Chương 89: Gặp mặt

Cuối tháng 7, ngày mùa hè nắng chói chang.

Trong nhà ga hành khách 1 sân bay quốc tế thành phố K, đón toàn cảnh cửa sổ ở mái nhà tưới xuống ánh nắng xán lạn làm người không mở được mắt, một hàng người trẻ tuổi đàm tiếu từ cổng quốc tế lục tục đi ra.

"Ôi dồi ôi, ngủ một đường, thật là thoải mái!"

"Cậu thoải mái, ngáy đến mức chúng tôi đều ngủ không được."

"Hở? Tôi ngáy sao? Hắc hắc thật ngại quá các vị —— lần đầu ngủ ở khoang hạng thương gia, mất mặt mất mặt."

"Tôi cũng là lần đầu tiên ngồi khoang thương gia, so với khoang phổ thông quả nhiên rộng rãi, cũng thoải mái hơn nhiều. Nếu đổi sang khoang phổ thông trường học bỏ vốn cho tham gia thi đấu trước kia, ở vị trí hẹp như vậy cuộn bảy tám tiếng đồng hồ, xuống dưới chắc cứng đờ người mất."

"Này phải cảm ơn tổ trưởng chúng ta được khen thưởng thăng khoang ...... Hả? Nói đến Trạm ca, người đi đâu rồi?"

Đoàn người có người thứ nhất phát hiện, mọi người hậu tri hậu giác cũng dừng lại, một đám biểu tình mờ mịt, ngó quanh.

"Đúng vậy, Trạm ca đâu?"

"Đậu má, tổ trưởng đi lạc?"

"Chúng ta không phải được ưu tiên xuống trước sao, cũng không xuống cùng các hành khách khác, sao có thể đi lạc?"

"Vừa mới ra hành lang máy bay còn ở mà, như thế nào đột nhiên không thấy?"

"......"

"Ấy, Học Vũ, cậu không phải cùng Trạm ca đi ở phía sau sao? Cậu thấy anh ấy đi đâu không vậy?"

Theo lời của người cuối cùng mở miệng, đoàn người INT tham gia cuộc thi cúp Tùng Khách này ánh mắt sôi nổi rơi xuống phía sau cùng.

Mạnh Học Vũ không phòng bị đột nhiên trở thành tiêu điểm, biểu tình có điểm co quắp.

Hắn cong ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính, thấp giọng chỉ chỉ phía sau: "Vừa nãy anh ta dừng lại nhận điện thoại, bảo chúng ta không cần chờ."

Mấy người sửng sốt.

Chờ phản ứng lại, có người bật cười: "Bảo chúng ta đừng chờ, cậu liền thật sự một câu cũng không nói đi theo chúng tôi, bạch nhãn lang cũng không đương pháp như vậy đi?"

Mạnh Học Vũ hơi há mồm, muốn biện giải cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là đè ép trở về.

"Được rồi được rồi, Học Vũ cũng không phải cố ý. Cũng đừng trách hắn."

"Ây các cậu nhìn phía sau, Trạm ca không phải đã tới sao?"

"Trạm ca, chỗ này!"

"......"

Lạc Trạm cầm di động bước chân dừng lại, giương mắt nhìn về chỗ thanh âm. Thấy đoàn người đều chờ ở cổng ra ánh mắt trông mong mà nhìn anh, Lạc Trạm chỉ đành giơ tay ra hiệu.

Sau đó anh cau mày, một bên kéo rương hành lí bước về phía trước, một bên thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm như thế nào lại cùng tới? Tôi không phải nói, bảo anh giữ kín tin tức tôi về nước sao?"

Điện thoại bên kia, Đàm Vân Sưởng ngữ khí ủy khuất.

"Này có thể trách anh sao? Mấy người bên đó đoạt giải nhất, các loại sách báo điện tử khoa học kỹ thuật đều đăng báo. Đường Nhiễm lại mỗi ngày nhìn chằm chằm động tĩnh của cậu, càng có nam thần của anh mánh khoé thông thiên như vậy tùy em ấy hỏi thăm —— này anh làm sao giấu được?"

"Giấu không được, anh đơn giản ngay cả thời gian chuyến bay cũng nói?" Lạc Trạm lãnh đạm hỏi.

Đàm Vân Sưởng nghẹn lời vài giây, hắc hắc hai tiếng muốn qua loa lấy lệ bỏ qua: "Tổ tông, anh là nghĩ như thế này, cậu xem cậu sớm muộn gì cũng nhìn thấy, đúng không? Hơn nữa lịch thi đấu xảy ra nhiều chuyện trì hoãn nửa tháng, hiện tại mắt em Đường cũng đã cắt chỉ xong. Cho dù nhận ra, cảm xúc hơi chút kích động, hẳn là cũng không, không sao đâu? Nói chung không đến mức có thể, ờm, ảnh hưởng khôi phục mắt...... đi?"

Đàm Vân Sưởng càng nói càng chột dạ, Lạc Trạm càng là lâm vào trầm mặc bất an.

Anh không cách nào đoán trước phản ứng của Đường Nhiễm khi phát hiện chân tướng, càng lo lắng phản ứng đó sẽ đem sự tình phát triển đến một cái kết quả không tốt.

Lạc Trạm lần đầu tiên đối mặt một chuyện, phát hiện chính mình thế nhưng lại lo lắng đến mức lựa chọn trốn tránh.

Lạc Trạm bực bội mà vò tóc: "Ga sân bay không ít người, chờ lát nữa cùng bọn họ ra ngoài, tôi tìm cơ hội từ phía sau rời đi trước. Nhiễm Nhiễm hỏi tới, anh liền tìm cái lý do giấu đi."

Đàm Vân Sưởng: "Hả? Anh rốt cuộc phải tìm cái lý do gì?"

Lạc Trạm không biểu tình mà cụp mắt: "Liền nói tôi ngã gãy chân rồi, đưa về nhà."

Đàm Vân Sưởng: "...... Tổ tông, anh đối chính mình cũng không cần nguyền rủa tàn nhẫn như vậy đi? Hơn nữa thật sự muốn là lý do này, Đường Nhiễm khẳng định càng vội vã muốn gặp cậu."

Lạc Trạm: "Vậy anh nghĩ đi."

"Ai? Anh như thế nào ——"

Không chờ Đàm Vân Sưởng nói xong, Lạc Trạm tâm phiền ý loạn mà ngắt điện thoại.

Lúc này anh cũng đã chạy tới trước mặt đoàn người, Lạc Trạm bước chân không dừng, rũ mắt không biểu tình mà kéo rương hành lý đi qua.

"Đi thôi."

"Trạm ca, điện thoại ai đấy?" Cách gần vui cười đi lên, "Chẳng lẽ là bạn gái tìm?"

Lạc Trạm lười giải thích: "Đàm Vân Sưởng."

"Ồ, Đàm học trưởng à, bọn họ đã đến sân bay hả? Nhưng mà, này đặc biệt tránh bọn em nhận điện thoại, em còn tưởng rằng phòng thí nghiệm chúng ta sẽ có chị dâu chứ."

Lạc Trạm ánh mắt dừng một chút, không nói chuyện.

Một bên khác, có người vui đùa tiếp nhận câu chuyện: "Tính nết Trạm ca như này sao có thể có bạn gái? Hai năm trước trong trường học không phải truyền cái truyện cười, nói lĩnh vực Lạc giáo thảo am hiểu nhất, ai cũng chỉ có thể xếp hạng hai, hạng nhất phải nói là lạt thủ tồi hoa —— luận trình độ lạnh nhạt, ở trên bảng giáo thảo là *tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả."

Thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.

"Này tôi biết, tôi còn tận mắt gặp qua! Lần trước chúng ta từ lầu thực nghiệm ra ngoài, trước cửa lầu thực nghiệm có một nữ sinh xinh đẹp lớn mật thổ lộ với Trạm ca —— người ta còn đang chân tình thật cảm mà bày tỏ tình yêu, Trạm ca hắn thế mà lại ngáp dài liền từ cửa hông đi vòng qua!"

"Đúng vậy." Người mở miệng đầu tiên tiện hề hề mà cười rộ lên, "Cho dù có bạn gái, ba ngày không thấy hắn khẳng định liền người trông như thế nào tên gì cũng đã quên —— đây chính là trời sinh thích hợp dấn thân vào sự nghiệp khoa học, loại phàm phu tục tử như chúng ta thoát không được thất tình lục dục cũng đừng trông cậy vào."

"Ha ha ha, vậy theo như cậu nói, lí do đồ ăn của chúng ta như vậy là lục căn chưa tịnh?"

"Còn không phải sao."

"......"

Lạc Trạm từ lúc 14 tuổi vào ban năm đại học K, vẫn luôn tự mang danh một nhân vật phong vân. Hơn nữa anh chuyện gì cũng không bỏ trong lòng, lười so đo cùng bất luận kẻ nào, cho nên phòng thí nghiệm ngày thường cũng không thiếu người trêu đùa anh.

Về điểm này, Lạc Trạm đã sớm tập mãi thành quen.

Lúc này lòng anh tràn đầy suy tư chờ lát nữa thoát thân thế nào, sau khi rời đi lại làm thế nào chuẩn bị vạn toàn cho cuộc "gặp mặt" chính thức của anh cùng Đường Nhiễm, liền càng sẽ không quản những người đó nói đi đâu.

Chờ sắp đến cổng ra, người cũng càng ngày càng nhiều, Lạc Trạm từ rương hành lý lấy mũ lưỡi trai, đội lên trên đầu đè thấp vành nón, tự động rơi xuống phía sau đoàn.

Đoàn người INT vòng qua rào chắn, đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy Đàm Vân Sưởng tới đón.

"Đàm học trưởng? Thật là anh tới đón hả. Trạm ca vừa nãy còn nói......" Đứng đầu vừa muốn quay đầu lại tìm Lạc Trạm, đã bị Đàm Vân Sưởng đột nhiên tiến lên ôm một cái.

Đàm Vân Sưởng mạnh mẽ mà chụp trên lưng người nọ, một bộ lệ nóng doanh tròng khoa trương: "Công thần về nước, nhiệt liệt hoan nghênh! Các đồng chí vất vả!"

Người nọ bị chụp đến ngây ngốc, nhất thời cũng đã quên lời muốn nói.

Những người khác bên cạnh không bị chụp ngốc, nhưng lúc này đang đồng loạt ánh mắt cổ quái mà nhìn chằm chằm cô gái phía sau Đàm Vân Sưởng hơn hai thước.

Đang là hè oi bức, mặc dù trong ga sân bay có điều hòa tỏa gió lạnh, thì ánh nắng chói chang chói chang đến lóa mắt ngoài cửa sổ lớn ở mái nhà cũng vẫn có thể làm người cảm giác cái nóng đang ập đến.

Nhưng người kia mặc một chiếc váy dài màu vàng cam đứng dưới ánh mặt trời, đường cong duyên dáng cổ cùng cánh tay đều lộ ra một màu trắng như tuyết, tựa như là ánh sáng nhỏ, trắng đến nao lòng.

Tóc dài đen nhánh, con ngươi ôn nhuận.

Ánh mắt của cô không được linh động hoạt bát như nữ sinh cùng tuổi, tựa hồ còn có chút ảm đạm, nhưng lại lộ ra loại trạng thái an tĩnh ốm yếu mỹ cảm.

Mấy nam sinh mới vừa bị ánh nắng quốc nội nhiệt tình đến cay mắt đang huyết khí phương cương, vừa ra tới liền chịu "bạo kích" như vậy, phản ứng nhanh nhất cũng ngây người vài giây mới lấy lại tinh thần ——

"Đàm học trưởng, anh anh anh đây là lừa mỹ nhân từ đâu tới đây? Cầm giải nhất về nước còn có phúc lợi này sao? Sớm biết vậy em cho anh ôm về một phòng cúp huy chương anh tin hay không!"

"Lăn," Đàm Vân Sưởng cười mắng, "Muốn sắc không muốn sống nữa có phải hay không, người này mà cũng dám nhớ thương?"

"A?" Đoàn người hoàn hồn, có người tức khắc kêu rên, "Đã là hoa có chủ hả?"

"Đây là đống cứt trâu nào? Chủ động đứng ra, chúng ta còn có thể tha cho ——"

"Lạc Lạc!"

Vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà đè nặng tâm tình gấp không chờ nổi, giờ phút này cô gái đột nhiên chuyển hướng nào đó, hô lên.

Đoàn người INT ngẩn ra.

"Phòng thí nghiệm chúng ta có người tên này sao?"

"Lạc Lạc? Nhưng này nghe giống tên con gái mà?"

"Nhưng xác thật là cùng Đàm học trưởng tới, hẳn chính là chúng ta thực nghiệm...... Từ từ, Trạm ca họ gì ý nhể?"

"............"

Mấy người nhìn thấy tiểu mỹ nhân hưng phấn trước tiên khóa chặt đối tượng hiềm nghi duy nhất tên có chữ Lạc, sau đó bất động.

Bọn họ còn có người chưa từ bỏ ý định, theo tầm mắt cô gái nhìn về phía sau ——

Thanh niên mặc một thân đồ thể dục màu đen còn mang mũ lưỡi trai đen kéo xuống rất thấp, vóc người thon dài xách theo rương hành lý, đưa lưng về phía bọn họ, bộ dáng tựa hồ muốn rời đi hướng khác.

Lúc này người nọ không biết vì cái gì dừng lại, cánh tay áo xắn lên lộ nửa, ngón tay thon dài trắng nõn phát khẩn, nắm chặt tay cầm rương hành lý.

Nắm chặt thật sự cứng đờ.

Đoàn người INT chụm đầu.

"Xong rồi xong rồi, không phải diễn, thật đúng là tìm Trạm ca tỏ tình."

"Đã đuổi tới sân bay rồi, thật lợi hại...... Nhưng mà người này cũng quá lớn mật đi? Cái xưng hô kia, tôi nhớ rõ trước kia các lão học trưởng lúc còn ở phòng thí nghiệm nói năm đó phát minh trợ thủ giọng nói AI đã dùng cái tên này, đặt tên thiếu chút nữa bị diệt khẩu —— cô gái đó có phải từ chỗ Đàm học trưởng biết đến, cũng dám trực tiếp kêu ra."

"Nhưng mấy người xem Trạm ca cũng dừng lại, này nói không chừng cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt hấp dẫn lực chú ý?"

"Biện pháp này khả năng dẫn tới hậu quả vô cùng khủng bố đi?"

Trong lúc bọn họ toát mồ hôi thay cô gái thoạt nhìn nhỏ yếu xinh đẹp thì nghe thấy cô lại lần nữa mở miệng.

"Lạc Lạc......"

Không giống lần trước, giọng cô hạ xuống, giống như có điểm ủy khuất nỗ lực muốn che giấu nhưng không thể giấu được.

"Anh không muốn nhìn em sao?"

"..."

Lạc Trạm quay lưng về phía đám đông đang nhìn chằm chằm vào mình - sau khi nghe thấy tiếng gọi đầu tiên của cô, chân anh trở nên khó chịu, như bị cắm rễ, không nhấc lên được.

Lúc này nghe đến thanh âm lần thứ hai, Lạc Trạm cúi đầu, yên lặng thở dài.

Anh thả lỏng tay kéo hành lí, giơ tay cởi chiếc mũ lưỡi trai.

Bản năng kiềm chế tuyệt vọng bị nới lỏng.

Lạc Trạm quay người lại, sắc mặt căng thẳng, sải bước, dừng lại trước mặt cô gái.

Đường Nhiễm chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người ôm cô vào lòng.

Cánh tay siết lại.

Cảm nhận được cô gái chân thực nhất và mềm mại nhất trong vòng tay mình, Lạc Trạm nhắm mắt thở dài một hơi.

"Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm ... anh về muộn."