Chương 11: Rời đi

ranchoiphohuyen

Dương Khang nhìn trước mắt mình một lão ăn mày tướng mạo đường đường oai vệ, nhìn xuống hai bàn tay của lão chỉ còn chín ngón thì mừng rỡ kêu lên:

- Hồng Thất Công. Móa, sao mấy lão boss toàn chờ lúc người ta chết ngắc ngứ thì mới tới nhỉ? Đến sớm một tí thì chết thằng tây nào?

Gã lúc này chỉ còn nửa cái mạng tàn, tuy nhiên gặp được Hồng Thất Công trong hoàn cảnh này, tinh thần phấn chấn tột cùng, không khỏi căng mắt nhìn.

Trong nguyên tác, Hồng Thất Công và Cầu Thiên Nhận chưa một lần giao thủ, tuy nói Cầu Thiên Nhận không được liệt vào Võ Lâm NGũ bá nhưng ai cũng nói lão già chết giẫm này so với bọn họ tuyệt đối không thua kém.

Hay lắm, choảng nhau đi, cho ta thưởng thức xem ai hơn ai kém.

Cầu Thiên Nhận nhìn Hồng Thất Công cười nhạt:

- Lão ăn mày. Ngươi muốn chịu chưởng thay cho tên tiểu tử này ư?

Hồng Thất Công cười rộ lên:

- hắn vì cứu đệ tử cái bang mà chịu ba chưởng của ngươi thì sao ta không thể thay hắn chịu một chưởng chứ?

Cầu Thiên Nhẫn lắc đầu cười nhạt:

- Ngươi có biết hắn là ai không?

Hồng Thất Công ngạc nhiên:

- Ồ?

cầu Thiên Nhẫn ném chiếc bài đồng đang mân mê nãy giờ cho Hồng Thất Công. Dương Khang vừa nhìn thấy đã thầm kêu:

- Bỏ mẹ rồi.

Nguyên lai tấm bài đồng chính là của Triệu Vương Phủ kim Quốc. Lúc này là thời điểm nhậy cảm, thân phận người Kim của Dương Khang có thể nói là kẻ thù của Đại Tống, Hồng Thất Công lại nổi danh là người yêu nước. Móa, lúc Hoàng Nhan Hồng Liệt đưa tấm bài đồng này cho Dương Khang gã còn hí ha hí hửng định đem đi khè thiên hạ, nào ngờ lúc này nó chẳng khác gì thiệp đòi mạng, biết vậy đã đem tấm thẻ bài này ném quách cho rồi.

Quả nhiên, tấm bài đồng vừa đến tay, sắc mặt Hồng Thất Công đã đại biến, chỉ Dương Khang hỏi:

- Tấm bài đồng này là của ngươi?

Dương Khang tự hào miệng trơn như bôi mỡ, ăn nói già mồm bất chấp lý lẽ nhưng gặp phải hoàn cảnh này cũng chẳng biết nói sao chỉ đành gật đầu:

- Phải.

Hồng Thất Công cười vang:

- Thì ra ngươi là người Kim. Hay cho một tên Kim cẩu, hay cho Kim Cẩu.

Dương Khang nghe Kim cẩu thì nóng mặt, tuy gã chẳng phải người Kim nhưng nghe Hồng Thất Công gọi mình là chó thì ngứa tiết quát lên:

- Người Kim thì sao? Đĩ cũng có đĩ yêu nước, người Kim thì cũng có kẻ biết điều sai điều trái. Bộ ta là người Kim thì không được giúp Cái Bang các ngươi chắc? Móa. Biết vậy ta ngủ quách một giấc cho xong rồi.

Hồng Thất Công bị Dương Khang chửi đến tối tăm mặt mày cười khổ:

- Ta nào có ý đó? Thật tình, chẳng biết tên tiểu tử Toàn Chân nào dậy ra tên đồ đệ cực phẩm như nhà ngươi.

Cầu Thiên Nhận thấy vậy cười hô hố nói:

- Thú vị, thú vị lắm. Lần đầu tiên ta nghe người khác chửi lão ăn mày đến vuốt mặt không kịp như thế. Tiểu tử, một chưởng này ta tạm để đó, sau này tính với ngươi.

Nói rồi lão quăng một chai thuốc vào cho Dương Khang:

- Thế tử Triệu Vương, đây là thuốc giải, sau này hậu hội hữu kỳ.

Dương Khang tiếp lọ thuốc giải nhìn Cầu Thiên Nhẫn ngông nghênh rời đi , quay sang hỏi hồng Thất Công:

- Ngài để cho hắn đi như vậy sao?

Hồng Thất Công đáp:

- Chứ không lẽ giữ hắn ở lại ăn nhậu?

- Ngài cứ thế bỏ qua cho hắn như vậy sao? hắn đã hãm hại đệ tử Cái Bang ý đồ gây bất lợi cho ngài.

Hồng Thất Công cười:

- Ngươi còn đánh nổi không?

Dương Khang cười khổ, phun ra một búng máu:

- Đánh rắm thì tốt, còn đánh người thì...

Hồng Thất Công nói:

- Ta đánh với Cầu Thiên Nhẫn thì tốt, còn đánh hắn cùng với tất cả đệ tử thì...

Nói đến đó, ngài nhìn Dương KHang rồi cả hai cười ha hả.


Dương Khang sau khi được Hồng Thất Công vận công trị thương, ngủ liền một mạch đến sáng hôm sau mới dậy, thấy tinh thần phấn chấn lên nhiều.

Vừa đi ra ngoài đã thấy Hồng Thất Công ngồi đó, đưa bình rượu đến:

- Uống không?

Dương Khang cầm bình rượu:

- Uống.

Hồng Thất Công tu một hơi hết sạch rồi nói:

- Không tưởng được người Kim cũng có một nghĩa sĩ như ngươi. Hà...thật đáng tiếc, ngươi lại là người Kim.

Dương Khang lúc này hoàn toàn có thể nói với Hồng Thất Công mình là người Hán. Nhưng gã đột ngột lại tò mò, không biết vị đại anh hùng này nếu nghĩ mình là người Kim thì sẽ phản ứng ra sao, vả lại trong đầu hắn lúc này nổi lên suy tính thiệt hơn. Các báo ân hồng Thất Công là gì? Chắc như thường lệ giữ hắn bên mình ba ngày rồi truyền thụ võ công. Nhưng ba ngày thì học được cái quần gì? Một, hai chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng? Thà bỏ đi cho xong, Đả Cẩu Bổng? Trong nguyên tác, Hồng THất Công chỉ truyền thụ Đả Cẩu Bổng cho HOàng Dung và Dương Quá nhưng đều là lúc lão lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh, lúc này lão còn đang khỏe mạnh, mình lại chẳng phải bang chủ kế nhiệm của cái Bang, còn khuya lão mới chịu dậy. Cuối cùng chỉ còn những công phu hạng hai như Tiêu Dao Du Chưởng thì thà đừng học còn hơn. Trong đầu gã nhanh chóng nảy sinh tính toán bèn cười nói:

- Là người Kim thì sao?

Hồng Thất Công thở dài:

- Haizzz, nếu ngươi là người Tống, có thể ta sẽ truyền thụ võ công cho ngươi. Nhưng ngươi là thế tử Triệu Vương nước Kim, sau này nếu ngươi dẫn quân đi gây bất lợi cho Đại Tống há chẳng phải ta gián tiếp hại nước hại dân hay sao?

Dương Khang cười :

- Vậy tính sao giờ? không lẽ lại không báo ơn cho tôi?

Hồng Thất Công nói:

- Xưa nay có câu thi ân bất cầu báo. Ngươi thi ân lại muốn người khác báo đáp sao?

Dương Khang cười:

- Ta bị đánh tí chết. Giờ đòi lại chút lơi lộc có gì sai? Tên dở hơi rảnh háng nào thi ân bất cầu bái thì đi mà thi ân, ta thi ân nhất định phải đòi báo đáp cho bằng được.

Hồng Thất Công nhìn gã cười ha hả:

- Giỏi, giỏi cho tên tiểu tử này. Ngươi nói chuyện rất thú vị. Như vậy đi, ngươi vì cứu bang chúng Cái Bang mà chịu ba chưởng của Cầu Thiên Nhẫn, sau này nếu như không phải việc liên quan đến chuyện hai nước Tống Kim, nếu như ngươi gặp nguy hiểm, ta nhất định cứu mạng ngươi ba lần.

Dương Khang trố mắt:

- Ba lần cứu mạng thôi ư?

- Ngươi chê ít hả?

Dương Khang đảo mắt như rang lạc rồi cười hì hì cầu tài nói:

- gần trăm mạng đệ tử cái bang đổi lấy ba lần cứu mạng , đúng là quá keo kiệt rồi. Có điều có thể thêm phụ lục được không? à, ý tôi là có thể thêm một yêu cầu nho nhỏ kèm theo được không?

- Điều gì? NÓi đi.

- Hồng bang chủ vân du tứ phương như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sau này gặp nạn biết tìm ngài ở đâu? Ta muốn nhờ ngài nếu sau này không liên quan đến hai nước Tống- Kim, không trái với đạo hiệp nghĩa, nếu chẳng may ta bị kẻ khác hãm hại kính mong Hồng Bang Chủ thay tôi báo thù được không?

Hồng Thất Công trợn mắt nhìn Dương Khang rồi cười rộ lên:

- Giỏi lắm, giỏi lắm, hảo tiểu tử. hảo tâm kế. Có lời hứa này của lão ăn mày này, sau này cho dù bất cứ kẻ nào muốn giết ngươi cũng phải e dè sự trả thù của ta thậm chí là toàn thể cái bang. Như vậy so với việc được ta truyền thụ võ công còn tốt hơn gấp mười lần. Giỏi, giỏi lắm. Hay cho một tên Hoàn Nhan Khang.

Dương Khang cười hì hì:

- Tiểu đệ võ công thấp kém, lăn lộn giang hồ sớm muộn gì cũng gây họa, có một tấm bủa hộ mạng cũng đâu phải chuyện gì không hay?

Hồng Thất Công cười ha hả:

- Hay. Ta hứa với ngươi. Chỉ cần cái chết của ngươi không vì gây điều bất lợi cho Đại Tống, lại không trái với đạo hiệp nghĩa, lão ăn mày thề sẽ trả thù cho ngươi.


Dương khang mang theo tâm trạng tốt lành trở về, nỗi buồn khi ly biệt Lý Mạc sầu đã vơi đi quá nửa. Nào ngờ, vừa bước chân vào phòng, một ngọn roi như độc xà đã bay vút tới quấn lấy cổ gã.

Dương Khang khò khè:

- Sư phụ... trò này không vui... nếu người thích... chúng ta đổi chiêu mới...

Gã vốn tưởng Mai Siêu Phong nổi cơn dâm hứng bất tình chơi trò bạo, nào ngờ Mai Siêu Phong rít lên:

- Tặc tử, nói cho ta biết, ngươi là người Kim hay người Hán?

Dương Khang khó thở muốn chết, buột miệng:

- Ta là người Hán.

Mai Siêu Phong:

- Ngươi họ Dương? Gọi là Dương Khang?

Dương Khang thoáng ngẩn người. Thôi bỏ mẹ rồi, gã đi chuyến này thanh danh đã nổi tiếng trên giang hồ, ai không biết Hoàn Nhan Khang chính là Dương Khang nhưng Mai Siêu Phong làm sao không đoán ra được? Trời ạ, Dương Khang bị Lý Mạc Sầu cưỡng bức xong, tinh trùng xông lên tận não, sao lại quên mất, Trần Huyền Phong bị chết dưới ngọn trủy thủ khắc tên Dương Khang trên đó chứ?

Dương Khang khò khè cố nói lên lời:

- Sư phụ... Không phải ta... ta từ nhỏ đến giờ chưa từng đến Đại mạc.

mai Siêu Phong biến sắc:

- NGươi biết? NÓi. Rốt cuộc kẻ giết thằng giặc chồng của ta là ai? Ngươi và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?

Sợi dây siết chặt thêm khiến Dương Khang thở không ra hơi, mặt nhăn nhúm, móa, càng lúc càng sai. KHông khảo tự xưng.

Mai Siêu Phong gần như nổi điên lên, sợi dây xiết càng lúc càng chặt.

Dương Khang chẳng thể chịu nổi, trợn mắt lần cuối rồi ngất đi.


Hồi lâu sau, gã lóp ngóp bò dậy, phát hiện mình vẫn còn sống.

Vừa định thần lại, phát hiện dưới chân có hàng chữ:

TA KHÔNG NỠ GIẾT NGƯƠI.

NHƯNG TA LẠI KHÔNG THỂ Ở CHUNG VỚI KẺ CÓ QUAN HỆ VỚI HUNG THỦ SÁT HẠI LÃO CHỒNG GIẶC CỦA TA.

TA ĐI ĐÂY.

ĐỪNG TÌM TA.

TƯỚNG CÔNG.

Phía dưới chữ Tướng Công, vẫn còn lưu lại mấy giọt nước, có phải là nước mắt của mai Siêu Phong? Dương Khang như phát điên, chạy ra ngoài sân kêu gào:

- Sư phụ... nương tử... Sư phụ... sư phụ... nương tử....

Nhưng thủy chung, chỉ có tiếng gió rít gào trả lời gã.

Dương Khang thất vọng, ngồi phịch xuống đất.


Ta tự nhủ miệng lưỡi vô song, nhưng khi vừa rồi khi nương tử nổi điên lên, miệng lưỡi có ích gì? Nếu ta có thể chế trụ được nàng, bắt nàng nghe ta giải thích, nàng có đi hay không?

Miệng lưỡi vô song phỏng có ích gì? Gặp những người biết nói lý như Nhất Đăng, Hồng Thất Công còn được, gặp phải những tên ác nhân như Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhận, bọn chúng có chịu nói lý với ngươi không?

Ta cần thực lực, ta muốn trở nên mạnh mẽ.

Có mạnh mẽ mới khiến Mai Siêu Phong trở về bên ta,mới có thể xông vào Cổ Mộ tìm Lý Mạc sầu.

Có mạnh mẽ, tương lai mới bảo vệ được Mục Niệm Từ, mới tránh cho Dương Quá một đời cô khổ.

Hai năm sau, Quách Tĩnh và Hoàng Dung xuất hiện, ta nhất định phải trở thành một con người hoàn toàn khác.

Có Cửu Dương Thần Công làm nền tảng, có lời hứa giúp đỡ của Nhất Đăng, có ba lần cứu mạng của Hồng Thất Công, nhiêu đó chưa đủ vốn cho Dương khang ta xông pha giang hồ hay sao?

Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái, cả lão ngoan đồng cùng toàn thể các đại nhân vật trong Xạ Điêu Anh Hùng nữa.

Chờ đó, một Dương KHang hoàn toàn mới đang đến đây.