Ngay tại lúc nàng run rẩy không biết làm sao, Tam Mao kéo theo một cây gỗ lớn từ bên ngoài bước vào.
“Nàng làm sao vậy?” – Hắn nhìn Tần Dĩ Mạt đang ngồi dưới đất, gương mặt trắng xanh, không khỏi lo lắng hỏi : “Xảy ra chuyện gì sao?”
Bị một con chó dọa chết khiếp, cái loại mất mặt này làm sao mà nói ra được, chỉ thấy nàng sưu một cái, từ mặt đất đứng lên, ngước đầu cứng rắng nói : “Không, không có gì…Ta không cẩn thận ngã một cái!”
Tam Mao nghi hoặc nhìn nàng, lại thấy tầm nhìn của nàng liên tục nhìn chằm chằm Tứ Mao, trong lòng không khỏi hiểu rõ vài phần.
“Được rồi, không phải huynh đi đốn củi sao? Làm sao lại trở lại nhanh như vậy?”
Tam Mao cười cười, chỉ vào đống gỗ bị cột phía sau, nói : “Ta lo lắng nàng ở nhà một mình, cho nên tìm một cây gỗ ở trên núi gần đây trở về”
“A…Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần ngủ trên cái giường đông chết người kia nữa!”
Nhìn nàng vỗ ngực, vẻ mặt may mắn, sắc mặt Tam Mao lại bày ra một biểu tình thất vọng.
Cuối cùng vào buổi trưa ngày hôm sau, Tam Mao ở trong sân bắt đầu làm giường gỗ, mà Tần Dĩ Mạt đâu? Nàng thay một bộ thô y màu lam, ở bên bồn nước, trước giặt sạch quần áo và đồ dùng hằng ngày của hai người, rồi lại đem rau trồng ở trong viện hái được bắt đầu làm cơm lặt rau.
“Bữa trưa làm xong rồi!” – Tần Dĩ Mạt xoa xoa những giọt nước trên tay, nhìn Tam Mao vừa cười vừa nói: “Ăn trước một chút đi!”
“Cực cho nàng rồi!” – Tam Mao ngồi trước bàn tròn trong sảnh nhìn Tần Dĩ mặt sắc mặt có vẻ mỏi mệt, trong mắt không tự giác có một cỗ đau lòng.
Trong mắt hắn xem Tần Dĩ Mạt là nữ hài nhi nuông chiều từ nhỏ chưa từng làm qua những việc vặt này.
“Làm gì có chiều chuộng như thế!” – Hờn giận liếc hắn một cái, trên mặt Tần Dĩ Mạt có một vẻ hài lòng nhàn nhạt. Chỉ vào bốn món một canh trên bàn, nàng đắc ý nói : “Rau chân vịt xào, đậu hầm, khoai tây, bắp cải chua ngọt, còn có canh trứng”.
Tam Mao tràn đầy ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, giống như hoàn toàn không thể ngờ nàng có thể rửa tay làm canh.
“Không nghĩ tới đất trong hậu viện này có nhiều loại rau như vậy!” – Tần Dĩ Mạt gắp một miếng rau chân vịt bỏ vào trong chén : “Mau nếm thử tay nghề của ta, xem có ăn được hay không?”
“Ăn ngon!” – Khóe miệng Tam Mao không kìm được vươn lên.
“Còn chưa ăn huynh đã biết là ngon rồi?” – Tần Dĩ Mạt hít hít mũi, hiển nhiên là bất mãn với hắn.
Ngay tại lúc hai người bọn họ huynh một đũa ta một miệng, Tam Mao lại đột nhiên cúi đầu, Tần Dĩ Mạt lập tức nhìn qua, chỉ thấy trên đùi Tam Mao là một con chó hung dữ, đang thè lưỡi tràn đầy nịnh nọt nhìn hắn.
“Tứ Mao cũng muốn ăn sao?” – Nam nhân vỗ đầu cự khuyển, ngữ khí ôn hòa hỏi.
Tần Dĩ Mạt mới bị con chó này làm cho sợ chết khiếp, lúc này trong lòng vẫn còn sợ đó! Không tự giác, mông nàng liền lùi xa xa ra khỏi chỗ bọn họ.
Cái đầu to của Tứ Mao liên tục cọ vào trong lòng hắn, vẻ mặt làm nũng.
Cái hình dạng này của nó cùng cái bộ dạng hung thần buổi sáng hoàn toàn khác nhau, con chó này có bị tâm thần phân liệt không chứ! Tần Dĩ Mạt dùng sức gắp gắp cơm trong chén, tràn đầy khó chịu nghĩ.
“Chỉ là đây là tiểu hoa sen làm cho ta, không thể cho ngươi ăn được!” – Tam Mao vuốt đầu nó, vẻ mặt kiên quyết nói.
Cái miệng nhỏ của Tần Dĩ Mạt khẽ nhếch, hiển nhiên là thỏa mãn với biểu hiện của hắn : “Ăn cơm đi, ăn cơm đi” – Nàng trách mắn nói : “Đừng dùng tay huynh vuốt nó thêm bẩn đó!”
“Uông——“ – Con chó kia giống như nghe hiểu ý trách cứ của nàng, đột nhiên sủa không ngừng.
Bị nó dọa đến giật mình, Tần Dĩ Mạt đứt vụt dậy, nhăn nhăn khuôn mặt nói : “Tam Mao, Tam Mao, huynh nhanh chút đem nó đi đi, ta sợ!”
“Không phải đã nói không được khi dễ nàng sao!” – Tam Mao vỗ cái đầu to của con chó, nhẹ nhàng nói.
“Ô ô ô——” – Tứ Mao nức nở vào tiếng, một bộ dạng ủy khuất.
Chỉ thấy nó vẫy vẫy thân thể, cúi đầu chầm chậm đi ra cửa.
“Tứ Mao lúc còn rất nhỏ đã ở cùng ta.” – Hắn nói với Tần Dĩ Mạt : “Nó là hảo bằng hữu của ta”.
Nhìn đôi mắt xanh biếc kia, không biết vì sao Tần Dĩ Mạt lại có cảm giác tội lỗi, chỉ thấy trên mặt nàng xuất hiện vẻ hơi xấu hổ, lẩm bẩm nói : “Người ta, người ta cũng không có ý gì khác mà! Làm gì khiến cho ta giống như người xấu vậy, hừ——”
“Ta không có ý đó” – Tam Mao vươn tay đem nàng trở về bên cạnh mình, trong âm thanh tràn đầy ý cười : “Ta chỉ là mong hai người có thể ở chung thật tốt. Bởi vì nàng là vợ ta mà!”
“Lưu manh, ai là vợ của huynh!” – Trên mặt Tần Dĩ Mạt hồng hồng trừng hắn : “Được rồi, nhanh ăn cơm đi! Lát nữa sẽ nguội mất!”
Tuy rằng nam nhân rất muốn Tần Dĩ Mạt cùng con chó to kia có thể ở chung, nhưng rõ ràng là cpn đường trở thành “bằng hữu” của tứ mao, Tần Dĩ Mạt có lẽ là việc nặng đường xa rồi!
Con chó khổng lồ dữ tợn này giống như cực kì không thích Tần Dĩ Mạt, mỗi lúc nàng đang ở chỗ nào thì con chó này sẽ mạc danh kì diệu mà xuất hiện ở đó.
Giống như nửa đêm đứng lên đi ả ngoài, con chó này sẽ trốn ở bên cạnh nhà vệ sinh, đợi Tần Dĩ Mạt đi ngang qua bỗng kêu to, da lông nó vốn đen, ban đêm này giơ tay sẽ không thấy năm ngón, làm Tần Dĩ Mạt sợ đến không làm gì được, cả hai chân đều nhuyễn đến không thể động đậy.
Hay là cố ý chạy đến vườn rau trong hậu viện đem rau củ và trái cây phá đến hư, càng vượt quá phận chính là Tứ Mao này lại tùy ý đại tiểu tiện, còn giải quyết ở trước cửa phòng nàng.
Lần thứ ba Tần Dĩ Mạt nhìn thấy bãi “Hoàng kim kia”, nàng rốt cuộc bạo phát.
Vì vại ngày thứ tư sau giờ ngọ trong cốc, Tần Dĩ Mạt thừa lúc Tam Mao không có ở đây, nàng một tay cầm gậy gỗ, một tay cầm chảo sắt, bước chân cẩn thận, chuẩn bị đi đàm phán cùng con chó thối tha kia!
Nhìn con hắc khuyển đang lười biếng nằm phơi nắng kia, Tần Dĩ Mạt khó khăn nuốt một ngụm nước bọng, dùng sức ngửa mặt lên trời quát to : “Tứ Mao ngươi ra đây cho ta!”
Con chó kia nghiêng đầu, không gì sánh được nhìn nàng coi thường, sau đó thân thể giống như thanh kiếm từ trên bó củi nhảy xuống. Nó ngẩng cao đầu kiêu ngạo bước xung quanh Tần Dĩ Mạt.
“Tứ, Tứ Mao……” – Âm thanh của Tần Dĩ Mạt yếu ớt đi ha phần, nhìn qua một bộ dạng rất hoảng sợ.
“Kỳ, kỳ thực, con người của ta rất tốt để ở chung!” – Trên mặt nàng bày ra một nụ cười miễn cưỡng. “ Ta cũng cực kì, cực kì thích bọn động vật nhỏ……..Đặc biệt là chó……Không sai! Chó giống như ngươi vậy, nhìn ngươi tứ chi hữu lực, thân hình to lớn, còn, còn có khí thế uy phong lẫm liệt, rất suất! Thật sự là rất suất!”
Lúc này Tần Dĩ Mạt dường như không cảm thấy chính mình đang vuốt đuôi ngựa một con “chó”.
Tực tế là qua bốn ngày quan sát kì càng, nàng thật sự không thể đem cái thứ này giống như một con chó. Bởi vì nó quá có linh tính! Hầu như làm cho Tần Dĩ Mạt nghĩ rằng đây là một người khoác da cẩu thôi.
“Cho nên, Tứ Mao công tử!” – Tần Dĩ Mạt hơi cong lưng, lấy tay đem cái chảo thiết che đi nửa khuôn mặt mình.
“Để chúng ta ở chung thật tốt đi! Ngươi đừng bắt nạt ta nữa được không?”
“Ô ô—–“ – Con chó to nức nở hai tiếng, bỗng nhiên ngồi xuống, giơ hay chân trước giống như con người, ngoắc ngoắc nàng qua bên đó.
“Ngơi đây là đồng ý rồi đi!” – Tần Dĩ Mạt tâm trạng vui vẻ, bước chân không khỏi bước về phía trước vào bước.
Cẩn thật quan sát biểu tình của nó, không giống như có cái gì ác ý. Tần Dĩ Mạt trong lòng thầm nghĩ : chẵng lẽ là có tác dụng rồi. Tâm trạng nàng vui vẻ, để biểu thị mình thật sự muốn làm bằng hữu với nó. Tần Dĩ Mạt buông gậy gỗ trong tay trái, chỉ để lại cái chảo che trước ngực.
Vươn tay. Tần Dĩ Mạt cẩn thận sờ sờ đầu nó, thấy nó vẫn là một bộ dạng thành thật, e ngại trong lòng vơi hơn nửa.
“Từ hôm nay trở đi chúng ta chính là bằng hữu, ngươi có chịu không?” – Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Mạt nở ra một nụ cười xán lạn, giống như cuối cùng cũng dẹp đi “địch nhân” khó chơi này mà vui vẻ.
Nhưng mà, nụ cười của nàng còn chưa mất, chỉ thấy Tứ Mao há miệng liền cắn cái chảo thiết trong tay Tần Dĩ Mạt.
“Cót két…Cót két…Cót két…” – Trong cự ly rất gần, âm thanh của cái chảo thiết kia bị cắn cứ như thế vang vọng rõ ràng bên tai Tần Dĩ Mạt.
“Ngươi ăn cái thứ này…Không tốt cho răng đâu!” – Trên mặt Tần Dĩ Mạt xuất hiện vẻ lã chả chực khóc, nàng một bên từ từ lùi lại, một bên nhìn Tứ Mao, nói loạn xạ : “Đối với dạ dày cũng không tốt!”
Trời ạ~ Đây rốt cuộc là giống chó gì vậy! Lại ăn “thiết” ngon lành như vậy, nó thật sự là động vật sao? Lúc này Tần Dĩ Mạt hận trên người không thể mọc ra hai cánh, để nàng có thể chạy thật xa.
Nhìn Tứ Mao vẻ mặt không hảo ý bước đến bên nàng, Tần Dĩ Mạt không khỏi liên tục nói : “Bình tĩnh, bình tĩnh, ngươi phải bình tỉnh, đừng cắn ta nha!”
Ô ô…Rốt cuộc không chịu nổi cảm giác áp bách không biết lúc nào sẽ xông lên cắn ngươi một ngụm, Tần Dĩ Mạt xoay người sống chết chạy về phía phòng.
Thế nhưng hai chân làm sao có thể chạy bằng bốn chân chứ!
Chỉ thấy thân hình Tứ Mao này như điện xiết đứng trước cửa phòng Tần Dĩ Mạt.
Vì vậy tiết mục chó đuổi người liền ở trong tiểu viện mà trình diễn, nhưng nhìn bên trong là khói bụi mịnh mù, đưa mắt nhìn vào chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn một bên kêu la một bên chạy không ngừng. Mà sau lưng nàng là một con chó đen to như sư tử. Mỗi lần nữ tử kia muốn chạy vào trong phòng hay chạy ra sân thì con chó kia đều sẽ cướp trước nàng một bước.
Giống như là đang đùa giỡn, nó chạy thật chậm phía sau nữ tử, chỉ cần bước chân nàng chậm đi, cự khuyển này liền bắt đầu tràn đầy đe dọa há to miệng.
Còn có đám gà con đang nuôi trong viện cũng hùa theo cảnh ồn ào này, liên tục đuổi sau lưng nàng.
Làm nàng nhìn qua thật sự rất đáng thương.
Vì vậy, khi đồng chí Tam Mao của chúng ta bước đến trong viện, thì thấy một cảnh gà bay chó sủa như thế.
“Uông uông ——” – Thấy chủ nhân trở về, Tứ Mao bật người vẫy đuôi nhảy lên người hắn.
Hơi hơi lui lại nửa bước, Tam Mao hỏi nó : “Tiểu hoa sen đâu!”
Tứ Mao nghiêng đầu, không tình nguyện dẫn hắn đến bên cái kệ bị đổ kia. Sắc mặt Tam Mao bỗng nhiên thay đổi, chỉ thấy thân hình hắn nhanh như điện, hay tay vẫy mạnh, cái kệ gỗ kia liền bay ra ngoài.
“Hà nhi, Hà nhi……” – Tam Mao sốt ruột lắc lắc thân thể nữ tử trong lòng.
“Đừng đừng lắm nữa!” – Tần DĨ Mạt yếu ớt nói : “Ta còn chưa có chết đâu!”
Trên mặt Tam Mao lập tức lộ ra vẻ yên tâm, chỉ nghe hắn tràn đầy lo lắn hỏi : “Làm sao nàng lại bị cái kệ đè lên người?”
Tần Dĩ Mạt vừa nghe hắn hỏi, một bụng ủy khuất lập tức tuôn trào, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong mắt nàng rơi xuống.
Con chó thối tha kia rượt ta, cắn ta, đe dọa ta…Đều là tại nó !
Nhưng mà không chờ Tần Dĩ Mạt mở miệng, Tam Mao đã quay đầu, vẻ mặt băng lạnh nhìn con cự khuyển bên cạnh.
Thân thể Tứ Mao run lẩy bẩy, nó khẽ ô ô hai tiếng, hai chân trước quỳ xuống, một bộ dạng cực kì sợ hãi.
“Ô ô ô……Uông……” – Nó đáng thương nhìn nam nhân, nhỏ giọng kêu, giống như là đang giải thích cái gì.
Tam Mao nghe nó ô ô nhưng vẫn như cũ không động đậy, vẻ âm trầm trên mặt lại càng sâu.
Tần Dĩ Mạt thấy hắn như thế, không khỏi đem lời đến miệng nuốt vào, chỉ thấy nàng lắc lắc ống tay áo của Tam Mao, nói : “Đỡ ta đứng dậy!”
“Là ta không cẩn thật ***ng vào cái kệ gỗ” – Tần Dĩ Mạt nói : “Không liên quan đến Tứ Mao”.
“Ô ô ô…” – Tứ Mao ngẩng đầu nức nở nhìn nàng.
Tần Dĩ Mạt nghếch nghếch cái mũi nhỏ âm thầm liếc nó một cái.
“Từ hôm nay trở đi trong vòng ba ngày, ngươi không được ăn” – Tam Mao ôm lấy Tần Dĩ Mạt đã suy yếu, nhìn cự khuyển lớn tiếng nói.
Bị rượt chạy xung quanh một thời gian dài làm nàng kiệtu sức rồi, thân thể Tần Dĩ Mạt vừa nằm lên giường lập tức bắt đầu buồn ngủ.
“Cực khổ cho nàng rồi!” – Vuốt tóc nàng, Tam Mao áy náy nói.
Tần Dĩ Mạt nghe vậy hơi mở mắt, buồn cười nói : “Được rồi! Chẳng lẽ ta còn phải tính toán cùng một con chó?”
Tuy rằng con chó này rất thông minh, rất giảo hoạt, lại rất thích khi dễ nàng, nhưng ai bảo bên cạnh nàng là nam nhân thích nàng chứ?
“Tứ Mao luôn là một cô nương tốt, lúc này lại luôn khi dễ nàng, xem ra không thể để nó lại……”
“Huynh nói cái gì?” – Tần Dĩ Mạt mở mắt kinh ngạc hỏi : “Nó là nữ, cái sao?”
Tam Mao nhìn nàng không hiểu, gật đầu.
“Ha ha…” – Tần Dĩ Mạt cứng ngắc co rút khóe miệng, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Cuối cùng ta cũng biết vì sao nó không nhìn ta vừa mắt rồi!”
Tốt lắm~~~Thì ra tình địch của nàng là một con chó sao!