☆ SƠ TƯƠNG KIẾN (BUỔI ĐẦU GẶP LẠI)
Trong hoa viên là muôn hoa khoe sắc, Lạc Bình từng bước tiến tới, cảnh vật đẹp vô hạn chiếu vào đôi mắt hắn.
Ở phía trước, màu vàng rực rỡ là đương kim Thánh thượng Chu Dục, bên phải khoan thai đỏ thắm là Hoàng hậu nương nương, bên trái nhè nhẹ sen hồng là Vạn quý phi.
Ngồi thấp hơn một chút, theo thứ tự, màu xanh nhạt thêu vàng là Đại hoàng tử, áo lông cừu ngắn màu đỏ là Hoàng trưởng tôn (cháu đích tôn), xanh thẫm là Nhị hoàng tử, màu tím hoa lan là Tam hoàng tử, lam đậm và lam nhạt là Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, gấm đen là Lục hoàng tử, còn có trưởng công chúa xiêm y trắng như tuyết.
Cả vườn hoa tươi so với những người kia đều kém phần rực rỡ, nam rạng ngời như ngọc, nữ diễm lệ tựa tiên, có điều vẻ mặt của họ lúc này đều không được đẹp lắm, không khí cũng gượng gạo khó nói, phá đi ý xuân thuận hòa.
Tất cả chỉ vì một đứa nhỏ đang quỳ.
Đứa nhỏ kia mặc một thân xanh thẫm, vải bố rất đơn giản không thêu hoa văn, ở giữa một vòng người lụa là gấm vóc nhìn có vẻ cực kỳ xấu xí.
Trên tay áo còn in một dấu chân rõ ràng, gương mặt đỏ hồng dính một ít bụi bặm, nếu liếc mắt nhìn qua, trông đứa nhỏ hệt như một tiểu thái giám mới vừa phạm lỗi.
Lạc Bình vừa tiến vào, đã nghe tiếng Hoàng Thượng nổi giận, “Ngươi không biết tiến bộ gì hết! Mệt cho đại ca ngươi còn thay ngươi cầu tình, ngươi không biết tốt xấu, ba trăm chữ [Mục Thệ], một chữ cũng không đọc được, thật là quá mất hứng!”
Bất ngờ nhìn thấy Hoàng đế dạy con, nếu là hắn mười bảy tuổi năm đó, tất nhiên sẽ bị trận quát này dọa sợ. Ánh mắt Lạc Bình lưu chuyển, cuối cùng vẫn đi tới.
Bước chân khẽ lảo đảo, tỏ vẻ như kính sợ uy nghiêm của Hoàng thượng, khuôn mặt Lạc Bình tái xanh.
Trộm nhìn đứa nhỏ quỳ trên mặt đất, lại nhìn sang Hoàng đế đang ngồi thẳng phía trên, hắn bày ra bộ dáng như không biết phải làm gì.
Hoàng Thượng để ý thấy hắn đang rụt rè ở đó, liền thu lại vẻ lạnh lùng, cười nói, “Lạc khanh tới rồi.”
Lạc Bình vội vàng hành lễ, “Vi thần bái kiến Hoàng Thượng, nương nương, thỉnh an các vị Hoàng tử.”
Quỳ xuống bên cạnh đứa bé kia, Lạc Bình thấy nó hung dữ lườm hắn một cái, ánh mắt sắc như dao.
Hoàng Thượng xua tay, “Lạc khanh bình thân, nơi này không phải trong triều, lễ tiết miễn hết cả đi, mau mau ngồi xuống.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Lạc Bình đứng dậy ngồi vào bàn tiệc, đứa bé kia vẫn còn quỳ ở đó, không nói được một lời.
Cũng may Hoàng Thượng thấy có người ngoài ở đây, không muốn làm khó thêm nữa, “Đường nhi, ngươi cũng ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Nhìn đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh mình, Lạc Bình thầm than, người này vẫn luôn như vậy, có bị oan ức thế nào cũng không biện hộ, một câu nhận thua không bao giờ chịu nói, vốn xuất thân đã không tốt, tính tình như thế này lại càng không thể chiếm được sủng ái của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nâng chén rượu lên nói, “Đây là Lạc khanh mà trẫm vừa nhắc tới, thiếu niên tài tử, mãn phúc kinh luân, hùng thao vĩ lược, bài [Thập Sách] (mười kế) tại kỳ thi đình tựa như châu như ngọc, Đại Thừa ta có một hiền thần này, quả là rất may mắn!”
Cái này là nói cho các Hoàng tử Hoàng tôn nghe, Lạc Bình biết mình là bị mang ra làm tấm gương, cuống quít bưng chén rượu lên, “Vi thần không dám, Hoàng Thượng khen quá lời rồi.”
Đúng là khen quá lời rồi, cái bài [Thập Sách] kia, hiện giờ hắn xem lại cũng thấy thật ngây ngô, tựa như người si nói mộng thôi.
Chẳng qua Hoàng Thượng đại khái là yêu thích cái sự “Ngây ngô” của hắn, mà hắn lại là thí sinh duy nhất viết về kế sách giao tranh, đối với một người đã dùng nửa cuộc đời trên chiến mã dẹp loạn Tây Cương như Hoàng Thượng, tất nhiên bài đó của hắn so với mấy sách luận trị quốc vân vân thì thuận mắt hơn nhiều.
Uống một hơi cạn chén, sắc mặt Hoàng Thượng rất nghiêm túc, “Đường nhi, trẫm nói hai câu ngươi còn không phục. Ngươi đã mười tuổi, cùng tới Thái Học Viện với các huynh trưởng, cùng nghe Thái phó giảng bài, thế mà đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu, ngươi nhìn Lạc khanh xem, mười bảy tuổi đã là rường cột nước nhà, thân là Hoàng tử, ngươi thì không, nhưng trẫm cảm thấy mất mặt!”
Một giọng nói rất dịu dàng truyền tới, “Cha mẹ sinh con trời sinh tính, Hoàng Thượng, sao phải vì một đứa nhỏ do hạ nhân sinh ra mà nóng giận.”
Vạn quý phi khẽ vuốt ngực Hoàng Thượng, ngoài mặt thì giảng hòa, thực tế lại thêm dầu vào lửa.
Cứ nhắc tới thân mẫu của Chu Đường là Hoàng Thượng lại phẫn nộ.
Khi đó một cung nữ ngẫu nhiên được ân sủng, sinh hạ Hoàng tử xong thì tư thông với thị vệ, đội cho Hoàng Thượng một cái nón xanh (cắm sừng), đến lúc bị phát hiện đã không biết hối cải, còn trách cứ Hoàng Thượng cường bạo mình, nguyền rủa Đại Thừa đoạn tử tuyệt tôn, sau đó nuốt vàng tự vẫn.
Nhục nhã vô cùng như vậy, Hoàng Thượng làm sao nhịn nổi.
Mà nói cũng lạ, ngay sau khi nữ nhân kia chết, thân thể của Đại hoàng tử Chu Phong ngày càng sa sút, mùa đông tới chỉ nằm trên giường dưỡng bệnh, không thể rời lò sưởi dù chỉ một lát, khiến Hoàng Thượng lo sợ không ít.
Cũng may bốn năm sau Đại hoàng tử phi sinh hạ ra một tiểu tôn tử (cháu đích tôn)khỏe mạnh hoạt bát, khi ấy Hoàng Thượng mới nhẹ lòng.
Chỉ có điều, từ đó Hoàng Thượng không thể hoà nhã dịu dàng với đứa nhỏ của nữ nhân kia được, cho dù nó cũng là thân sinh cốt nhục của mình.
Cứ nhìn dáng vẻ quật cường của Chu Đường là nhớ tới nữ nhân đó, Hoàng Thượng căm giận mắng một câu, “Hừ, quả nhiên là tiện nhân sinh tiện loại!” (mẹ đĩ thõa sinh con đê tiện)
Lời này nói nặng, thấy nắm tay của Chu Đường bắt đầu run rẩy, Đại hoàng tử Chu Phong vội vàng lên tiếng hoà giải, “Phụ hoàng, Tiểu Thất tử tuổi còn quá nhỏ, lại đúng vào thời điểm ham chơi, muốn cấm cũng không được, người đừng bực bội làm gì.”
“Đúng vậy Hoàng Thượng, Người xem, Người chỉ mải cùng hoàng nhi và thần tử nói chuyện, Yên nhi xin người được uống rượu nửa ngày rồi, nếu người còn không để ý tới nó, nó sẽ khóc mất.” Hoàng hậu chuyển đề tài.
Trưởng công chúa chu miệng nói, “Đúng vậy nha, Phụ hoàng bất công! Vì sao các Hoàng huynh đều có thể uống rượu, Yên nhi lại không được?!”
Giọng của Chu Yên rất yêu kiều, khi nói còn mang theo cả vẻ bướng bỉnh rất đáng yêu, Hoàng Thượng bị chọc cười, “Thôi thôi, hôm nay sắc xuân tươi đẹp, không bàn mấy chuyện mất hứng nữa. Yên nhi cứ uống rượu đi, trẫm đã ngăn cấm ngươi khi nào, tửu lượng của ngươi kém, uống một chút đã say, đến lúc các Hoàng huynh cười ngươi, trẫm cũng mặc kệ đấy.”
“Nếu Yên nhi say, sẽ múa một khúc ‘Túy thiên thương’ (say nghìn chén) cho Phụ hoàng xem, Phụ hoàng, người nói có được không?”
“Được được được, vũ khúc của Yên nhi, ai dám nói không được!”
Lạc Bình sợ sệt cùng Hoàng Thượng và sáu vị Hoàng tử hàn huyên một trận, sau vài chén rượu, cố nén chếnh choáng trong đầu, thưởng thức “Túy thiên thương” của trưởng công chúa.
Vũ khúc đó thật động lòng người, quả nhiên là quốc sắc thiên hương. Trưởng công chúa còn rót riêng cho Lạc Bình một ly rượu thơm, mỹ nhân như ngọc, rượu không say mà tự mình say, Lạc Bình cạn chén, ánh mắt mê ly.
Chu Yên tươi cười, lại đi rót rượu cho những nơi khác.
Ngồi ở đó chỉ có hai người không được nàng rót rượu, một là Hoàng trưởng tôn năm ấy sáu tuổi, một chính là Thất hoàng tử Chu Đường.
Cả quang cảnh nói cười rực rỡ, nửa điểm cũng không chạm đến lòng Chu Đường.
Y cúi đầu ngồi đó, không ăn uống, không vui đùa, giống như một pho tượng gỗ.
Cũng không biết tại sao, y cảm giác được người bên cạnh rất không an phận, hình như hắn cứ nhích lại gần y. Chu Đường không khỏi liếc sang nhìn hắn, nhưng lại chỉ thấy đôi mắt người nọ vẫn đang si ngốc nhìn ngắm Chu Yên.
Chu Đường cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, “Cái gì mà rường cột nước nhà, rõ rành rành là đồ háo sắc vô tích sự.”
Đang nói, đột nhiên chạm tay phải thứ gì đó mềm mềm, Chu Đường hoảng sợ rụt về, bàn tay lại bị thứ đó chộp được.
Sau hồi lâu y mới nhận ra, thứ đó là tay của một người khác.
Rất ấm, còn hơi ram ráp.
Ngước lên nhìn người bên cạnh, vừa khéo đụng phải một ánh mắt dịu dàng, sóng sánh như mặt hồ mênh mông.
Vốn định trách cứ hắn vô lễ phạm thượng, dám chọc ghẹo đường đường Hoàng tử, nhưng nhìn vào đôi mắt kia, một câu “Làm càn” lại không thể thốt nên lời. Chu Đường tựa như bị ma nhập, cứ để mặc cho hắn nắm lấy tay mình.
Lúc này không biết là ai nói câu, “Tiểu Thất tử cũng tới múa một khúc giúp vui cho mọi người được không?”
Công chúa hiến vũ là quang vinh, nhưng yêu cầu một vị Hoàng tử nhảy nhót, hiển nhiên là muốn hạ thấp y, muốn xem y xấu mặt, mà Hoàng Thượng cũng không có ý ngăn cản.
Chu Đường mím môi, “Ta không múa.”
Tam hoàng tử nói, “Tiểu Thất tử, cái gì ngươi cũng không, vậy phải làm sao bây giờ, hay là bắt chước con lừa hí lên hai tiếng xem?”
Hoàng trưởng tôn mơ mơ màng màng, “Thất hoàng thúc muốn bắt chước lừa hí sao? Hành nhi muốn nghe, Hành nhi còn chưa được nghe con lừa hí bao giờ.”
Chu Đường giận lắm, nhất thời không chịu nổi muốn lật cả bàn tiệc lên, bất chợt một vật gì đó sắc nhọn được nhét vào lòng bàn tay y, da thịt bị đâm đến đau xót.
Liếc thấy Lạc Bình đang nhíu mày nếm rượu, rất khẽ lắc đầu.
Còn đang nghi hoặc, bàn tay kia đã rời đi, người bên cạnh lại khôi phục bộ dáng rượu say mê đắm, một lòng chăm chú nhìn Trưởng công chúa, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Thứ trong tay lăn một vòng, Chu Đường nhận ra đó là một hòn đá nhọn, y dùng sức nắm chặt lấy nó, lòng bàn tay đau đớn, nhưng ngược lại thần trí đã thanh tỉnh không ít.
Đúng vậy, không thể xúc động, chỉ có thể nhịn.
Những nỗi đau này y có thể nói cùng ai, ngoại trừ một mình mình lặng lẽ nuốt vào, y còn biết làm sao bây giờ?
Chống bàn đứng lên, Chu Đường khẽ cười nói, “Nếu như thế, ta cũng không phá hỏng cuộc vui của mọi người, bắt chước lừa hí vài tiếng vậy.”
Nói xong, y “A ách — a ách —-” kêu lên hai tiếng, chọc cho Hoàng trưởng tôn cười đến vui vẻ, “Thất hoàng thúc, Thất hoàng thúc, làm sao ngươi biết con lừa kêu thế nào?”
Tam hoàng tử thay y trả lời, “Hành nhi, Thất hoàng thúc của ngươi ngụ tại Phù Đông Điện gần chuồng ngựa, mỗi ngày làm bạn với gia súc, tất nhiên là học được rồi.”
“Ồ,” Chu Hành gật gật đầu nói, “Thất hoàng thúc, Hành nhi có thể tới tìm ngươi chơi không? Hành nhi cũng muốn đi gặp con lừa.”
Nó chỉ nhỏ hơn Chu Đường bốn tuổi, ở trong cung không có bạn bè, rất muốn thân cận với Hoàng thúc xấp xỉ tuổi mình này.
“Phù Đông Điện cách rất xa Triêu Dương Cung, Hành nhi đừng tới thì hơn.” Chu Đường lạnh lùng đáp.
Không để ý tới vẻ mặt thất vọng của chất nhi (cháu trai), Chu Đường hành lễ với Hoàng thượng, “Phụ hoàng, nhi thần thân thể không được khoẻ, xin cáo lui trước.”
“Được,” Hoàng Thượng thuận miệng đáp một tiếng, cũng không thèm nhìn y, ôm lấy tiểu tôn tử dỗ dành, “Hành nhi muốn xem lừa? Hoàng gia gia (ông nội) tặng ngươi mười con nhé…”
Không lâu sau, Lạc Bình cũng mượn rượu cáo lui.
Trở lại tiền viện, xuân yến cũng đã tàn, chỉ còn vài cung nhân đang dọn dẹp.
Không phải mất công tìm, hắn đã biết người nọ hiện ở đâu, vì thế hắn đi thẳng tới hồ sen. Quả nhiên, ngay bên cạnh một hòn non bộ, hắn nhìn thấy Chu Đường đang ngồi ôm gối.
Hắn đứng phía sau y, nhìn xuống thân thể gầy gò.
Cánh tay bé nhỏ yếu ớt, búi tóc rối tung, ngay cả quần áo mặc trên người cũng chẳng giống Hoàng tử chút nào.
Lạc Bình gọi, “Thất điện hạ.”
Chu Đường cứng người, “Cút ngay.”
“Thất điện hạ…”
“Ta kêu ngươi cút ngay! Cút đi! Đồ quỷ háo sắc ngươi! Hoạn quan!”
“Phì,” Lạc Bình nhất thời nhịn không được, bật cười, “Điện hạ, ngươi ngay cả mắng chửi người cũng không biết, thật sự chỉ biết hí tiếng lừa sao?”
“Ngươi! Làm càn!” Chu Đường ngẩng đầu lên, mặt đỏ bửng.
Lạc Bình nhìn y, ý vị sâu xa nói, “Lừa hí, ngươi không cần phải học, nếu ngươi học theo kiểu nói chuyện của họ, về sau dù thế nào ngươi cũng sẽ không có tiền đồ.”
Chu Đường choáng váng.
Y nghĩ, người này nhất định là say quá rồi, hắn đang nói cái gì? Hắn làm sao dám, hắn làm sao dám nói như vậy?
Dám so sánh những người đó với lừa? Hắn làm sao dám!
Lạc Bình ngồi xuống bên cạnh y, thừa dịp y ngẩn người, phủi đi vết giày trên quần áo y, dùng ống tay áo thấm nước hồ sen, lau hết dơ bẩn trên mặt y, sau đó xòe tay y, cẩn thận rửa sạch vết thương vừa rồi bị hòn đá nhọn đâm vào.
Hắn nói, “Điện hạ, xiêm y của ngươi thật đẹp.”
Hồi phục lại tinh thần, Chu Đường xoa xoa góc áo, không vui đáp, “Nói bậy! Xiêm y của bọn họ mới đẹp!”
“Không, không phải,” Lạc Bình nói, “Điện hạ, ngươi có biết xiêm y của mình là màu gì không?”
“Màu xanh đen. Bọn họ nói, mẫu thân ta đội nón xanh cho Phụ hoàng, nên ta chỉ xứng đáng mặc loại y phục xanh khó coi này.”
Lạc Bình lắc đầu, “Bọn họ đều là người phàm tục. Điện hạ, màu xiêm y của ngươi có tên là xanh thiên tuế. Nó là màu sắc của mặc ngọc ngàn năm ngưng tụ thành, ngày thường nhìn không thu hút, nhưng nếu được mang lên một nơi thật cao, ở dưới ánh mặt trời sẽ tỏa sáng chói chang rực rỡ.”
Chu Đường chuyên tâm nghe hắn nói, bất giác cảm thấy thật thần kỳ, nhìn lại y phục trên người mình, tựa hồ như cũng lung linh lắm.
Y bỗng nhiên nghĩ, người này hóa ra không đáng ghét như vậy.
“Này, mọt sách,” Chu Đường thô lỗ gọi hắn, “Ta muốn biết [Mục Thệ] là cái gì, ngươi nói cho ta nghe.”
Lạc Bình hỏi, “Điện hạ, lúc ở Thái học viện, Thái phó không dạy [Kinh Thư] cho ngươi sao?”
(Kinh Thư (書經 Shū Jīng): là một bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử. Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ. Kinh Thư bao gồm Ngu thư (ghi chép về đời Nghiêu Thuấn), Hạ thư (ghi chép về nhà Hạ), Thương thư (ghi chép về nhà Thương) và Chu thư (ghi chép về nhà Chu). “Mục Thệ” là một thiên nằm trong Chu Thư.)
Chu Đường nói, “Ta đâu có đi Thái Học Viện! Vừa bước đến thì Tam hoàng huynh đã phái người thả chó cắn ta, Thái phó trước mặt Phụ hoàng chỉ nói ta ngu dốt, kỳ thật một ngày hắn cũng không dạy cho ta! Thế ngươi rốt cuộc có nói hay không, không nói ta cũng không thèm nghe, ngươi cút ngay cho ta!”
Nhẹ vỗ vỗ y, Lạc Bình nghiêm mặt, “Muốn ta nói cho nghe, thì phải thỉnh giáo ta đàng hoàng, học trò thô lỗ như ngươi, ai muốn dạy?”
Chu Đường đang định nổi cáu, bất giác lại kịp phản ứng, “Mọt sách, ngươi, ngươi muốn dạy ta?”
“Phải gọi ta là phu tử (thầy).”
“Hừ, ngươi lớn hơn ta mấy tuổi? Ta không gọi ngươi là phu tử đâu.”
“Vậy ta đây không dạy nữa.”
“Ngươi!” Chu Đường nóng nảy, “Được rồi, ta sẽ gọi ngươi là tiểu phu tử, ngươi chỉ có thể làm tiểu phu tử của ta thôi!”
“Được.” Lạc Bình che đi khoé miệng đang cười cay đắng, “Ta chỉ có thể làm tiểu phu tử của ngươi thôi.”
Lạc Bình giữ chữ tín, liền giảng cho y nghe [Mục Thệ]:
Kim dư phát duy cung hành thiên chi phạt. Kim nhật chi sự, bất khiên vu lục bộ, thất bộ, nãi chỉ tề yên.
Úc tai phu tử! Bất khiên vu tứ phạt, ngũ phạt, lục phạt, thất phạt, nãi chỉ tề yên.
Úc tai phu tử! Thượng hoàn hoàn như hổ, như tỳ, như hùng, như bi, vu thương giao phất nhạ khắc bôn, dĩ dịch tây thổ.
Úc tai phu tử! Nhĩ sở phất úc, kỳ vu nhĩ cung hữu lục!
“Điện hạ, áng văn này nói rất đúng: Ngày quyết chiến, khoảng cách hàng ngũ trước sau của chúng ta không được vượt qua sáu bước, bảy bước, phải duy trì trật tự, không được lề mề. Khoảng cách hàng ngũ trái phải không thể vượt qua tứ phạt, ngũ phạt, lục phạt, thất phạt, cũng phải duy trì trật tự, không được chùn chân.” (Tứ phạt, ngũ phạt, lục phạt, thất phạt: Dò thám và công kích, ít thì bốn năm, nhiều thì sáu bảy, về sau lấy “Thất phạt” để chỉ chinh phạt xung quanh.)
“Các tướng sĩ uy vũ hùng tráng, như hổ như tỳ, như hùng như bi, tiến bước tới ngoại ô đô thành. Khi chiến đấu, chớ nên ngăn cấm những kẻ xin hàng, phải dùng bọn họ để tăng thêm sức mạnh cho chúng ta.” (Tỳ: Một loài thú trong sách cổ. Hùng: Gấu. Bi: Con bi to hơn con gấu, lông vàng phớt, cổ dài, chân cao, đứng thẳng được như người.)
“Nỗ lực lên, các huynh đệ! Nếu không anh dũng, tắm máu quân thù, tự thân chúng ta sẽ chịu hình lục.” (Lục: Giết rồi phanh thây ra gọi là lục.)
Chu Đường lắng nghe cực kỳ chăm chú, y hỏi, “Mọt sách, ạch, tiểu phu tử, đây là nói về đánh giặc như thế nào sao? Đây là binh pháp sao?”
Lạc Bình nói, “Không phải, đây chỉ là một bài hịch văn chiến đấu, dùng để kêu gọi binh lính ra chiến trường, so với binh pháp còn kém xa lắm. Chúng ta từ từ sẽ học tới, về sau ta sẽ dạy cho ngươi.”
Chu Đường không để tới mình đang túm chặt ống tay áo Lạc Bình, gần như xé rách cả vải, “Ngươi dạy ta ở đâu? Làm sao ta tìm được ngươi? Ngươi không gạt ta chứ? Ngươi không phải đang say xỉn nói nhảm đúng không?”
“Ta giữ chức Tu soạn ở Hàn Lâm Viện, mỗi ngày đều ở chỗ này. Ta sẽ không lừa ngươi.” Lạc Bình nói, “Trong cuộc đời này, đây là nghiệp trái ta chạy không thoát.