YẾN TÂN KHÁCH
“Lạc công tử, mang ta cùng về phòng lớn kia nhé.” Đình Đình năn nỉ.
“Mắc mớ gì tới ngươi!” Chu Đường trợn mắt lườm.
“Được rồi Tiểu Đường, đứa nhỏ này vừa mới báo ân cho chúng ta đó, nó bơ vơ không nơi nương tựa, lại hiền lành trung thực, không bằng để nó làm tiểu tư (giúp việc) trong vương phủ đi. Mấy ngày nay trong phủ rối ren, có nó hỗ trợ cũng tốt.”
“Ta không nuôi nó!” Chu Đường kiên quyết không đồng ý, “Cái gì mà trung thực, ta thấy nó tâm địa rất gian trá!”
Lạc Bình thở dài, “Vậy thì không làm phiền ngươi nữa. Để nó làm tiểu tư của ta đi, Tôn đại nương ở lại kinh thành, vừa lúc ta đang thiếu một người chăm sóc.”
“Tiểu phu tử, ngươi thiên vị nó thế để làm gì?!” Chu Đường sắp tức chết.
Nhưng mà tiểu phu tử chung quy vẫn là tiểu phu tử, chỉ cần nói một câu đã dẹp yên được y, “Bởi vì nó rất giống ngươi trước đây.”
Chu Đường ngẩn người, không kịch liệt phản đối nữa, nhưng vẫn khinh thường bảo, “Vừa xấu vừa bẩn, làm sao giống ta được.”
Lạc Bình cười nói, “Tính cách của nó giống ngươi, càng muốn thân cận với ai, lại càng hay tranh cãi với kẻ đó.”
“… Hử?” Chu Đường nhìn tiểu thiếu niên trốn sau lưng Lạc Bình đang ra sức trừng y, không lý giải nổi tiểu phu tử nói vậy là có ý gì.
Giằng co một đêm, tất cả mọi người đều ngủ không ngon.
Sáng tinh mơ trở lại Việt Vương phủ, lửa đã được dập tắt, nhưng chính điện sụp xuống, phòng của Chu Đường và Lạc Bình cũng cháy sạch, toàn bộ Vương phủ liêu xiêu đổ nát, thê thảm vô cùng.
Có điều chẳng người nào còn sức mà cảm khái, tất cả cứ tiến vào thiên điện, mạnh ai nấy chọn một chỗ tàm tạm, đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Bị một đêm kinh hách, hơn nữa còn phải dập lửa, di dời của cải, cứu người, ai cũng không dư tinh thần đi chăm nom kẻ khác.
Vân Hương quét dọn một khoảng đất sạch sẽ cho Chu Đường, sau đó trải lên một cái đệm giường cũ không biết kiếm được ở đâu, hầu hạ y ngủ, còn nàng thì nằm một bên, chỉ chốc lát sau cũng bất tỉnh nhân sự.
Lạc Bình canh giữ bên người Chu Đường, hắn ngủ không được, bèn lấy phong thư bọc trong chiếc khăn đỏ ra nhìn.
Chỉ mấy câu ít ỏi, nhưng hắn đọc hơn mười lần, phát hiện ra điểm khác lạ —
Người viết bức thư đe dọa này không phải là kẻ lỗ mãng cục mịch.
Chữ viết ngay ngắn gọn gàng, đường nét cứng cáp, lối diễn đạt rất cân nhắc, thậm chí còn hơi có phong cách quý phái, không biết đến tột cùng là nhân vật ra sao.
Suy đoán mãi, hắn cũng không biết mình thiếp đi như thế nào, chỉ cảm thấy mình ngủ rất say, rất sâu, thẳng tới khi bụng đói kêu vang, hắn mới mở mắt tỉnh lại.
Lạc Bình nghe thấy bên ngoài nhao nhao ồn ã, còn có tiếng mọi người xì xụp ăn uống gì đó. Chu Đường, Vân Hương và Đình Đình đại khái đều ở bên ngoài.
Lạc Bình đang muốn đứng dậy thì cửa phòng đã bị đẩy ra, chẳng có ai tiến vào cả, hắn chỉ thấy hai thiếu niên giằng co ở cửa.
Chu Đường cầm trên tay một bát cháo, mà Đình Đình thì đang giành giật với y.
“Ngươi làm gì thế? Bỏ cái tay ra, bỏ ra! Tiểu phu tử chắc là đói bụng lắm, ta bưng lên cho hắn ăn, ngươi cút sang một bên!” Đây là Chu Đường.
“Tại sao cháo ta nấu lại phải để ngươi bưng? Ngươi đã không trả công cho ta, còn ngạo mạn như thế, đồ rắm thối hỗn đản đáng ghét xấu xa!” Đây là Đình Đình.
Hai người giằng co một hồi, chẳng ai chịu nhượng bộ, tựa như hai con báo nhỏ nhe răng trợn mắt.
Lạc Bình đi qua đón lấy bát cháo, “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ta tự bưng.”
Hai thiếu niên đồng thời quay ngoắt mặt đi, chìa cái ót về phía nhau, hừ mạnh một tiếng.
Vân Hương đứng bên cạnh nghẹn nửa ngày, thật sự nhịn không nổi nữa, ôm bụng té xuống đất cười lăn bò càng.
Lạc Bình cũng hiểu, từ nhỏ đến lớn Chu Đường đều không có bạn bè gì để cùng cãi cọ chế giễu nhau, giờ có Đình Đình làm loạn với y, y mới để lộ ra một chút tính khí trẻ con. Mà Đình Đình vốn còn rất âm trầm, lúc này cũng biết đùa giỡn, rất có bộ dáng thiếu niên sáng lạn.
Cháo nấu rất vừa miệng, thơm ngát mềm dẻo, rắc lên chút muối bột, ăn ngon đến thoải mái cả người. Còn có thể vừa ăn vừa thưởng thức hai thiếu niên đấu võ mồm, Lạc Bình cảm thấy hắn nhận Đình Đình làm tiểu tư thật sự rất đáng giá.
Vài ngày sau, vương phủ đã được tu sửa và dọn dẹp trên diện rộng, trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều. Bảng hiệu một lần nữa được treo lên, rường cột chạm trổ cũng xinh tươi như mới, cánh cửa sơn lại trông khí phái hẳn ra.
Nhưng mà khi bước vào…
Bình phong cụt mất một nửa, mặt trên còn cả đống bụi tro đen xì, đại điện la liệt đủ thứ, còn cả nửa thiên điện bị tàn phá xiêu xiêu vẹo vẹo, đây đều là Chu Đường cố ý bảo không cần làm sạch. Ngược lại với thiên điện, hậu viện được tu sửa đổi mới hoàn toàn, còn xây thêm cả đình đài lầu các, trông đẹp mắt vô cùng.
Vì thế, ở giữa không gian kiến trúc sạch sẽ xa hoa, mấy nơi phòng ốc bị phá huỷ nhìn khó coi tới chướng cả mắt.
Cùng lúc đó, Lạc Bình viết thiệp mời thay cho Chu Đường, dùng mấy lời “Cộng mộc hoàng ân, kỳ phúc Đại Thừa” (cùng tạ ơn Vua, cầu phúc Đại Thừa) linh tinh để không kẻ nào có thể cự tuyệt, thêm cả vài câu kỳ vọng cao Hoàng Thượng nói khi sắc phong Việt Vương, sau đó phái người đưa đến tận tay các quan viên Việt Châu.
Buổi tối trước ngày cử hành yến hội, Lạc Bình không yên tâm, nên hắn đến tìm Chu Đường than thở một phen.
Hắn hỏi Chu Đường, “Ngày mai ngươi phải làm những gì?”
Chu Đường cười cuời, kéo hắn ngồi xuống, “Tiểu phu tử, ta biết hôm nay ngươi sẽ tới khảo sát ta, nên đã nghĩ kĩ lắm rồi.”
“Nói nghe một chút.”
“Ngày mai ta chỉ có một việc —- lập uy.”
“Lập uy như thế nào?”
“Còn phải xem nhằm vào người nào,” Đôi mắt Chu Đường sáng long lanh, “Với những kẻ ngầm đối nghịch ta, đe dọa; với những kẻ quang minh chính đại muốn ta gặp rủi ro, thi ân; với những kẻ miệng mồm ngọt xớt, thuận theo; còn phải chèn ép những kẻ không có gan đến dự tiệc, tiết lộ một ít tin tức có lợi, bọn chúng tự nhiên sẽ lộn ngược tới đây.”
Lạc Bình gật đầu, “Vậy… Ngươi định đối phó Tri châu đại nhân thế nào?”
Chu Đường thay đổi sắc mặt, “Ta vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó với hắn bằng cách nào, hai ngày nay hắn đều phái người tới thăm hỏi, bất quá đều bị ta chặn bên ngoài, thái độ lúc gần lúc xa, rất khó đoán.”
Lạc Bình thay y giải thích nghi hoặc, “Đối với Dương Kỳ Vân này, ngươi tạm thời không cần làm gì cả.”
“Hử? Như thế nào cơ?”
“Không phải hắn đang tập hợp vây cánh của riêng mình sao? Chúng ta là ngoại lực, rất khó công hãm liên minh bọn chúng, nhưng nếu có thời gian ly gián, tận dụng thế lực của hắn đối phó với chính hắn thì dễ dàng hơn nhiều. Cho nên cứ xếp hắn xuống cuối đi, chỉ cần thu phục vài tâm phúc dưới tay hắn, tự nhiên hắn sẽ rớt đài.”
Chu Đường nghe xong, bày ra bộ dáng giật mình tỉnh ngộ, ân cần rót trà cho Lạc Bình, “Tiểu phu tử nói đúng! Cứ làm như vậy đi!”
Lạc Bình nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, “Tiểu Đường, kỳ thật chính ngươi đã sớm nghĩ tốt rồi mà.”
Chu Đường hơi cứng người, “Hử? Tiểu phu tử đang nói cái gì vậy? Nếu ta nghĩ ra được thì sẽ không thỉnh giáo ngươi, mà phải khoe khoang cho ngươi nghe mới đúng chứ.”
Lạc Bình lắc đầu không nói, chỉ im lặng cảm nhận vị chè xanh chát đắng chậm rãi lan toả trong cổ họng.
Nói ra thì, Chu Đường đã có thể tự mình đảm đương tất cả. Hiện tại không phải y không thể rời khỏi hắn, mà là y theo thói quen muốn dựa vào hắn, làm bộ không thể rời xa hắn.
Lạc Bình nghĩ, kiếp này hắn không được tự phụ giống như năm đó, Đế vương hoàn toàn không cần hắn chống đỡ, nhất định sẽ có lúc hắn phải thoát ly, không thể cứ tiếp tục lưu luyến mãi chút ôn nhu cuối cùng, cũng không thể tiếp tục mải mê chút hư quyền cuối cùng được nữa.
Yến hội bố trí tại hậu viện, muốn tới hậu viện thì phải đi qua chính điện bị cháy thành tro.
Chu Đường cứ nghĩ tới bộ dáng các quan viên lúc mới nhìn thấy Việt Vương phủ là cười quặn cả ruột —- Ai cũng mang vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, nhất là Dương Kỳ Vân lúc nghe y nói “Đa tạ Tri châu đại nhân đã tặng cho vãn bối hào trạch” (dinh thự cao cấp), mặt hắn đen như đít nồi.
Sau khi được Vân Hương đặc biệt chỉnh trang, giờ Chu Đường đang mặc một bộ trường bào màu mây trắng, vải lụa tơ tằm buông rủ theo phong thái rất cổ xưa, tựa như đã dung hợp phục sức của Mạt thành và Việt Châu lại làm một. Xiêm y cực kỳ vừa vặn, tôn lên khuôn mặt đẹp như ngọc, nhìn Chu Đường giống hệt một tiên lâm đồng tử (tiên đồng trong núi), ngoại hình rất trẻ trung vinh hiển, còn mang thêm cả vài phần ngây thơ hồn nhiên.
Bản thân Chu Đường không vừa lòng lắm với bộ đồ này, trên thực tế, y thích y phục màu xanh thiên tuế hơn nhiều, nhưng mà bộ này là do tiểu phu tử đề nghị. Tiểu phu tử nói, lần đầu thu hoạch, không cần lưu lại ấn tượng thành thục thâm sâu với bọn hắn, trang phục đơn thuần yếu thế như vậy mới có thể hạ thấp một phần cảnh giác của bọn hắn.
Khai tiệc, Chu Đường bưng chén rượu lên kính tất cả các quan viên, “Hôm nay bản vương kính mời các vị quan viên Việt Châu, thứ nhất là muốn cùng các vị cảm niệm phúc trạch của Hoàng Thượng, thứ hai là muốn thỉnh giáo các vị một chút về phong tục nhân tình tại Việt Châu, thứ ba là muốn cùng với các vị cầu nguyện, mong trời cao chiếu cố non sông và dân chúng Việt Châu, phù hộ Việt Châu hưng thịnh, Đại Thừa vạn năm thịnh vượng!”
“Phù hộ Việt Châu hưng thịnh, Đại Thừa vạn năm thịnh vượng!”
Y nói mấy câu đều rất khiêm tốn, lại rất nể mặt các quan viên, đồng thời cũng thực có thâm ý: bổn vương mới đến nơi này, đó là thiên mệnh của Phụ hoàng, ai gây trở ngại cho ta, chính là gây trở ngại cho Hoàng Thượng. Bởi vậy nên cho dù có một số người không tình nguyện phụ họa y, nhưng cũng không thể không mở miệng kính một ngụm rượu.
Lạc Bình không có chức quan, chỉ là một dân chúng bình thường, tất nhiên không thể ngồi ở phía trên. Hắn an phận trong một góc, lẳng lặng nhìn ngắm Chu Đường đang ở trên cao, nhìn phong thái tự tin ngạo nghễ của y, trong lòng hắn có phần vui mừng —- đứa nhỏ chính mình dạy dỗ, cuối cùng cũng đã trưởng thành, trở thành một người vĩ đại có thể gánh vác trách nhiệm rồi.
Khi các món ăn bưng lên đã đủ ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn), Chu Đường chậm rãi đi xuống, Vân Hương ở bên cạnh y cầm bình rượu bước theo, xem bộ dáng là đang muốn kính rượu.
Trước kính Tri châu, nói một đống lời khách sáo, nhưng không hề nhắc tới việc chính điện bị hoả thiêu.
Sau kính Tri phủ Thông Phương, hỏi han hắn cai quản Thông Phương mệt nhọc, Tri phủ đỏ mặt nói lời cảm tạ, sau đó Chu Đường thình lình buông một câu, “Nhưng mà trị an tựa hồ có chút sơ sẩy đó.”
Tri phủ ngẩn người, trước bao con mắt nhìn chăm chút, không thể không kiên trì hỏi, “Vương gia nói lời ấy là có ý gì?”
Chu Đường uống cạn rượu trong chén, ra vẻ buồn bã ngắm nhìn về hướng chính điện, “Mấy ngày trước bổn vương vừa tới, còn chưa kịp ngủ tại trạch để của mình một đêm, đã gặp ngay phải một vụ phóng hỏa. Khi đó lửa cháy rất lớn, kinh động non nửa người dân trong thành, nhưng lại chẳng hề thấy Tri phủ đại nhân phái một người nào đến nghĩ cách cứu viện. Bổn vương đành phải phỏng đoán, đám cháy đó có phải là nghi thức nào đó để hoan nghênh bổn vương đến Thông Phương? Hay đây là phong tục của Việt Châu? Là bổn vương thiếu kiến thức sao?”
Lời nói giấu đao, khiến cho chén rượu trong tay Tri phủ nhát gan phải run rẩy, nửa ngày cũng không thốt ra được câu trả lời. Ngược lại là Tri châu ở một bên chen vào nói, “Vương gia hiểu lầm rồi, đã nhiều ngày nay ta cùng với Tri phủ đại nhân triển khai điều tra việc này, phát hiện kẻ phóng hỏa có dính líu với Hồng Cân Trại, không liên quan gì tới chúng ta.”
Chu Đường cười cười, “Rât đa tạ Dương Tri châu.”
Thứ y muốn chính là câu “Không liên quan” này. Nói trước mặt nhiều người như vậy, nếu thật sự không liên quan, đến lúc đó hợp tác cùng tiêu diệt, nếu bị tra ra được có liên quan, y liền có thể mượn cớ này trị tội hắn quan phỉ ám kết (quan lại ngầm thông đồng với phỉ tặc), để xem khi đó ai dám biện hộ thay cho hắn.
Mọi người tưởng rằng y chỉ biết kính Tri châu và Tri phủ, ai ngờ Chu Đường lại kính cả một đám phía sau. Lớn thì Thủ thành Đại tướng quân, nhỏ thì Huyện lệnh cửu phẩm, y một đường đi xuống, kính hết mọi người.
Hơn nữa y còn thật sự quán triệt mong muốn thứ hai trong lời mình đã nói: hỏi han tình hình chung của Việt Châu, phong tục nhân tình, thỉnh thoảng còn lộ vẻ kinh ngạc, thành khẩn thỉnh giáo.
“Hả? Tây Chiêu có một số thương nhân nắm giữ miễn tra thông quan lệnh (lệnh miễn tra xét) sao?”
“Phía Đông khu rừng thường có khí mỏ? Vậy cuộc sống cư dân bên đó thế nào?”
Đồng thời y cũng không quên tán gẫu vài chuyện thoải mái với mấy quan viên.
“Dưa hấu Phong Linh Huyền ăn ngon vậy sao? Lần sau bổn vương nhất định phải tự mình nếm thử chút.”
“Ha ha, Ngô Huyện lệnh chính trực thanh liêm, xử án quả quyết, làm cho bổn vương nhớ tới một vị cố nhân ở Mạt thành.”
…
Gặp mấy kẻ chiến tích hiển hách, Chu Đường sẽ khen ngợi nhiệt liệt, còn tặng thưởng một ít đặc sản Mạt thành, coi như là đáp tạ công lao cai quản Việt Châu mệt nhọc. Gặp mấy kẻ miệng lưỡi ngọt lịm, y cũng mồm mép ngọt lịm giống hệt như vậy.
Có kẻ láu cá đến nói với y một ít hoàng đoạn tử (*), y thậm chí còn khẽ nhích qua, nhỏ giọng trả lời hắn, người nọ thật sự không ngờ Vương gia thiếu niên nhìn qua có vẻ thanh thuần khờ dại này còn am hiểu hơn cả mình, kết quả là chính mình lại đỏ mặt tưng bừng.
(() Hoàng đoạn tử: là những đoạn truyện ngắn pha trộn giữa ngôn ngữ trí tuệ và ngôn ngữ ** của dân gian. Đã từng một thời trở thành món ăn tinh thần cho người trưởng thành tại Trung Quốc, phản ánh tình hình văn hóa phường chợ, tẻ nhạt và rỗng tuếch thời đó. Về sau, khi những mẩu truyện này được phát tán rộng rãi, luật pháp đã ra quy định, kẻ nào truyền bá “Hoàng đoạn tử” sẽ phải chịu tội. — Đại khái là văn hoá phẩm đồi truỵ thời xưa.)
Lo liệu chu toàn hơn mười vị quan viên, hầu như tất cả đều được y vuốt lông xong xuôi, ấn tượng về y từ “Hoàng tử cao ngạo non nớt” đã biến thành “Vương gia có thể giao lưu được”.
Chỉ có một người, từ một nơi bí mật gần đó, chậm rãi nhíu mày.
Lạc Bình nhìn chén rượu của y hết đầy lại vơi, không khỏi có chút lo lắng, đứa nhỏ này không biết tự lượng sức, uống nhiều như vậy, chẳng hiểu đã say chưa.
Trong suốt buổi tiệc, ánh mắt của Chu Đường thường xuyên đảo về phía hắn, đại khái là muốn xác nhận với hắn, y làm có đúng hay không.
Kính xong người cuối cùng, thấy y cứ chú mục nhìn mình, Lạc Bình biết lo lắng đã ứng nghiệm.
—- Hỏng rồi, dùng sức quá độ, say thật rồi.