Chương 37: Tai họa bất ngờ

Khoảng thời gian Tần Dĩ Mạt lo lắng đợi, từng giờ từng giờ trôi qua, ngay tại lúc lòng nàng càng thêm gấp, ngày càng không thể khống chết mình đi tìm hắn.

Hắn trở về rồi —— chỉ bất quá là cả người đầy máu.

Tần Dĩ Mạt sợ hãi thất sắc chạy đến bên người hắn, nửa đỡ cánh tay hắn hoảng loạn nói : “Huynh làm sao vậy? Tại sao lại chảy nhiều máu thế này? Huynh không sao chứ?”

Tam Mao giơ tay muốn vuốt vuốt cái đầu đang tràn ngập hoảng loạn của nàng, nhưng mà máu tích trong ***g ngực đã lâu lại không thể kiềm chế mà phun ra.

“Khụ khụ khụ.” – Tam Mao không ngừng ho.

Tần Dĩ Mạt biết hắn đã nhiều năm, vẫn chưa bao giờ thấy hắn yếu ớt như thế này. Trong lòng nàng nam nhân này luôn rất lợi hại, rất thần bí, là cao thủ không gì không làm được. Nhưng bộ dạng bây giờ lại nửa sống nửa chết như thế này, Tần Dĩ Mạt không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận.

Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể hỏi hắn tột cùng là có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tần Dĩ Mạt loạng choạng đỡ Tam Mao đến bên giường, hay tay liền đến rương quần áo lật tìm thứ gì đó. Bất quá trong khoảnh khắc, liền từ trong rương lấy ra bảy tám cái bình gì đó.

“Không kịp đâu.” – Tam Mao ngăn cản Tần Dĩ Mạt đang muốn cởi tay áo của mình, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức rối loạn, giống như lúc nào cũng có thể ngất đi.

“Tứ Mao!” – Hắn đột nhiên xoay đầu nhìn con chó lớn không ngừng đi xung quanh, yếu ớt nói : “Đem nàng đến chỗ kia…”

“Này này, huynh làm sao vậy?” – Nhìn nam nhân đột nhiên ngã xuống, Tần Dĩ Mạt hoảng sợ thất sắc kêu.

“Gâu gâu gâu…” – Đột nhiên, Tứ Mao bên chân nàng liên tục sủa, nó một bên cắn quần Tần Dĩ Mạt, vừa lôi kéo nàng ra bên ngoài.

Lúc này Tam Mao hôn mê sâu, nếu như địch nhân bên ngoài đuổi theo nhiều, hai người đều sẽ gặp nguy. Tần Dĩ Mạt buộc chính mình tỉnh táo, nàng lau lau nước mắt trong khóe mắt, dùng khí lực toàn thân dìu thân thể Tam Mao lên, từng bước từng biết đi theo đại cẩu ra bên ngoài.

Tứ Mao dẫn nàng đến vườn rau phía hậu viện, “Gâu gâu gâu….” – Nó nhìn cái giếng trong nội viện, liên tục sủa.

“Ngươi là muốn ta xuống dưới sao? – Tần Dĩ Mạt hỏi.

Tứ Mao dùng sức gật đầu.

Tần Dĩ Mạt vốn biết con chó này cực hiểu linh tính, nghe thấy cũng không do dự. Ôm lấy thân thể Tam Mao, cắn răng một cái, phốc một cái liền nhảy vào trong. Quả nhiên, bên dưới cái giếng này là một tầng rơm rạ. Tuy cả người nàng rất đau, nhưng cả người cũng không có thương tích gì.

Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn Tứ Mao ở trên miệng giếng, chỉ thấy trong miệng nó ngậm một khối đá lớn, từng phiến từng phiến lấp chặt miệng giếng, ngay lập tức trước mắt Tần Dĩ Mạt đều là một mảnh tối sầm. Nàng lần mò dìu Tam Mao bên cạnh.

Trong giếng quá tối, Tần Dĩ Mạt không nhìn rõ được gì, chỉ có thể nhờ cảm giác mà cởi vạt áo của hắn ra.

“Mình nhớ rõ nên là ở hai bên lưng.!” – Tần Dĩ Mạt run rẩy đem bình thuốc trong lòng ra. Những thứ này đều là kim sang dược cùng thuốc cầm máu tốt nhất, nên là phải có chút tác dụng.

Đem dược vật trong bình đều rắc xuống, Tần Dĩ Mạt liền nhanh chóng thoát y phục của mình, xé bạch sắc tiết y thành từng mảnh từng mảnh, sau đó cẩn thận băng bó vào lưng hắn. Cảm giác được hô hấp của Tam Mao dường như bình ổn một chút, Tần Dĩ Mạt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Này rốt cuộc là chuyện gì chứ?” – Nàng nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Rõ ràng tất cả vừa mới nãy đều rất tốt, làm sao trong nháy mắt liền biến thành thế này. Thời gian trong lúc nàng lo lắng cùng sốt ruột từng giờ từng giờ trôi qua. Vùi đầu vào cổ Tam Mao, nàng quá mệt mỏi bất tri bất giác liền thiếp đi, đến khi có người nhẹ nhàng lắc lắc vai nàng.

Tần Dĩ Mạt mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn thấy đôi song bích lục nhãn kia gần sát.

“Huynh, huynh tỉnh rồi!” – Tần Dĩ Mạt phản ứng lại, lập tức vui mừng nói.

Tam Mao rất cật lực gật đầu, khàn giọng hỏi : “Nàng không sao chứ?”

“Ta không sao.” – Tần Dĩ Mạt nhìn mặt hắn, lo lắng hỏi : “Huynh thì sao? Thương thế làm sao rồi?”

“Chỉ là trúng một chưởng của người kia mà thôi, không sao!” – Tao Mao trả lời.

“Này rốt cuộc là có chuyện gì? Là ai đả thương huynh chứ?” – Tần Dĩ Mạt oán giận hỏi. Tam Mao vô thanh cong khóe môi, nhưng không trả lời mà nói : “Nàng lo lắng cho ta?”

“Nói thừa!”

Không thấy ánh bắt khinh bỉ của người trong lòng, Tam Mao ôm lấy nàng, an ủi nói : “Yên tâm, vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều bảo hộ nàng!”

“Huynh không cần đổi chủ đề!” – Tần Dĩ Mạt thật không vui quệt miệng, xem nàng dễ lừa thế sao.

Biết nếu không nêu đáp án nữ nhân này sẽ không bỏ qua, Tam Mao chỉ đành bất lực nói : “Đả thương ta chính là sư huynh của ta ——Hình Ngạo Thiên.”

Tần Dĩ Mạt nghe hắn nói đến cái tên đó không khỏi sắc mặt đại biến, chỉ nghe nàng lắp bắp hỏi : “Thi, Thi Hình Thiên là sư huynh của huynh?”

Nam nhân đó chẳng phải là giáo chủ Ma Giáo, không phải là nam chính thứ nhất trong truyện sao? Tần Dĩ Mạt chỉ cảm thấy trong đầu lúc này ù ù loạn xạ. Vì sao nàng chạy đến đâu cũng không thoát được kịch tình đáng ghét này chứ?

“Khụ khụ…” – Tam Mao ho khan hai tiếng, hắn vuốt ve đầu Tần Dĩ Mạt, nói : “Trước đây không phải ta đã nói với nàng, sư phụ ta ngoại trừ ta ra, còn thu hai đồ đệ sao.”

“Đại Mao cùng Nhị Mao?” – Tần Dĩ Mạt run run hỏi.

“Không sai, Thi Hình Thiên kia chính là nhị sư huynh của ta.”

“Hắn là sư huynh của huynh, tại sao lại xuống tay ngoan độc như vậy?”

Tam Mao trầm mặc giây lát, mới khàn giọng nói : “Vì Hoàng Kim Đồ.”

Nếu như nói Tần Dĩ Mạt vừa nghe hắn nhắc đến ba chữ Thi Hình Thiên thì cảm thấy chấn kinh, lúc này nghe đến Hoàng kim đồ sợ hãi đến mất hồn.

“Hoàng, hoàng kim đồ ở chỗ huynh sao?” – Âm thanh của nàng cơ hồ run đến không thành lời.

“Tiểu hoa sen biết Hoàng Kim đồ sao?” – Nhạy cảm phát giác ra nàng không đúng lắm, Tam Mao vội lắc lắc người nàng, hỏi : “Nàng làm sao vậy?”

Tần Dĩ Mạt không có trả lời vấn đề của hắn, ngược lại đem tay hắn để xuống, gần như mất tự chủ chất vấn : “Hoàng Kim đồ làm sao lại ở chỗ huynh? Làm sao lại ở chỗ huynh chứ!”

“Tiểu hoa sen, bình tĩnh một chút!” – Nhìn thấy nàng cả người run rẩy không ngừng, Tam Mao lập tức ôm lấy nàng.

Nửa ngày trôi qua, Tần Dĩ Mạt mới vừa khóc vừa nói : “Huynh không biết cái thứ đó có bao nhiêu nguy hiểm sao? Huynh sẽ chết đó!”

“Sẽ không đâu!” – Tam Mao bên tai nàng ôn nhu nói : “Chỉ cần có nàng bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không chết!” – Tần Dĩ Mạt ôm chặt cổ hắn, một mảnh đen kịt trong giếng dao động theo tiếng khóc không ngừng của nàng.

Tao Mao ôm lấy người nàng, từ dưới miệng giếng bay ra.

“Huynh không sao chứ? Không cần quá miễn cưỡng đâu!” – Nhìn thấy lưng nam nhân lại chảy máu, Tần Dĩ Mạt vội tiến lên vài bước nâng lấy hắn. Lúc này sắc trời đã sáng, nhìn cảnh này chắc là khoảng giữa trưa. Tần Dĩ Mạt nghĩ Thi Hình Thiên tìm không được bọn họ cũng nên đi rồi.

Nhưng rất hiển nhiên, nàng chỉ đoán đúng phân nửa.

Khiếp sợ nhìn mảnh đất khô cằn trước mắt, trong lòng Tần Dĩ Mạt tuôn ra một cỗ nộ hỏa cùng phẫn hận! Cái nơi đẹp nhất trong hồi ức cả cuộc đời nàng cũng mất rồi! Ngay tại lúc nàng đang thương tâm không ngớt, Tam Mao đi về phía căn phòng đã cháy chỉ còn vài khung gỗ kia, hắn quay đầu dường như đang tìm cái gì đó, cuối cùng ngồi xỏm xuống trong góc tây nam của căn phòng, không bao lâu liền đào ra một cái hạp gỗ.

Đem hạp tử bỏ vào trong vạt áo, Tam Mao kéo tay nàng nói : “Chúng ta đi!” – Hai người lảo đảo đi ề phía rừng cây, Tần Dĩ Mạt biết hiện tại không phải lúc bốc đồng, nhưng vẫn như cũ vừa bước vừa quay đầu nhìn phía sau.

“Tứ, Tứ Mao thì sao? Nó không sao chứ?” – Tần Dĩ Mạt không an tâm hỏi.

“Nó luôn rất thông minh, sẽ tự tìm chỗ trốn đi!”

“Hình Ngạo Thiên, vẫn sẽ đuổi tới chứ?”

“Hắn hôm qua đánh ta một chưởng, ta cũng đâm hắn một kiếm, trên kiếm kia có Thiên Thanh độc ta chế, có thể khiến hắn ba ngày không thể làm gì, chúng ta tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì!”

Tần Dĩ Mạt nghe thấy gật đầu, hai người một đường nhanh chóng mà đi, khoảng nửa giờ sau, nhìn thấy gương mặt Tam Mao càng ngày càng trắng, nàng không nhịn được nói : “Huynh đã bị thương, vẫn là nghỉ ngơi một chút đi!”

Tam Mao vốn muốn nói không, nhưng nhìn thấy gương mặt Tần Dĩ Mạt thở dốc phía sau, liền gật đầu đồng ý. Đỡ hắn đến ngồi xuống bên một cây đại thụ, Tần Dĩ Mạt liền kiểm tra miệng vết thương của hắn, đêm qua quá tối, nàng băng bó nghiêng nghiêng lệch lệch, nhân lúc này nàng nhanh chóng tháo ra, lại băng bó cái mới.

Tam Mao hạ mắt, nhìn tháy gương mặt nàng thương xót cùng sợ hãi, trong lòng không khỏi trở nên ấm áp.

“Làm sao rồi? Còn đau hay không?” – Tần Dĩ Mat hỏi.

Tam Mao lắc đầu, đột nhiên khóe miệng khẽ cười, nói : “Dây lưng này vẫn thật thơm…” – Tần Dĩ Mạt cả người cứng đờ, sau đó ngẩng đầu dở khóc dở cười nói : “Giờ là lúc nào rồi, huynh còn ở đây đùa giỡn ta!” – Trong đầu nam nhân này rốt cuộc là nghĩ cái gì chứ.

Hai người sau khi nghỉ ngơi xong, liền tiếp tục bắt đầu cuộc “đào mệnh”, Tần Dĩ Mạt nhìn hắn dẫn mình xuyên qua khu rừng, vẫn là nhịn không được hỏi : “Chúng ta là muốn đi đâu chứ?”

“Rời khỏi nơi này!” – Tao Mao nói : “Đường thông với bên ngoài trong cốc này chỉ có một đường khi chúng ta đến, nhưng nhị sư huynh hắn có khả năng sẽ phái ngươi canh giữ ở đó, cho nên chúng ta chỉ có thể tìm đường khác!”

Đả chỉ có một đường thôi, vậy làm sao tìm được đường thứ hai chứ, câu này chẳng phải là mâu thuẫn sao. Trong lòng Tần Dĩ Mạt thực không giải thích được, nhưng mà nghi hoặc của nàng rất nhanh đã có đáp án.

Nhìn vách đá cao hơn trăm trượng trước mắt, Tần Dĩ Mạt không khỏi dùng sức nuốt nước bọt.

“Huynh sẽ không phải là muốn ta trèo lên trên chứ ?” – Nàng thì thào tự nói.