Chương 93: Gia pháp

Đường Nhiễm ngồi ở trên giường bệnh, trên mặt nước mắt còn chưa tan, liền ngơ ngác mà nhìn Lạc Trạm từ cửa phòng bệnh từng bước một đi đến trước mặt cô.

Lạc Trạm dừng lại ở cạnh giường bệnh.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má Đường Nhiễm, sau đó tay chống giường bệnh cúi người xuống, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, anh lại tới chậm."

Thanh âm máy móc gần trong gang tấc, lộ ra khàn khàn từ tính.

"......!"

Đối Đường Nhiễm mà nói khó có thể tin, thanh âm cùng hình ảnh rốt cuộc ở khoảng cách gần nhất không thể phủ nhận mà kết hợp với nhau.

Đồng tử cô hơi rụt, rốt cuộc lấy lại tinh thần: "Lạc, Lạc Lạc?"

"Trợ thủ giọng nói AI, người máy phỏng sinh, còn có Lạc Trạm, em muốn gọi Lạc Lạc nào?" Lạc Trạm rũ mắt, cười bất đắc dĩ, "Nhưng mặc kệ cái nào, tất cả đều là anh."

"Sao lại......"

Đường Nhiễm mờ mịt quét tầm mắt lên người Lạc Trạm, tựa hồ không cách nào lý giải được người máy phỏng sinh của mình như thế nào lại đột nhiên biến thành người quen thuộc nhất.

Lạc Trạm không nói gì cũng không cử động, chỉ quan sát Đường Nhiễm.

Hồi lâu sau, cô gái trên giường bệnh nhích người, lẩm bẩm thấp giọng nói: "Anh là sợ em khổ sở, mới cố ý giả dạng làm người máy lừa gạt em?"

Lạc Trạm ngẩn ra. Hoàn hồn, anh có chút dở khóc dở cười: "Anh đúng thật có lừa em, nhưng không phải hiện tại, mà là trước kia ―― từ ban đầu, người máy Lạc Lạc bên cạnh em, chính là anh."

Đường Nhiễm ngốc ở trên giường bệnh.

"Vẫn không tin sao?" Lạc Trạm không nhịn được bật cười, anh nắm lấy tay Đường Nhiễm, nâng lên, "Chúng ta cùng nhớ lại một chút."

"?"

Suy nghĩ Đường Nhiễm cực kì loạn, chưa kịp phản kháng liền bị Lạc Trạm nắm ngón tay nâng lên giữa hai người.

Lạc Trạm thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại."

Đường Nhiễm khó hiểu hỏi: "Muốn làm cái gì?"

"Nghe lời, Nhiễm Nhiễm."

"......" Đường Nhiễm do dự, vẫn là chậm rãi khép lại hai mắt.

Ở trong bóng tối cô quen thuộc nhất, Đường Nhiễm cảm giác được từng chút lôi kéo ―― Lạc Trạm cầm tay cô chậm rãi nâng lên, sau đó đầu ngón tay cô chạm vào độ ấm quen thuộc.

Như là bị phỏng, đầu ngón tay Đường Nhiễm bỗng dưng rụt trở về.

Ánh mắt Lạc Trạm tối sầm xuống, chỉ là nhìn bộ dáng cô nhắm mắt lại giống như bị dọa, anh lại nhịn không được hơi rũ mắt, nghẹn họng cười rộ lên: "Vào lần đầu tiên gặp mặt, em so với hiện tại lớn mật hơn nhiều...... Chủ nhân."

Đường Nhiễm hốt hoảng, trong đầu tự động bắt đầu nhớ lại ngày này một năm trước, sau khi trải qua khổ sở cùng kinh hỉ rất lớn, lời nói cùng hành động làm ra với "quà sinh nhật" đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

【 Lông mi thật dài. Sờ lên thật mềm mại, hình như còn có chút nhếch lên. 】

【......】

【 Mũi cũng rất cao...... Môi hơi mỏng...... Nơi này cũng có thể khống chế độ ấm sao? 】

【 Đúng vậy, chủ nhân. 】

【 Đây là cái gì? 】

Tại một khắc này, Đường Nhiễm đột nhiên nhớ lại vô cùng rõ ràng lúc ấy người máy cứng đờ, còn có thanh âm máy móc đột nhiên trở nên có điểm trầm thấp phát nghẹn.

Đường Nhiễm chấn động, bỗng dưng mở bừng mắt.

Anh nói chính là......

Ngón tay Đường Nhiễm bị cầm thật chặt, định lùi về nhưng lại bị kéo gần ―― đầu ngón tay dán ở cổ người nọ, dưới lòng bàn phồng lên độ cung rõ ràng.

Lạc Trạm đang nhìn cô, nhàn nhạt mà cười.

"Đây là hầu kết, chủ nhân."

Đường Nhiễm: "――!"

Bàn tay an tĩnh ngoan ngoãn đang được Lạc Trạm nắm chặt, vèo một cái rụt trở về.

Cô như một chú mèo nhỏ bị chấn kinh, mở to hai mắt vô tội lại lo sợ không yên mà nhìn Lạc Trạm.

Biểu tình tràn ngập sự lên án không tiếng động.

Lạc Trạm bật cười: "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, như thể anh đã làm cái gì với em vậy. Nhiễm Nhiễm, em hẳn là đã nghĩ tới ―― rõ ràng là em động thủ với anh trước."

Đường Nhiễm bản năng cãi lại: "Nhưng em khi đó cho rằng anh là người máy."

Lạc Trạm gật đầu: "Anh khi đó đúng thật."

Đường Nhiễm nghẹn lại.

Qua đi vài giây, cô rốt cuộc nhăn mi chậm rì rì mà mở miệng: "Cho nên, anh thật sự chính là người máy Lạc Lạc?"

Nụ cười Lạc Trạm nhạt đi, nghiêm túc gật đầu: "Ừ. Em hẳn là cảm nhận được, cũng có thể cảm nhận nhiều hơn ―― người máy ở bên cạnh em vẫn luôn là anh."

"Anh vì cái gì muốn, làm như vậy."

Lạc Trạm bất đắc dĩ: "Chuyện Đàm Vân Sưởng nói có hơn phân nửa là thật ―― người mới ở phòng thí nghiệm nghịch hỏng quà tặng ông nội chuẩn bị cho em. Nhưng thời gian không phải hai tháng anh ở nước T, mà là trước sinh nhật em."

"Anh có thể nói rõ ràng cho em."

Lạc Trạm thẳng thắn thành khẩn nói: "Khi đó em vừa đến Đường gia, ở một mình, rất chờ mong món quà kia, anh làm sao nhẫn tâm làm em thất vọng?"

Cô bẹp bẹp miệng: "Cho nên từ lúc bắt đầu anh đã gạt em."

Lạc Trạm trầm mặc.

"Vừa mới bắt đầu anh nói cho em anh là Lạc Tu, sau lại giả dạng làm người máy của em, thậm chí còn......"

Đường Nhiễm bỗng dưng dừng lại.

Lạc Trạm tim đập lỡ một nhịp, anh cảnh giác giương mắt: "Thậm chí cái gì?"

"Không có gì," Giây lát sau, cô nhăn lại cái mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em chỉ là suy nghĩ, anh rốt cuộc lừa em bao nhiêu chuyện."

"......"

Lạc Trạm hiếm khi chột dạ ánh mắt lảng tránh.

Trong phòng an tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, cô gái trên giường bệnh rốt cuộc cựa quậy. Tầm mắt Lạc Trạm trước tiên đuổi tới trên người cô, chờ đợi "phán quyết".

Cô thành thật nói: "Người máy của em không có xảy ra chuyện, em rất vui; nhưng anh căn bản có vô số cơ hội nói cho em chân tướng, nhưng vẫn đều gạt em, em không vui. Cho nên hiện tại trong lòng em rất loạn, vẫn là muốn......"

Lạc Trạm một bên nghe một bên cau mày: "Muốn yên tĩnh một thời gian?"

Đường Nhiễm ngoài ý muốn ngước mắt: "Sao anh biết?"

Lạc Trạm: "Trước đó, anh đã đem tất cả hậu quả có thể xảy ra đều nghĩ tới một lần."

Đường Nhiễm chớp chớp mắt: "Đáp án của em, đối với Lạc Lạc mà nói là kết quả tốt hay là kết quả xấu?"

Lạc Trạm: "Xấu nhất."

Đường Nhiễm hiển nhiên ngoài ý muốn, cô nhăn chóp mũi, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em ở trong lòng Lạc Lạc có phải rất dễ lừa hơn nữa còn rất dễ dỗ?"

"Không phải," Lạc Trạm than thở, xoa xoa đỉnh đầu cô, "Là tất cả những đáp án mà không thể nhìn thấy em, với anh mà nói đều là xấu nhất."

"......"

"Nhưng mà, đây là 'báo ứng' anh nên nhận lấy. Cô bé của chúng ta nên học cách tàn nhẫn một chút, đối với bất luận kẻ nào cũng phải như vậy, không được dễ dàng tha thứ."

Lạc Trạm nói xong, lưu luyến không rời nhưng vẫn phải thu tay, ngồi dậy: "Anh đi đây, em nghỉ ngơi?"

"Ừm." Đường Nhiễm gật gật đầu.

Lạc Trạm xoay người, đi ra ngoài phòng bệnh.

Đến trước cửa thì anh dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Thật sự không cần anh ở đây cùng em ăn sinh nhật sao," Lạc Trạm ngừng lại, cười xấu xa, "Chủ nhân?"

Cô bé trên giường bệnh không phụ sở vọng, khuôn mặt trắng nõn rất nhanh đã đỏ lên.

Cô nắm chặt chăn, nỗ lực nghiêm mặt: "Em muốn nghe kiến nghị của Lạc Lạc, đối với bất luận kẻ nào cũng phải nhẫn tâm một chút, cho nên...... không, không cần."

Lạc Trạm tặc lưỡi, vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh dạy cho em, em liền dùng hết ở trên người anh?"

Cô mím môi không nói lời nào, mắt nhìn thẳng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại lãnh khốc.

"Được thôi," Lạc Trạm bước ra cửa phòng, cuối cùng liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt mềm mại, "Ngủ ngon, cô gái nhỏ của anh."

"......"

Cửa phòng bệnh khép lại.

Một lần nữa khôi phục bóng tối trong phòng, an tĩnh một hồi, cô gái trên giường bệnh chậm rãi nằm xuống.

Đối mặt với trần nhà tối tắm ngây người hồi lâu, góc chăn bị cô nắm chặt, kéo lên một chút, che đi hai má trắng hồng.

Lại sau một hồi, phía dưới chăn truyền ra một tiếng cười nỉ non.

"Ngủ ngon, Lạc Lạc."

Lạc Trạm đứng ở ngoài phòng bệnh Đường Nhiễm, dựa vào góc tường, không tiếng động mà rũ mắt chờ.

Thẳng đến khi trong khe cửa, tiếng hít thở cực nhẹ trong căn phòng dần dần đều đặn, Lạc Trạm mới chậm rãi đứng thẳng.

Anh đem một khe cửa cuối cùng khép lại, cắm túi quần xoay người hướng cửa thang lầu đi.

Khi qua quầy y tá, đối diện Lạc Trạm đi ra một nữ y tá trẻ. Lạc Trạm trước đó vẫn chưa gặp qua, cũng không thèm để ý, cụp mắt chuẩn bị đi qua.

Nhưng mà đối phương khi đi sát vai Lạc Trạm liền liếc một cái, đột nhiên dừng lại, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Trạm: "A, là anh."

Lạc Trạm bước chân dừng lại, mi mắt nhàn nhạt vén lên: "Chúng ta quen biết?"

Y tá sửng sốt, ngay sau đó cười xin lỗi: "Tôi có phải hơi đột nhiên, dọa đến anh? Xin lỗi, nhưng anh là bạn trai của cô bé phòng V1 phải không?"

"......"

Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại.

Anh mới vừa rồi đi ra khỏi phòng kia, chính là khu điều dưỡng VIP1 trực thuộc bệnh viện mắt tư nhân của Gia Tuấn Khê.

Lạc Trạm hòa hoãn chút, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nghiêng người nói: "Tôi không nhớ rõ ở phòng V1 gặp qua cô."

"Chúng ta xác thật chưa gặp qua, nhưng tôi đã thấy anh," Y tá cười rộ lên, "Nói đúng hơn, là tôi gặp qua ảnh chụp của anh, rất nhiều rất nhiều tấm."

Lạc Trạm ngẩn ra, nhíu mày: "Ảnh chụp, ở chỗ nào?"

Y tá duỗi tay, cười nói: "Ở phòng bệnh của cô bé kia. Hai tháng trước, cô bé này mỗi ngày đều tới trạm y tá chúng tôi lấy một ít báo chí khoa học kĩ thuật mà người khác chưa bao giờ xem, lại còn đem tất cả tin tức về cái gì gọi là cúp Tùng Khách đều cắt xuống. Có một ngày tôi đi đổi thuốc cho em ấy thì thấy, cô bé có cho tôi xem ―― em ấy vì tìm tất cả báo chí tin tức về cuộc thi của anh, chỉ sợ phí không ít công phu nha."

Lạc Trạm ngây người hồi lâu mới phản ứng lại: "Tất cả?"

"Đúng vậy." Y tá không hề phòng vệ mà cười nói, "Tôi thấy bên trong ảnh chụp bên trong sớm nhất hẳn là đã sáu bảy năm đi? Anh ở bên trong thoạt nhìn cũng là mười bốn mười lăm tuổi. Nếu không phải cô bé góp nhặt ảnh chụp từng năm của anh, tôi khẳng định không dám xác định là anh."

"Cô vừa mới nói, đó là chuyện khi nào?"

"Ờm, hai ba tháng trước. Sau khi cắt chỉ không lâu, tôi còn dặn dò em ấy không thể nhìn chằm chằm vào mấy thứ này đâu."

"......"

Lạc Trạm cứng đờ tại chỗ hai giây, chậm rãi quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phòng bệnh phía sau.

Nếu đã sớm góp nhặt ảnh chụp từng năm anh tham gia thi đấu, vậy có thể giải thích, Đường Nhiễm hơn một tháng trước ở sân bay quốc tế thành phố K nhìn thấy anh vì sao lại không có một tí ngoài ý muốn nào.

Là cô đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, không biết đã luyện tập qua bao nhiêu lần cảnh bọn họ gặp mặt, mới đi đến sân bay.

Thậm chí bao gồm khi bọn họ nhắc tới cậu bé khi còn nhỏ, câu trả lời của cô ――

【 kỳ thật, em đã quên cậu ấy trông như thế nào. Rốt cuộc đã qua lâu lắm rồi. 】

Sự thật là, cô trước nay đều không có quên.

Cô chỉ là vì anh, vì anh cảm thấy tội lỗi cùng tự trách, ở trước mặt mọi người làm bộ quên mất "đầu sỏ gây tội" làm cô mù suốt mười mấy năm.

Lạc Trạm rũ mắt, chậm rãi nắm chặt quyền. "Rõ ràng nói muốn học cách tàn nhẫn, mà chuyện lớn như vậy đơn giản liền tha thứ." Lạc Trạm nghẹn giọng nói xong, buông ra ngón tay cừng đờ.

Anh tự giễu khẽ cong khóe miệng, tay cắm túi quần, bóng dáng thon dài dọc theo thang lầu chậm rãi đi xuống dưới.

"Nhưng làm sao bây giờ ―― cứ như vậy tha thứ cho cái kẻ nhát gan chỉ biết trốn tránh kia, anh làm không được."

.

Sinh nhật cũ của Đường Nhiễm qua một tuần, cô không còn nhận được tin tức của Lạc Trạm bên kia.

Thẳng đến khi điện thoại của Đàm Vân Sưởng đột nhiên vào một chiều chủ nhật không báo trước mà gọi tới.

Đường Nhiễm mới vừa nhận điện thoại, giọng Đàm Vân Sưởng đối diện liền hừng hực chui thẳng vào lỗ tai cô: "Đường Nhiễm, hai ngày gần đây em có cùng Lạc Trạm liên hệ không?"

Đường Nhiễm sửng sốt, vô thức lắc đầu, sau đó mới nghĩ đến Đàm Vân Sưởng không thấy mình, cô mở miệng nói: "Không có, từ sinh nhật em tuần trước, bọn em liền không có liên hệ qua...... Xảy ra chuyện gì sao?"

Đàm Vân Sưởng cắn chặt răng: "Không có việc gì, anh lại ――"

"Cửa hàng trưởng," Đường Nhiễm nắm chặt di động, chất giọng tự nhiên căng thẳng lên, "Bất luận chuyện gì của Lạc Lạc, em hy vọng anh sẽ không giấu em."

Đàm Vân Sưởng một nghẹn.

Qua một hồi lâu, Đường Nhiễm lại lần nữa thúc giục, Đàm Vân Sưởng chỉ đành mở miệng: "Anh cũng không biết có nên nói không, vạn nhất để Lạc Trạm biết, phỏng chừng sẽ đuổi anh ra đường mất......"

Đường Nhiễm khẩn trương đến ngừng thở: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Đàm Vân Sưởng: "Từ thứ năm cho tới hôm nay, Lạc Trạm đã suốt ba ngày không lộ mặt ở phòng thí nghiệm ―― di động gọi không nghe, anh gọi cho Lạc gia, bọn họ không chịu lộ ra, anh tới Lạc gia tìm người, bọn họ cũng không cho anh vào."

Đường Nhiễm chỉ cảm thấy đầu óc ong lên, nháy mắt khả năng tư duy đều đứt đoạn.

Qua vài giây, cô mới trắng bệch mặt hỏi: "Lạc, Lạc Lạc có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Anh cũng đoán như vậy. Bọn anh có người kêu Tề Cận, tin tức của hắn cực kì nhanh nhạy, rất nhiều chuyện bọn anh cũng là tìm hắn hỏi thăm, cho nên liên hệ Lạc Trạm không được anh liền đi hỏi hắn."

Đàm Vân Sưởng nói xong, tựa hồ có chút chần chờ mà dừng lại, châm chước một hai giây hắn mới khó xử mà mở miệng:

"Dựa theo cách Tề Cận nói, tiệc mừng thọ của Lạc lão gia tử năm nay không biết vì sao hoãn lại tới thứ tư này. Đường Thế Tân đại diện Đường gia tới cửa thăm hỏi, Lạc Trạm ngang nhiên chống đối Lạc lão gia tử trước mặt rất nhiều khách danh môn vọng tộc, trực tiếp xé rách mặt với Đường gia, lại tuyệt đường sống mà hủy bỏ hôn ước hai nhà......"

Đàm Vân Sưởng trầm mặc.

Mà Đường Nhiễm hô hấp đều phát run, cô gắt gao nắm chặt đầu ngón tay, véo đến lòng bàn tay đều đỏ lên hằn sâu cũng không ý thức được: "Sau đó thì sao?"

Đàm Vân Sưởng thở dài: "Nói là, nói là Lạc lão gia tử tức điên rồi, lấy ra gia pháp côn trong từ đường Lạc gia, muốn Lạc Trạm đáp ứng hôn ước, lại hướng Đường Thế Tân xin lỗi, không đáp ứng...... Không đáp ứng liền đánh tới khi nó sửa miệng, chịu thua."

Đường Nhiễm ánh mắt run lên: "Vậy anh ấy đáp ứng rồi sao?"

Đàm Vân Sưởng im lặng một lúc lâu, sâu kín mà buông tiếng thở dài: "Tề Cận nói, Lạc Trạm quỳ đến khối gạch xanh đều chảy thành vũng máu...... Trước khi ngất xỉu, nó một chữ cũng chưa nói qua."

"――!"