Verified
bài này.
31/5/17
55
ranchoiphohuyen
ranchoiphohuyen
Verified
Chương 7 : Trả thù cho Lý Mạc sầu.
Lý mạc Sầu sau khi rời khỏi đỉnh VU SƠN, tâm thần bất giác trống rỗng.
Lúc này nàng đương nhiên không còn ý nghĩ giết chết Dương Khang, thậm chí cũng chẳng còn thiết tha quá nhiều về Lục Triển NGuyên.
Thế nhưng bây giờ phải làm gì? Tương lai mình sẽ ra sao? Nàng hoàn toàn mù mịt.
Cổ Mộ nàng không thể về nữa rồi, thế nhưng nàng biết đi đâu?
Trời đất rộng lớn như thế này, nơi nào Lý Mạc Sầu nàng có thể dung thân?
Bất giác, nàng bước đi trong thất thần, thậm chí cả quần áo cũng quên mặc.
Dương Khang thấy vậy khẽ cau mày, dù gã bị cưỡng bức nhưng Lý Mạc Sầu tính ra vẫn là nữ nhân của gã, Dương Khang đời nào cho kẻ khác chiếm tiện nghi ngắm thân hình bốc lửa của nàng? Gã vội vàng quát lớn:
- Khoan đã.
Lý mạc Sầu giật ình quay lại nhìn gã thiếu niên mi thanh mục tú trước mặt mình.
Dương Khang liếng thoắng:
- Cô nương đã chiếm đoạt tiện nghi của tại hạ.
Lý Mạc Sầu cua mày:
- Rồi sao?
Dương Khang mồ hôi đầy đầu, vốn chỉ định nói vài câu huyên thuyên để giữ chân nàng lại, ai ngờ lại lâm vào cảnh này. Nhưng đến nước này, phóng lao chỉ còn cách theo lao, gã cắn răng nói tiếp:
- Cô nương phải chịu trách nhiệm với tại hạ.
"ĐM Dương Khang, đây là Dương Khang nói, câu thoại bỉ ổi đê tiện cực kỳ vô liêm sỉ này là Dương khang nói, bố đếch liên quan, bố đếch liên quan. " Dương Khang nói xong câu này cũng chỉ còn cách lẩm bẩm liên tục trong miệng như cố tự thôi miên bản thân.
Lý Mạc Sầu dường như lại chẳng hiểu Dương Khang đang huyên thuyên nhăng cuội cái gì, nàng chỉ cau đôi màu liễu lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?
Dương khang xém chút ngất xỉu.
Tổ bà nó, sao gã lại quên Lý Mạc Sầu lúc này đâu khác Tiểu Long Nữ ở thần điêu đại hiệp chỉ là một thiếu nữ chưa từng nếm trải mùi đời, móa, Tinh Trùng Lên Não đúng là có thật, vừa được đ-t xong thì đã để hết hồn vía lên mây rồi.
Dương khang lấp liếm:
- THôi bỏ đi.Bây giờ cô định đi đâu?
Lý mạc Sầu thở dài, với tính cách của nàng, trường hợp này Dương Khang dù không bị giết cũng bị ăn tát đến nổ đom đóm mắt, thế nhưng không hiểu sao nhìn Dương Khang nàng lại không sao xuống tay cho đành, trân trân nhìn gã hồi lâu, cuối cùng nàng thở dài:
- Ta cũng không biết nữa.
Dương Khang cười nói:
- Như vậy đi, ta cũng đang rảnh rỗi, chúng ta đi tìm tên họ Lục bạc tình kia chơi đùa một chuyến.
Lý Mạc Sầu trợn mắt:
- NGươi muốn tìm Lục Lang?
Dương Khang hừ một tiếng:
- Tốt xấu gì ta cũng là nam nhân của nàng. Dù nàng nguyện ý hay không? Ở trước mặt ta còn nói Lục Lang này Lục Lang nọ, móa, có phải định cắm sừng ta hay không?
Lý Mạc Sầu đột nhiên thấy Dương Khang quát tháo vốn định phát tác nhưng khi nhìn ánh mắt gã long lên sòng sọc bất giác nhũn lại, không ngờ lại cúi đầu lí nhí ra chiều e thẹn:
- Ta nhất thời lỡ miệng. Dù sao gọi cũng quen rồi.
Dương Khang thấy biểu hiện Lý Mạc Sầu cũng thầm há hốc miệng kinh hãi. Móa đây là xích Luyện Tiên Tử giết người không gớm tay đây sao? Móa
Dương Khang giả vờ ho vài tiếng rồi nói:
- Nàng bị hắn khi phụ như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua. Được lắm, hừ, để ta cùng với nàng cho hắn một bài học. Khi dễ đàn bà của Dương Khang này mà đòi sống yên ổn à? Mơ đi cưng?
Lý Mạc Sầu trợn tròn mắt:
- Dựa vào ngươi?
Trong ấn tượng của nàng, Dương Khang dưới tay nàng một chiêu đã bị điểm nằm ngã chổng vó rồi bị nàng... Dựa vào hắn đòi đi rửa hận cho nàng?
Dương Khang vốn đã coi Lý Mạc sầu là nữ nhân của mình, bị nàng nhìn với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ pha lẫn với coi thường như vậy không khỏi đỏ bừng mặt.
Lý Mạc sầu trong nguyên tác đương nhiên là kẻ độc ác, giết người như ngóe, chẳng qua lúc này nàng chưa tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài Cổ Mộ nên chưa hình thành nên tính cách của Xích Luyện Tiên tử sau này. Tuy vậy nàng cũng là kẻ có tâm tính cay độc, nào chịu để cho kẻ khi phụ nàng có một cuộc sống dễ dàng.
Dương Khang khi biết nàng chính là đỉnh đỉnh đại danh nữ ma đầu Xích Luyện Tiên Tử Lý mạc Sầu đương nhiên sợ đến xém chút liệt dương nhưng ngẫm lại bản thân mình ngay cả Mai Siêu Phong cũng từng đ-t qua, cả Lý Mạc Sầu cũng hiến thân cho mình, hắn còn sợ cái đếch. Hơn nữa Lý Mạc Sầu lúc này chỉ là một cô nương đáng thương bị người tình ruồng bỏ, Dương Khang quyết tâm không để bi kịch kia phát sinh trên người nàng, quyết không để vị Xích Luyện Tiên Tử kia có cơ hội xuất hiện trên cõi đời này nữa.
Theo như tâm lý phụ nữ gã nghiên cứu ở kiếp trước, biện pháp hay nhất lúc này chính là phải khiến cho nàng hả giận, nhất định phải cho Lục Triển Nguyên một bài học nhưng lại tuyệt đối không được giết chết hắn.
Về võ công, Lý Mạc Sầu tùy tiện chỉ cần dùng một tay cũng thừa sức đập cho hắn cha mẹ nhìn không ra, nhưng luận về mưu hèn kế bẩn, Dương Khang ở thời đại này tự nhận thứ hai thằng nào dám nhận number one?
Lục Triển Nguyên lúc này có tài thánh cũng chẳng nghĩ được điều gì đang chờ đợi gã, lúc này gã đang ở giữa đại sảnh tiếp nhận tất cả rượu mừng của khách nhân mời tới.
Tới một ly uống một ly. Cảm giác cực kỳ hưng phấn.
Lục gia tuy chẳng phải danh gia vọng tộc gì nhưng cũng là phú quý một phương, vợ sắp cưới của gã lại có rây mơ dễ má với Nam Đế, một trong Võ Lâm NGũ Bá nên anh hùng khắp nơi đều nể mặt đến uống chén rượu mừng.
Lúc này trong đầu hắn mơ hồ lại hiện lên một bóng hình áo trắng.
Nàng cũng rất tốt đấy, chỉ tiếc là tính hình hơi cay nghiệt, ngẫm lại hà Nguyên Quân tuy không xinh đẹp được như nàng nhưng gia thế không phải tầm thường, tính tình lại hiền lành, nết na.
"Mạc Sầu, ta có lỗi với nàng, sau này nếu nàng có thể hiểu, ba người chúng ta nhất định sẽ..."
Không để Lục Triển NGuyên tự sướng hết, một tiếng sầm vang lên, tiếp theo đó, mười mấy vật lạ từ ngoài bay vào.
Tưởng bị tập kích, mấy chục người la hoảng, vội vàng tung mình lên không tiếp lấy những vật thể đang bay vào, nào ngờ tay/kiếm/đao vừa chạm vào vật thể lạ, những tiếng choang choang liên tiếp vang lên, những chất lỏng và những con côn trùng nhỏ bay khắp nơi.
Chỉ chớp mắt chưa đầy ba cái, khắp lễ đường toàn là mùi phân và nước tiểu, những con côn trùng được giấu bên trong lọ kèm với phân và nước tiểu bay tán loạn khắp nơi.
Đáng thương cho những vị cao thủ võ lâm này, bảo họ đấu dao đấu thương thì được, nhưng gặp thủ đoạn hèn hạ bậc này thì ứng phó làm sao? Cả bọn lúc đầu còn đứng nghệt ra, sau đó ai nấy hoảng hốt thi nhau nhẩy tránh để khỏi bị những con vật hôi thối kia bay vào người.
Chỉ trong khoảnh khắc, từ lễ đường cực kỳ mỹ lệ đã biến thành một trò cười, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, người thì bịt mũi bỏ chạy, người thì la, kẻ thì hét, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn không thể tả.
Lý mạc Sầu bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này thì gương mặt lạnh lùng lúc đỏ lúc tím, Dương Khang cười nhạt:
- Muốn cười cứ cười đi.
Gã vừa dứt, Lý Mạc Sầu đã ôm lấy vai gã cười rộ lên, cười gập cả bụng, thậm chí ho sù sụ vẫn cười:
- Khang à, âm mưu của người thực quá độc. Quá độc rồi.
Móa, âm mưu của Trạng Quỳnh có thể không độc sao? Dương Khang lầm bầm nghĩ nhưng cũng trên mặt lúc nào cũng tỏ ra cái vẻ: "Khiêm nhường, khiêm nhường".
Đợi mọi việc đã ổn định lại, khách nhân cũng bớt huyên náo, Dương Khang hít một hơi hét lớn:
- LỤc Triển Nguyên, nếu như ngươi không trả đồ lại cho ta, đây mới chỉ là bước mở đầu.
Hóa ra là đến đòi nợ, lúc này khách lại một phen nháo nhào, người người nguyền rủa tên lưu manh vô lại đòi nợ bằng cách cực kỳ bỉ ổi khốn nạn thế này, nhưng cũng không ít người nhìn về Lục triển Nguyên với ánh mắt khó chịu.
Lục Triển Nguyên cũng cảm thấy lạnh sống lưng, gã bước tới hướng về phía Dương Khang ôm quyền nói:
- Vị huynh đài đây, xin cho tại hạ hỏi ta và ngươi không quen không biết thế ngươi hà cớ gì tới đây gây sự?
Dương KHang thầm đánh giá Lục Triển NGuyên, vẻ ngoài phong lưu nho nhã thì không nói, nhưng trong tình huống này dù giận tím mặt vẫn giữ được lễ độ đạo mạo như vậy đủ thấy tên này giỏi kìm chế, đúng là tiêu chuẩn của một tên ngụy quân tử.
Dương Khang thầm nhủ : "Ngươi thích giả quân tử thì lão tử đây diễn vai chuẩn lưu manh cho ngươi mở rộng tầm mắt." rồi cười hô hố:
- Ngươi điếc hay sao? Ta gây sự hồi nào? Ta tới đây để đòi vật, mau trả lại cho ta rồi các thêm chút ngân lượng để bồi dưỡng ta nhọc công đi đòi. Nếu không, đừng trách lão tử giúp ngươi sửa sang nhà cửa.
Dương Khang càng giở trò vô lại, khách khứa trong đại sảnh lại càng chỉ chỏ về phía Lục Triển Nguyên khiến hắn giận đến sôi ruột bầm gan, phải mất hồi lâu, hắn mới run giọng nói:
- Ta và ngươi không hề quen biết thì làm gì có chuyện mượn đồ của ngươi? Hôm nay trước mặt anh hùng trong thiên hạ nếu ngươi không nói rõ ràng, chớ trách Lục mỗ không niệm tình.
Dương Khang càng cười lớn:
- Ngươi cũng nói lão tử và ngươi không quen không biết thì sao ta không tìm A Trâu, A Chó nào đó đòi nợ mà cứ phải đòi ngươi? Hừ, Lục Triển Nguyên, đừng giả ngu, hôm trước Lý cô nương đã đưa thư yêu cầu ngươi trả lại tín vật định tình cho nàng. Ngươi không những không trả còn lờ đi như không thấy khiến người ta đau lòng muốn chết thiếu chút nữa nhẩy cầu tự tử. Ngươi thì sao ở đây tổ chức hôn lễ. Loại chuyện như vậy ngươi cũng làm được? Hừ. lão tử cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi cầm thú của ngươi.
Tất nhiên, làm gì có chuyện Lý mạc Sầu gửi thư đòi tín vật, làm gì có chuyện nhẩy cầu tự tử? Chẳng qua vừa nghe đến ba chữ LÝ CÔ NƯƠNG, sắc mặt Lục Triển Nguyên đã tái xanh, thiếu điều đứng không vững thì làm gì còn để ý đến những lời huyên thuyên của Dương Khang? Chẳng qua hắn nào biết biểu hiện của hắn như vậy thì các khách nhân trong buổi tiệc lại càng cảm thấy những lời bịa đặt của DƯơng Khang càng đáng tin. KHông ít người ném ánh mắt căm phẫn về phía Lục Triển Nguyên.
Dương Khang thấy vậy càng liến thoắng:
- Các vị quan khách, tại hạ bất quá chỉ là nhân vật vô danh tiểu tốt nhưng cũng biết thế nào là liêm sỉ. Tên Lục Triển Nguyên này ngày trước bị trọng thương, được một vị cô nương liều mạng kháng lệnh sư môn mà cứu giúp, chẳng biết do đáp lại ân tình của nàng hay vì hắn say mê dung mạo của vị cô nương đó mà lại hứa sau này nhât định đến cưới nàng. Thế mà về đây gặp được vị Hà cô nương này, thấy gia thế người ta hiển hách hơn, gã lập tức vứt bỏ lời thề chạy theo gấu váy của hà cô nương. Lý cô nương trông đợi mỏi mòn không thấy gã quay lại thì liều mạng tự ý xuất môn tìm tình lang, nào ngờ đến nơi thì tên lương tâm bị chó tha này nhẫn tâm đuổi nàng đi không chịu gặp gỡ. Mọi người thử nói một lời công đạo xem...
Những tiếng bàn tán xì xào vang lên không ngớt, Lục Triển Nguyên lúc này nào còn giữ được phong phạm quân tử, hắn quát lớn:
- Ngươi nói bậy, Mạc Sầu căn bản không thể đến tìm ta.
Dương Khang chỉ chờ câu này của hắn cười lên hả hả:
- Hắn thừa nhận rồi, mọi người nghe rõ rồi chứ? Hắn biết rõ môn phái của người ta không cho đệ tử tùy ý xuất môn nên an tâm ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà không phải chịu hậu quả. Ai ngờ Lý cô nương tình thâm nghĩa trọng chống lại lệnh môn phái bôn ba đi tìm tên bạc tình lang này. Hôm nay ngày ngươi thành thân, nàng toan nhẩy cầu tự tận may mà ta vô tình đi ngang qua nếu không thì chuyện gì xảy ra?
Lục Triển Nguyên trước giờ đạo mạo đường hoàng là bậc thế gia công tử, làm sao đấu khẩu lại mồm mép tép nhẩy của Dương Khang, gã chỉ biết lý nhí:
- Ta... ta...
Dương Khang làm sao chịu bỏ qua, lúc này, ngay cả nguyên bản Lý mạc Sầu gã cũng lôi lên gào thét:
- Ta cái con mẹ ngươi, ta fuck, nếu ta không xuất hiện dù nàng không tự tử thì với bản tính quyết liệt của nàng có khi nào lại thay tâm đổi tính trở thành độc ác bất cận nhân tình. Trở thành nữ ma đầu giết người không gớm tay. Họ Lục kia, ngươi có biết vì hành động của ngươi hôm nay mà một cô nương tốt trở thành ác ma, bao nhiêu nhân sĩ võ lâm sẽ vì một phút bạc tình của ngươi mà chết, bao nhiêu gia đình vì ngươi mà tan cửa nát nhà hay không?
Dương Khang nước bọt phun đầy sảnh, nói như miệng nở hoa, lưỡi được thoa mỡ khiến người nghe đã tin đến chín mười, thậm chí không ít nữ nhân còn len lén lấy khăn lau nước mắt vì thương cảm cho hoàn cảnh đáng thương của vị Lý cô nương này cho dù nàng còn chưa tự tử, còn chưa kịp trở thành nữ ma đầu như cái tên chợ búa đứng giữa đại sảnh kêu gào nào biết rằng cái vị "Lý cô nương đáng thương" đó đang ngồi vắt vẻo trên cây, gương mặt đỏ bừng lại vì nhịn cười.
Lúc này nàng không khỏi khâm phục tên tặc tử này sát đất. "Giết hắn, quá tiện nghi cho hắn rồi, chưa kể nhất định sẽ có người ra ngăn cản. Giả bộ đáng thương đến đó kêu gào? Chỉ làm người ta thương hại nàng mà thôi. Cứ để đó cho ta, hôm nay ta sẽ khiến cho hắn thối đến cực điểm."
Vốn họ Lục là nam nhân đầu tiên nàng tiếp xúc trên đời này nên ấn tượng đối với hắn đương nhiên tốt. Nay sau khi quan hệ xác thịt với Dương khang, nàng vô tình bị Cửu Dương Thần Công trên cơ thể hắn toát ra khí khái cương dương chinh phục, lại qua một trận phát tiết trên cơ thể của Dương khang, tâm tình đối với Lục Triển Nguyên đã vơi đi quá nửa. Sau đó nghe những lời Dương Khang mắng chửi Lục Triển Nguyên thì cũng cảm thấy có phần đúng, Lục triển Nguyên hoàn toàn không phải một nam nhân tốt.
Chính vì vậy lúc này, nhìn bộ dạng lúng túng như gà mái của Lục triển NGuyên, nàng hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào, có chăng chỉ liếc đến bộ dáng lưu manh chửi bới của Dương Khang, miệng âm thầm tủm tỉm.
Lục Triển NGuyên lúc này thấy mọi người chỉ chỏ xì xào bàn tán thì thẹn quá hóa giận, hắn hét lớn một tiếng:
- Tặc tử, ăn nói hàm hồ.
Rồi giật một thanh trường kiếm, tung mình bay vút tới.
Dương Khang lúc này chửi đến hăng hái, quên trời quên đất, làm sao biết Lục Triển NGuyên lại bất ngờ ra tay như vậy? Tuy vậy gã chỉ kinh hôn một tiếng, người như con tôm uốn xuống sát đất, tránh khỏi kiếm này của Lục Triển Nguyên.
Chiêu thế của Lục Triển NGuyên vừa đi qua, Dương Khang rít lên:
- Mẹ mày, dám chơi bẩn?
Dứt lời, gã rút kiếm bên người nhằm thẳng Lục triển NGuyên chém tới.
Lục Triển NGuyên giơ kiếm lên đỡ, nào ngờ kiếm của Dương Khang là bảo kiếm từ trăm chọn một trong vương khố Triệu Vương Phủ, bản thân gã lại luyện đến Đệ Tam Dương của Cửu dương Thần Công, tuy còn xa lơ xa lắc mới là đối thủ của cấp bậc BOSS như Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái nhưng đối phó với cao thủ hạng ba như Lục triển NGuyên thì có thừa. Chỉ nghe xoẹt một tiếng như chém vải, thanh kiếm của Lục Triển NGuyên đã bị tiện làm đôi, đường kiếm của Dương Khang còn chưa dứt, rạch một đường thật ngọt trên gương mặt trắng trẻo của Lục Triển NGuyên.
Lục Triển NGuyên chỉ kịp kêu lên một tiếng như heo rống, Dương Khang đã túm lấy vai gã giật mạnh về phía mình, đầu gối của gã húc lên.
Bụp, bụp.
Chỉ nghe hai tiếng vang lên tuy nhỏ nhưng lọt vào tai những người có mặt ở đó lại chẳng khác gì sấm nổ giữa trời quang. Ai nấy toát mồ hôi hột nhìn Dương Khang như nhìn thấy quỷ, trong lòng thầm nhủ tên tiểu tử này ra tay quá tàn độc, Lục Triển Nguyên lúc này ôm lấy vùng dái lăn lộn dưới đất như con tôm luộc kêu la ầm ĩ.
Dương Khang lạnh lùng nhìn hắn cười nhạt" Kiếp này xem như ngươi chỉ có thể làm thái giám." Lúc này gã đương nhiên coi Lý Mạc Sầu là nữ nhân của mình, tên khốn này làm nữ nhân của bố mày rơi lệ, bố mày bắt hắn đổ máu.
Dương khang còn đang dương dương tự sướng, đột nhiên một tiếng thét lớn vang lên:
- Tiểu tử, quá càn rỡ.
Tiếp với đó, một luồng kình phong màu vàng lóe lên, Dương Khang cảm thấy như bị một gậy chọc thẳng vào ngực, gã giống như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài sân.