫn một cách điên cuồng. Chỉ cần dọa dẫm rồi lại tỏ vẻ cao thượng, lấy được số điện thoại, với tiền, xe và sự phóng khoáng, hắn nghĩ sẽ dễ dàng đưa cô gái lên giường được như bao cô gái khác đã bị hắn qua tay.
– Chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Cũng chỉ là va chạm nhẹ, thế này, cũng là người quen biết. Cả hai đều chịu chút thiệt thòi tự sửa chữa. Còn chúng tôi rất mong được làm quen có cơ hội mời ngài đây cốc nước được không ạ?