“Tỷ, đệ rất nhớ tỷ!” – Bạch Dương nhào vào lòng Tần Dĩ Mạt, nghẹn ngào nói.
Vuốt ve tóc hắn, nước mắt chảy ra từ khóe mắt Tần Dĩ Mạt, nàng ôn nhu nói: “Dương nhi đã là một thiếu niên rồi, sao lại còn thích làm nũng như thế, có xấu hổ không chứ?”
Bạch Dương mới mặc kệ, hắn sống chết ôm chặt lấy eo của Tần Dĩ Mạt, không buông không rời nói: “Đệ mặc kệ, tỷ tỷ một chút cũng không biết sau khi tỷ đi, Dương nhi có bao nhiêu lo lắng, nhớ tỷ biết bao nhiêu!”
Bạch Dương vừa ra đời, mẫu thân đã mất rồi , mà sự tồn tại của tỷ tỷ Tần Dĩ Mạt không nghi ngờ gì chính là để lấp đầy khoảng trống này, cũng tạo thành tính cách dựa dẫm vào tỷ tỷ. Tần Dĩ Mạt làm sao lại không muốn một tay nuôi lớn hài tử này, chỉ là —— nàng thầm thở dài, dẹp xuống thương cảm, tiếp tục hỏi: “Làm sao đệ rơi vào tay của Hạ Lan Mẫn? Hắn có làm gì đệ không?”
Bạch Dương lắc đầy, lại nhíu nhíu lông mày, có một chút không cam không nguyện nói: “Từ lúc nhận được tin tỷ tỷ gửi qua, sau khi biết được tỷ bình an bên cạnh Tam Mao đại ca, đệ liền yên tâm rồi, mỗi ngày cứ thế đến thư viện để học, nhưng mà nửa tháng trước đệ đang ở thư viện luyện chữ thì bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, đến khi thanh tỉnh lại thì phát hiện mình cùng cha còn với hai nữ nhân kia bị trói lại một chỗ, Mẫn vương tuy là nhốt bọn đệ lại, nhưng cũng không có làm chuyện gì thương hại bọn đệ.” .
Tần Dĩ Mạt nghe vậy, âm thầm thả lỏng, nhưng vẫn quyết định chốc lát để Kha Liên Liên kiểm tra toàn thân hắn, đề phòng tên biến thái Hạ Lan Mẫn kia hạ độc dược gì đó, sau khi đưa hắn lên ghế thêu, nàng tiếp tục hỏi: “Dương nhi, tỷ tỷ hỏi đệ, Tả Hương Tú kia có thai lúc nào? Còn Ngu Tâm Nhi, nàng ta làm sao vậy?”
Bạch Dương nghe được câu hỏi của Tần Dĩ Mạt, trong ánh mắt có một tia vui sướng khi người gặp họa, hắn nói: “Tỷ tỷ không biết đâu, cái nữ nhân Ngu Tâm Nhi kia, hai tháng trước không cẩn thận liền sảy thai rồi!”
Tần Dĩ Mạt làm tỷ tỷ của hắn bao nhiêu năm rồi, thấy hắn biểu lộ ra biểu tình này, liền biết ngay sự tình không đơn giản như vậy, quả nhiên ——
“Cha lúc đó cực kỳ phẫn nộ, liền muốn đánh chết tỳ nữ hầu hạ nữ nhân kia—— ai ngờ, ngay lúc đó một nhị đẳng nha đầu bên cạnh nàng ta, tên là Đào Hoa, liền nói ra chuyện nữ nhân kia sai nàng đi mua hồng hoa!”
Hồng hoa? Tần Dĩ Mạt lần này không khỏi kinh ngạc, nàng thầm nghĩ : chẳng lẽ Ngu Tâm Nhi căn bản không muốn có hài tử này?
“Cha tức giận tại chỗ, hạ lệnh lục soát phòng của nữ nhân đó, quả thật là trong ngăn kéo tủ áo tìm được nửa bao hồng hoa và thuốc sảy thai đã được chế sẵn! Tỷ tỷ đoán cũng có thể đoán được rồi!” Bạch tra đa có bao nhiêu mê luyến nữ nhân Ngu Tâm Nhi kia, Tần Dĩ Mạt biết rất rõ ràng, chính vì yêu càng sâu thì hặn càng nhiều. Ngu Tâm Nhi làm thế không htể nghi ngờ gì là đâm vào tim hắn một đao. Như thế mà nói, Bạch tra đa sau khi bớt giận, sẽ chuyển vào trong lòng Tả Hương Tú, cái này nói cũng có lý.
“Tỷ. . . . . Tỷ yên tâm, đệ tuyệt đối không để lão độc phụ kia đem hài tử thuận lợi sinh ra đâu!” – Trong mắt Bạch Dương lóe lên tia hàn quang, gương mặt bé nhỏ hiện lên sát khí, Tần Dĩ Mạt nhíu mày, lớn tiếng mắng : “ Nói hồ đồ cái gì, đệ là người đọc sách, làm sao lại có thể sinh ra suy nghĩ xấu xa này.”
Bạch Dương nghe được tỷ tỷ răn dạy, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia ủy khuất, , hắn ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Tần Dĩ Mạt, tràn đầy quật cường nói rằng : “ Tỷ, tỷ không cần gạt đệ nữa, Vu ma ma đã đem chuyện nói với ta hết rồi!”
Tần Dĩ Mạt trong lòng nảy lên, nhìn đệ đệ hận ý khó nhẫn, không khỏi thì thào tự nói : “Đệ đều biết rồi ?”
Bạch Dương gật đầu khẳng định, từng chữ từng chữ nói : “ Mối thù giết mẹ không đội trời chung, đệ phải để độc phụ kia, lấy mạng đền mạng!”
Tần Dĩ Mạt nhìn gương mặt tràn đầy hận thù của đệ đệ, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì mới tốt!
Không sai! Nhiều năm như vậy rồi, cái chết của Tả Hương Lan vẫn là khúc mắc trong lòng nàngg. Nó cắm thật sâu thật sâu trong lòng, để nàng mỗi ngày đều trăn trở, mỗi lần nhớ tới đều đau lòng khó nhẫn. Cho nên, nàng phải xem xét, xem xét triệt để, mạng sống của mẫu thân nàng không thể cứ không rõ ràng như vậy! Mà ngay từ đầu, nàng đã không cho rằng là Ngu Tâm Nhi động tay động chân.
Nàng hiểu nữ nhân kia, thậm chỉ còn hiểu hơn chính bản thân Ngu Tâm Nhi, nữ nhân đó tuy là các loại “vô tội”, các loại “nhu nhược”, các loại “thiên chân vô tà”, các loại để người ghen ghét “giả tiên” nhưng cũng không thể phủ nhận là, nàng ta sẽ không chủ động đi hại người mà giống như hoa Tử Vi dưới ngòi bút của Quỳnh Dao kia, ngươi nghĩ nàng ta sẽ tự đi hại người sao? Nếu như bọn họ có cái loại tình tiết thánh nữ nghiêm trọng này, thì đối với người khác khích ngươi một phát. Như thế nếu như không phải nàng ta động thủ, vậy thì sẽ là ai?
Này kì thực cũng không khó đoán, ngươi chỉ cần xem sau khi Tả Hương Lan chết, người được lợi nhất là ai thì sẽ rõ.
Trong khoảng thời gian trở về Tả gia, Tần Dĩ Mạt liền ra lệnh cho Vu ma ma âm thầm điều tra, quả nhiên tìm ra được chân tướng. Nô tài dụ dỗ Bạch Liên Nhi hạ độc chính là thị tì bên nhà mẫu thân của Tả Hương Lan, sau khi xảy ra chuyện được đưa đến thôn trang rất xa để sinh sống, Tần Dĩ Mạt sai người bắt bọn họ, tra thẩm nghiêm khắc, toàn bộ đều khai ra. Quả nhiên là lão độc bà kia vì để nữ nhi có thể vào cửa lớn của Bạch gia, mà cho người thừa dịp lúc Tả Hương Lan sinh sản, liền đến nhất tiễn song điêu. Vừa diệt trừ được chướng ngại vật, lại có thể giá họa cho Ngu Tâm Nhi, thật sự là gian trá.
Tần Dĩ Mạt từ sau khi biết chuyện này, liền quyết tâm phải để cho mẹ con Tả thị phải trả giá, nhưng là —— nàng nhìn gương mặt nhỏ bé đầy kiên định của đệ đệ, vươn tay sờ sờ đầu hắn : “Dương nhi, chuyện này giao cho tỷ tỷ là tốt rồi, đệ còn nhỏ, không nên để chuyện dơ bẩn này làm ô uế hai tay.”
Bạch Dương nhắm mắt lại, trầm mặc không nói lời nào.
Tần Dĩ Mạt âm thầm thở dài, nói : “Dù sao ở đây vẫn không an toàn, sáng sớm tủ sẽ để Tam Mao đại ca của đệ đưa đệ về nhà ngoại tổ”.
“Vậy, vậy cha phải làm sao?”
Mặc dù đối với Tần Dĩ Mạt, Bạch tra đa là một thứ rác rưởi, thế nhưng đối với Bạch Dương mà nói cũng là phụ thân duy nhất trên đời, huống chi Bạch tra đa ngày thường đối với nhi tử duy nhất này, luôn sủng ái có thừa, bách y bách thuận.
“Đệ yên tâm! Ông ấy nhất định sẽ bình an vô sự! Tỷ tỷ bảo đảm!”
“Ân!” Bạch Dương nhìn nàng, tràn đầy tin tưởng gật đầu.
Tần Dĩ Mạt dàn xếp cho hắn xong, liền có ý niệm muốn đi thăm Bạch Liên Nhi, theo tính toán mà nói thì nha đầu này cũng nên tỉnh rồi!
Bạch Liên Nhi đích thực là đã tỉnh, nàng không chỉ tỉnh, mà ký ức bị mất cũng kỳ tích mà quay trở về.
Cho nên, khi Tần Dĩ Mạt bước vào trong phòng nàng lần ữa, thì thấy Bạch Liên Hoa lệ đầy mặt, đòi sống đòi chết.
“Liên nhi, muội bình tĩnh chút, muội nên biết rằng, vô luận muội xảy ra chuyện gì, thì trong mắt Nam Cung ca ca, muội vẫn là một đóa hoa xinh đẹp nhất, thuần khiết nhất, muội luôn nằm trong trái tim ta, vĩnh viễn sẽ không suy giảm.
“Không phải đâu! Không phải đâu! Không phải đâu!” – Bạch Liên Nhi thần sắc kích động, liên tục giãy dụa không ngừng : “Ta đã bị ô uế, ta đã bị cầm thú kia làm bẩn mất rồi, ta cũng không còn mặt mũi đứng bên cạnh huynh nữa, tại sao huynh lại cứu ta chứ! Để ta cứ như vậy mà chết đi không được sao?”
“Liên nhi……”
“Buông ta ra!”
Mắt thấy hai người càng thêm kích động, Tần Dĩ Mạt không khỏi dùng sức ho khan hai tiếng : “Nam Cung công tử, Liên nhi vừa hồi phục ký ức, đầu óc có thể còn có chút hỗn loạn, không bằng ngươi quay về trước, để ta cùng muội ấy nói chuyện.”
Nam Cung Phong Hoa buông ra một nụ cười tiều tụy, gật đầu, mang theo một biểu tình vô hạn đau lòng đi ra ngoài.
“Nương muội và cha chúng ta bị Hạ Lan Mẫn giam giữ, chuyện này muội có biết không ?” – Không quá vướng bận chuyện của hai người bọn họ, Tần Dĩ Mạt đi thẳng vào vấn đề. Không biết có phải là bởi vì nghe được cái tên đáng sợ kia không, mà gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Liên Nhi liền cứng đờ, lập tức mới phản ứng lại kinh hãi nói : “Đây là có chuyện gì?”, Tần Dĩ Mạt dùng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ câu chuyện kể lại.
“Vậy, vậy bây giờ phải làm sao? Nương muội nàng sẽ không có chuyện gì chứ?” – Bạch Liên Nhi khẩn hoảng nắm lấy tay áo của Tần Dĩ Mạt.
“Hạ Lan Mẫn muốn chúng ta dùng Hoàng Kim đồ trao đổi!” Tần Dĩ Mạt trầm giọng nói.
“Hoàng kim đồ?” Bạch Liên Nhi thì thầm tự nói: “Chính là cái rương mà nương muốn tỷ tỷ giao cho muội sao?”
Tần Dĩ Mạt khẽ gật đầu, ngồi bên cạnh nàng trọng tâm nói: “Liên nhi muội phải biết hiện tại tính mạng của cha ta cùng nương muội đều nằm trong tay Hạ Lan Mẫn, mà muội cũng biết cầm thú kia là loại người thế nào rồi, chuyện Hoàng Kim đồ rất quan trọng, nếu hắn thật sự tìm được bảo tàng, lấy tôn hiệu Vương gia của hắn mà nói thì thiên hạ nàng sẽ. . . . . .”
Nhìn Tần Dĩ Mạt muốn nói lại thôi, sợ hãi trên mặt Bạch Liên Nhi biến thành kiên định, chỉ thấy nàng lau đi nước mắt, nhìn nàng kiên định nói : “Nếu Hạ Lan Mẫn có được Hoàng Kim đồ, thiên hạ này sẽ không có ngày yên ổn, Liên nhi tuyệt đối sẽ không vì chính mình mà không màng đến thiên hạ.
Tần Dĩ Mạt nhìn bộ dạng “hi sinh vì nước” của nàng, không khỏi tràn đầy “bội phục” cười.
Sau đó, Bạch Liên Nhi lại dùng ngữ khí lo lắng hỏi : “Nhưng mà, cha nương bên kia…”
“Về cái này thật ra ta có một chủ ý”
“Tỷ tỷ nói mau!”
“Mấy người chúng ta cùng nhau theo Hạ Lan Mẫn đi tìm bảo tàng, dọc đường nhất định sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nếu như có cơ hội ta sẽ để Tam Mao đem hắn ——” Tần Dĩ Mạt làm một động tác cắt cổ.
Bạch Liên Nhi sắc mặt biến xanh, há miệng muốn nói gì đó, lập tức bị Tần Dĩ Mạt mạnh mẽ cắt ngang.
“Muội muội chẳng lẽ đã quên cầm thú kia đã làm ra biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý rồi?”
Thoáng chốc trong đầu Bạch Liên Nhi hiện lên cảnh Hạ Lan Mẫn đem thịt người từng mảnh từng mảnh róc ra.
“Tất cả đều nghe theo tỷ tỷ!” Bạch Liên Nhi thì thào nói.
Nam Cung Phong Hoa, Bạch Liên Nhi, Kha Liên Liên, Tam Mao lại thêm Tần Dĩ Mạt, năm người hẹn ba ngày sau gặp nhau dưới cổng Chánh Dương thành.
Đến đây liền thấy nơi này cờ bay phất phới, thiết giáp hộ vệ đang quỳ thành hàng.
Về phần chỗ của Hạ Lan Mẫn, vừa nhìn đã biết. Cái tên giống như chỉ sợ người khác không biết mình là ai đang ngồi trên hồng loan sa trướng lớn được mười sáu người khiên trên vai kia.
Bạch Liên Nhi sắc mặt đau khổ, cả người bắt đầu không tự chủ được mà run rẫy.
Ánh mắt như độc xà của Hạ Lan Mẫn nhìn lướt qua nàng, bỗng nhiên dừng lại trên người Tần Dĩ Mạt và Tam Mao.
Hắn khêu môi, trong hai mắt tràn đầy sự độc ác.