Chương 91: Sinh nhật

Đàm Vân Sưởng mở cửa sổ xe, hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Vài giây sau hắn xoay người: "Tổ tông, cậu thật sự làm Mạnh Học Vũ tức giận đến ngồi tắc xi đi luôn kìa."

Lạc Trạm bắt chéo chân, lười biếng mà dựa vào chỗ ngồi, nghe vậy mí mắt không nâng: "Ồ. Trở về bảo hắn tìm tôi chi trả lộ phí."

Đàm Vân Sưởng: "Cậu như vậy ảnh hưởng đến đoàn kết của phòng thí nghiệm đấy."

"Tôi có thể bảo đảm không bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến hạng mục công tác phòng thí nghiệm," Lạc Trạm cụp mắt, không biểu tình hỏi, "Hắn có thể sao?"

Đàm Vân Sưởng nhìn thoáng qua cái xe đã chạy xa: "Chỉ sợ không thể."

Lạc Trạm khóe miệng nhẹ xả, ý cười trào phúng xoay trở về: "Nếu như vậy, vì sao lại là tôi sai?"

Đàm Vân Sưởng á khẩu không trả lời được.

Qua hồi lâu, Đàm Vân Sưởng phản ứng lại rồi mới oán hận chuyển hướng Đường Nhiễm: "Em Đường, xem cái tính cờ hó này của nó đi, em rốt cuộc thích nó điểm nào?"

"Hả?" Đường Nhiễm mới vừa rồi đột nhiên được thổ lộ đến bây giờ dư âm vẫn chưa hết, lúc này chỉ bằng bản năng mà mờ mịt giương mắt.

Đàm Vân Sưởng không chờ Đường Nhiễm trả lời, đã bị Lạc Trạm nâng chân đá đá: "Đừng nói chuyện lung tung. Là tôi thích em ấy."

"Cậu thiếu điều giả ngu đê, chẳng lẽ cậu sẽ không biết Đường Nhiễm cũng ―― áu!"

Đàm Vân Sưởng cong eo ôm lấy cẳng chân, "Cậu cậu cậu đột nhiên đá tàn nhẫn như vậy làm gì!"

Lạc Trạm hắng giọng, cảnh cáo liếc Đàm Vân Sưởng, ngả đầu: "Quá đông, đi phía sau."

"Đây là xe của nhà Đường Nhiễm, lại không phải cậu!"

"Tôi chính là của em ấy, của em ấy vì cái gì không thể là của tôi?"

"......"

Đàm Vân Sưởng thành công bị lời này một phen nghe tới rất có đạo lý, nhưng cẩn thận cân nhắc lại dường như có chỗ nào không đúng lắm.

Chờ hắn rốt cuộc phản ứng lại, tài xế đã đạp chân ga, tăng tốc độ làm hắn gắt gao dính chặt vào ghế.

Xe hơi chạy theo tuyến đường chính từ sân bay về nội thành thành phố K. Chờ trong xe an tĩnh một lát sau, tài xế thật cẩn thận mà nhìn người trong xe qua kính chiếu hậu. "Tiểu thư, chúng ta tới chỗ nào?"

"......"

"Tiểu thư?"

"...... A." Đường Nhiễm rốt cuộc hoàn hồn.

Cô đỏ mặt chân tay luống cuống mà xoay chuyển, đại khái còn chưa phản ứng được giọng nói là từ đâu truyền đến, bỗng dưng thấy được ngồi ở bên cạnh Lạc Trạm một tay chống cằm nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Cặp con ngươi đen nhánh, đáy mắt rất sâu, làm người bừng tỉnh.

Mặt Đường Nhiễm tức khắc đỏ thêm. Lạc Trạm thấy không khỏi cúi đầu nhịn cười, giơ ngón tay chỉ chỉ ghế lái: "Hắn kêu em."

"Ừm." Đường Nhiễm nhỏ giọng đồng ý.

Vào lúc cô mới vừa quay đầu, liền nghe thấy bên tai người nọ sung sướng cười: "Nhưng mà, nghe anh nói một câu thích liền vui vẻ như vậy sao, cô bé?"

"......"

Đường Nhiễm cứng lại rồi.

Qua vài giây, cô trộm quay đầu. Cô bất an mà nhìn Lạc Trạm, sau đó tại một khắc rốt cuộc lấy đủ dũng khí, chống tay vịn tiến đến bên tai Lạc Trạm.

"Ừm, vui vẻ."

Hô hấp cô bất an đến run rẩy, ngữ khí lại mềm mại mà nghiêm túc.

Đột nhiên không kịp đề phòng Lạc Trạm giật mình.

Chờ Đường Nhiễm đỏ mặt ngồi trở lại, cùng tài xế nói chuyện, Lạc Trạm bên này mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Giương mắt nhìn cô ghé vào phía trước, Lạc Trạm không nhịn được bật cười.

Hàng phía sau, chứng kiến toàn bộ quá trình Đàm Vân Sưởng khinh miệt mà hừ một tiếng, đè thấp âm lượng: "Này thì khoe, bị phản pháo chưa?"

Lạc Trạm: "Chỉ là thất thần."

"Thôi đi." Đàm Vân Sưởng bò lên, khuỷu tay đáp lên đầu ghế Lạc Trạm, "Cậu không biết chính mình ngây người đã bao lâu đúng không? Anh đây thiếu chút nữa lấy đồng hồ bấm giây ―― còn không phải là bị em Đường sát vào thì thầm sao, nhìn cái tiền đồ này đi."

Lạc Trạm không cãi lại, chỉ chuyên chú mà nhìn bóng dáng cô.

Nhìn gương mặt thanh tuyển phản chiếu trên cửa sổ xe, khóe miệng người thiếu niên cầm lòng không đậu mà cong lên.

.

Vì tiện lợi cho theo dõi mắt, Đường Nhiễm từ sau giải phẫu vẫn luôn bị Gia Tuấn Khê an bài ở viện điều dưỡng trực thuộc viện mắt tư nhân của ông.

Mà Lạc Trạm ở nước T trì hoãn hai ba tháng, ở mấy cái hạng mục phòng thí nghiệm tham dự, tiến độ cá nhân của anh tụt xuống không ít. Sau khi về nước tự nhiên không tránh được một đống đọng lại.

Thành phố K cùng thành phố M lại không phải cách mấy chục phút đi xe, hai người trừ bỏ mỗi ngày gọi điện thoại, Lạc Trạm mặc dù đặc biệt tới thành phố M, thường thường cũng là không được bao lâu đã bị phòng thí nghiệm gọi trở về.

Tình huống như vậy duy trì một tháng, rốt cuộc có giảm bớt. Sáng thứ bảy cuối tháng, Lạc Trạm cùng Đàm Vân Sưởng một đường tới thành phố M.

Vào phòng bệnh Đường Nhiễm, Lạc Trạm phát hiện trong phòng chỉ có cô cùng một người hộ công.

Hộ công chăm sóc Đường Nhiễm ở đây đã sớm biết rõ Lạc Trạm, lúc này thấy anh cùng Đàm Vân Sưởng tới, nữ hộ công vội vàng đứng dậy, gật đầu với Lạc Trạm rồi chuẩn bị vào phòng rửa mặt.

Lạc Trạm giơ tay ngăn người lại: "Matthew...... Lam tiên sinh đâu, sao chú ta không ở đây?"

"A, Lam tiên sinh ngày hôm qua hình như trong công ty có việc gấp, tiếp mấy cuộc điện thoại sau đó liền rời đi, vẫn luôn không lộ diện."

Lạc Trạm nhíu mày, nhưng vẫn gật gật đầu: "Tôi đã biết."

Chờ hộ công vào phòng rửa mặt đóng cửa cho kỹ, Lạc Trạm đi tới bên cửa sổ.

Đàm Vân Sưởng ở phía trước đã cùng cô tán phét, Lạc Trạm đi qua vẫn chưa đánh gãy, mà lại rất tự nhiên ngừng ở bên cạnh cô, nhẹ sờ sờ đầu cô.

"Giữa trưa rồi," Nhân lúc Đàm Vân Sưởng thao thao bất tuyệt, Lạc Trạm phủ thấp người, ở bên tai Đường Nhiễm khẽ cười chào hỏi, "Nhiễm Nhiễm."

Đường Nhiễm bị hô hấp nóng bỏng thở vào, hướng bên cạnh rụt rụt một chút, sau đó mới đỏ mặt ngoan ngoãn lại nghiêm túc gật đầu: "Lạc Lạc đến rồi."

"Ai da anh phắn đây, thật là nhìn không được." Đàm Vân Sưởng ghét bỏ mà lui về phía sau, "Lạc Trạm, cầu xin cậu vãn hồi một chút hình tượng giáo thảo lãnh đạm của đại học K đi, có thể đừng mỗi lần đến đây liền dán đến em Đường không?"

Lạc Trạm chào hỏi qua liền thuận thế dựa đến tường bên cạnh cô, lúc này cũng chỉ lười nhác nhướng mày, cười nhạo: "Tôi khi nào từng có cái loại hình tượng chó má này?"

"Bingo." Đàm Vân Sưởng búng tay, chỉ Lạc Trạm, "Nói chính là cậu hiện tại bộ dáng cà lơ phất phơ 'lão tử thiên hạ đệ nhất' đấy."

"......"

Lạc Trạm lười phản ứng hắn, rũ mắt, tầm mắt trở lại trên người cô: "Cuối tuần chính là sinh nhật em, có muốn quà sinh nhật gì không?"

Đường Nhiễm ngẩn ngơ.

Hai ba giây sau cô lấy lại tinh thần, tay phải nắm chặt thành nắm gõ gõ vào lòng bàn tay trái, bừng tỉnh nói: "Em quên nói cho Lạc Lạc sao?"

Lạc Trạm chần chờ: "Nói cho anh cái gì?"

"Sinh nhật em sửa lại rồi."

Lạc Trạm: "?"

Đường Nhiễm đang nghĩ nên giải thích như thế nào, Đàm Vân Sưởng đối diện chủ động nói: "Cái này anh biết, anh nói cho!"

"......" Lạc Trạm khó chịu giương mắt, "Vì sao tôi không biết chuyện của em ấy, anh lại biết?"

Đàm Vân Sưởng hắc hắc cười đểu hai tiếng: "Khả năng bởi vì mấy tháng trước anh cùng nam thần càng ngày càng thân, chính cái gọi là chỉ cần có cái cuốc tốt, không có góc tường nào đào không đổ." Lạc Trạm lãnh đạm mà liếc hắn.

Đàm Vân Sưởng không còn dám khiêu chiến điểm mấu chốt của Lạc Trạm ở vấn đề liên quan tới Đường Nhiễm, nói thẳng: "Chính là tổ tông cậu ở nước T hai tháng, nam thần của anh không biết làm thế nào liên hệ Đường gia lấy được chứng sinh của Đường Nhiễm, đổi trở lại chính xác ngày em ấy sinh."

Lạc Trạm khựng lại, thấp mắt nhìn hướng Đường Nhiễm: "Anh nhớ rõ ngày sinh nhật trước đây, là ngày em vào cô nhi viện?"

"Vâng," Đường Nhiễm khóe mắt hơi cong, "Hiện tại, em cũng có sinh nhật chính thức rồi, Lạc Lạc."

"......"

Nhìn cô cười, trong lòng Lạc Trạm run lên.

Đường Nhiễm đã hưng phấn mà cúi đầu lấy cuốn lịch trên bàn, cũng không có chú ý tới biểu tình của Lạc Trạm lúc này.

Cô lật đến tháng 12, sau đó giơ lên vui vẻ mà chỉ cho Lạc Trạm: "Chờ đến ngày này chính là lễ trưởng thành của em!"

Lạc Trạm hơi giật mình: "Không phải sinh nhật 17 tuổi sao?"

Đàm Vân Sưởng cẩn thận nhắc nhở: "Lúc bọn họ đưa Đường Nhiễm tới cô nhi viện, hẳn là đã gần đủ tuổi, trực tiếp đem nhập viện coi như sinh nhật, cho nên bên kia là báo thiếu gần một năm."

"Một, năm?"

Tay Lạc Trạm rũ tại bên người chậm rãi nắm chặt.

Đường Nhiễm lần này nghe ra cảm xúc trong giọng Lạc Trạm, cô mờ mịt mà giương mắt: "Lạc Lạc?"

Lạc Trạm nhíu mi.

Giây lát sau, anh chậm rãi áp xuống cảm xúc, rũ mắt: "Cho dù như vậy, cuối tuần anh cũng muốn để Nhiễm Nhiễm ăn sinh nhật ―― về sau cô gái nhỏ của chúng ta mỗi năm sẽ có hai cái sinh nhật, bù lại cho trước kia, được không?"

Đường Nhiễm ánh mắt nhảy nhót, nhưng chưa vui vẻ đã lại chần chờ: "Như vậy có phải quá phiền toái hay không?"

Lạc Trạm: "Người quan tâm em nhất chính là anh cùng Lam Cảnh Khiêm, để mà nói, một năm cùng em qua 365 cái sinh nhật cũng sẽ không cảm thấy phiền phức, chỉ cảm thấy vui vẻ như em. Em sợ cái gì?"

Đường Nhiễm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cong mắt cười rộ lên: "Anh nói đúng."

Lạc Trạm hỏi: "Vậy năm nay sinh nhật thứ nhất, muốn quà gì?"

"Ờm, để em ngẫm lại......"

Đường Nhiễm nghiêm túc suy tư.

Tự hỏi không đến nửa phút, trước mặt Lạc Trạm chậm rãi dựng thẳng một ngón trỏ trắng nõn.

Lạc Trạm tầm mắt áp xuống.

Cô giơ ngón tay, bất an mà nhìn anh: "Em xác thật có một nguyện vọng sinh nhật muốn thực hiện, nhưng không biết có phiền toái đến mọi người hay không, hoặc là...... Có thể thực hiện được hay không."

Lạc Trạm bật cười, anh giơ tay cầm lấy ngón tay kia, theo bản năng mà vuốt ve, áp về bên người: "Nhanh như vậy đã nghĩ đến, xem ra là đã muốn từ rất lâu. Nói đi, là cái gì?"

Đường Nhiễm mím môi, nhỏ giọng: "Lạc Lạc."

"Ừ?"

"Lạc Lạc."

"Anh ở ――" Lạc Trạm nói thanh dừng lại.

Giây tiếp theo, anh phản ứng lại, có điểm ngoài ý muốn kinh ngạc mà cúi đầu: "Em là muốn, Lạc Lạc kia?"

Đường Nhiễm bất an gật gật đầu: "Đưa tới thành phố M còn muốn mang vào phòng bệnh, có phải sẽ có chút khó khăn? Nhưng đã rất lâu rất lâu em không nhìn thấy nó, hoặc là ngày nào đó em trở về thành phố K, tới phòng thí nghiệm của các anh nhìn nó một cái, như vậy có thể chứ?"

Lạc Trạm phức tạp rũ mắt, không trả lời.

Đàm Vân Sưởng sau một lúc lâu rốt cuộc mới phản ứng lại, gấp đến độ trực tiếp đưa mắt ra hiệu cho Lạc Trạm.

Đường Nhiễm thấy hai người đều không nói lời nào, ánh mắt ảm đạm: "Thật sự không có cách nào sao, vậy quên đi."

"Không, không phải vấn đề là không có biện pháp!" Đàm Vân Sưởng vội vàng nói tiếp.

Đường Nhiễm: "Vậy thì vấn đề gì?"

Đàm Vân Sưởng gấp đến độ sắp mồ hôi đầy đầu.

Đường Nhiễm không chớp mắt mà nhìn hắn, Đàm Vân Sưởng cắn răng, há mồm:

"Thực xin lỗi Tiểu Nhiễm, phòng thí nghiệm bọn anh mấy hôm trước có mấy thằng ngốc, không cẩn thận đem, đem cái người máy kia nghịch hỏng rồi."

Đường Nhiễm bỗng dưng sửng sốt.