"Công viên trò chơi?"
Bên trong xe, nghe Lạc Trạm nói xong, Đường Nhiễm mới vừa tỉnh lại không bao lâu ngoài ý muốn hỏi.
"Ừ," Lạc Trạm theo tiếng, "Đàm Vân Sưởng hấp tấp chọn địa điểm, nếu em không thích, chúng ta liền không đi nữa."
Đường Nhiễm do dự, thành thật trả lời: "Em chưa bao giờ tới đó. Trước kia ở cô nhi viện đã nghe nói nơi đó có rất nhiều nơi vui chơi, sau này...... sau này lại không có cơ hội đi."
Ánh mắt Lạc Trạm buồn bã.
Chờ lấy lại tinh thần, anh quay sang cô: "Vậy muốn đi không?"
"Có chút tò mò." Thanh âm cô nhỏ nhẹ, "Nhưng nhỡ bọn họ không cho em vào thì sao?"
"Không đâu." Lạc Trạm chắc chắn.
Đường Nhiễm tò mò quay đầu lại: "Vì sao Lạc Lạc lại chắc chắn như vậy?"
Lạc Trạm: "Bởi vì nước ta có hẳn một bộ luật bảo vệ quyền lợi bao gồm cả chống phân biệt đối xử. Nếu bọn họ vì em mù mà cấm em vào, vậy bọn họ sẽ được đưa lên mạng xã hội."
Lạc Trạm vân đạm phong khinh, trong giọng nói có lười nhác lại thong dong bình tĩnh thường ngày, mặc dù đối mặt với bất cứ tình huống gì, anh cũng đều có thể có một loại tự tin như vậy.
Những người không quen thuộc anh đều cho rằng đây là sự kiêu ngạo đã bộc lộ từ trong trứng của Lạc tiểu thiếu gia.
Đã quen rồi liền sẽ biết......
Anh đúng thật là như vậy.
Nhưng một mặt này của Lạc Trạm hiếm khi biểu lộ trước mặt Đường Nhiễm, lúc này thực sự làm Đường Nhiễm ngẩn ra hai giây.
Sau đó cô cười đến cong cong khóe mắt: "Lạc Lạc khi nói chuyện nhất định rất tuấn tú."
"Hả?"
Đường Nhiễm: "Bởi vì chỉ nghe thôi cũng sẽ cảm thấy Lạc Lạc rất lợi hại. Dường như chỉ cần có anh ở đây, thì sự tình gì cũng không cần lo lắng nữa."
Lạc Trạm: "Không phải dường như."
Đường Nhiễm hơi giật mình.
Lạc Trạm: "Anh nói rồi anh là hồ ước nguyện của riêng em, đã quên sao? Chỉ cần có anh ở đây, bất luận chuyện gì em cũng không cần lo lắng."
"......"
Khác với câu trả lời nhẹ nhàng của cô gái, an tĩnh vài giây sau, lỗ tai Lạc Trạm lại đột nhiên vang lên một giọng nói thô lỗ rất đáng ghét:
"Tổ tông cậu có phải đã quên rồi hay không, nguyện vọng đầu tiên cậu đáp ứng với cô bé còn chưa coi là đã thực hiện đâu."
Lạc Trạm trầm mặc.
Hai giây sau, anh hơi nhíu mi, nhìn thoáng qua di động: "...... Sao anh còn chưa ngắt điện thoại?"
Đàm Vân Sưởng cười lạnh: "Không phải anh chưa ngắt, rõ ràng là cậu dỗ cô bé đến nhập tâm quá mức, hoàn toàn đã quên mình còn đang nói chuyện điện thoại đi?"
Lạc Trạm: "Nhưng tôi nhớ rõ tôi đã nói cúp máy rồi mà."
Đàm Vân Sưởng chán nản: "Đó là tự cậu đơn phương nói, cậu còn có nhớ điện thoại là phải có hai người mới có thể gọi không vậy??"
"......"
Trầm mặc vài giây, Lạc Trạm lãnh đạm mà giật giật khóe miệng: "Anh nói rất đúng."
Đàm Vân Sưởng ngoài ý muốn: "Tổ tông, cậu đột nhiên sao vậy, khen đến mức anh đây thụ sủng nhược kinh."
Lạc Trạm: "Cho nên hai giây sau, trong điện thoại cũng sẽ chỉ có một mình anh."
Đàm Vân Sưởng: "......?"
"Tút" một tiếng, cuộc trò chuyện kết thúc.
Đàm Vân Sưởng trở lại với giao diện trang chủ di động, trầm mặc mấy giây, nhìn màn hình đen kịt, hắn nghiến răng nghiến lợi sắc mặt vặn vẹo:
"Này mẹ nó cũng coi như một mình??"
Bên kia.
Trong xe thể thao.
Đường Nhiễm quay đầu, hỏi: "Là điện thoại của cửa hàng trưởng còn chưa ngắt sao?"
"Ừ."
"Anh ấy có phải đang sốt ruột chờ không."
"Không có," Lạc Trạm lười biếng mà đáp, không hề chột dạ, "Anh ta nói cùng Lâm Thiên Hoa còn có Đường Lạc Thiển kia ở chung thật sự rất vui, bảo chúng ta không cần phải gấp gáp, tối nay đến cũng không sao."
"......"
Trong xe an tĩnh vài giây, truyền đến tiếng cười khẽ: "Lạc Lạc, anh như vậy nếu bị cửa hàng trưởng nghe được, anh ấy sẽ tức điên lên cho mà xem."
Lạc Trạm cong cong khóe miệng, nghiêng mắt: "Sao lần này không ngoan ngoãn mà 'Ồ' một tiếng."
Đường Nhiễm nhỏ giọng: "Vừa nghe liền biết là gạt người."
"Lúc trước không phải?"
Cô an tĩnh một lát, vẫn thành thật mà nhỏ giọng nói: "Cũng thế."
"Vậy khi đó sao không vạch trần?"
"......"
Cô không nói.
Lạc Trạm đợi một hồi lâu, Đường Nhiễm vẫn không lên tiếng, anh mới bật cười, hỏi: "Anh đoán, em trước đây cảm thấy không an toàn, lo lắng không theo ý của anh liền sẽ đánh mất người bạn là anh; mà hiện tại dần dần phát hiện, bất luận em làm cái gì anh cũng đều sẽ một tấc không rời mà đứng ở bên em, cho nên lá gan cũng lớn hơn rồi, đúng không."
"......"
Đường Nhiễm cúi đầu, trong lòng hoảng lên.
Lạc Trạm lần đầu tiên sử dụng trí tuệ sắc bén của mình trên người cô bé, bị vạch trần không lối thoát như vậy làm một người không am hiểu kết giao bạn bè như cô nhất thời vô thố, trong lòng tràn đầy bất an liệu có phải mình đã chọc cho Lạc Trạm không cao hứng hay không.
Lúc cô đang nắm ngón tay tự hỏi phải làm thế nào, đỉnh đầu đột nhiên bị người xoa nhẹ.
Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu.
Thừa dịp đèn đỏ mà dừng xe, Lạc Trạm từ ghế lái bên kia nghiêng người, giơ tay trấn an cô bé bị kinh hoảng.
Anh có chút bất đắc dĩ mà rũ mắt xuống, trong thanh âm lộ ra một chút khàn khàn còn có dung túng: "Những gì em phát hiện một chút cũng không sai ―― mặc kệ em làm cái gì, tôi chính là sẽ một tấc không rời mà đứng ở bên cạnh em."
Đường Nhiễm không biết mình bị làm sao, sau khi nghe những lời này, những kinh hoảng cùng bất an trong lòng cô biến thành một loại chua xót, trào lên, đâm cho chóp mũi cô lên men.
Khóe mắt cô nghẹn đến mức phiếm hồng, sau một lúc lâu mới nỗ lực đè nặng: "Em không muốn...... Bị chán ghét."
"Sẽ không."
Nhìn dáng vẻ này của cô, Lạc Trạm không khỏi đau lòng.
Anh buông tiếng thở dài, rốt cuộc vẫn không nhịn được, chậm rãi cúi người xuống, ở trên đỉnh đầu đen nhánh đặt xuống một nụ hôn.
"Đường Nhiễm làm cái gì anh cũng sẽ không bao giờ chán ghét, đây là anh nói ―― cho nên ở bên anh, em có thể tùy hứng, có thể càng lớn gan, có thể phóng túng làm bậy."
"......"
Đường Nhiễm giật mình ở cái nụ hôn kia.
Lạc Trạm cũng ngoài ý muốn mình làm hành động như vậy.
Anh trước kia đều cảm thấy cái việc thân thiết giữa nam và nữ vô cùng nhàm chán hơn nữa không hề có ý nghĩa, nhưng chờ đến lúc chính mình lạc vào trong cảnh này, mới phát hiện mỗi một phản ứng của cô, dù chỉ là một giây dại ra, dường như đều cho anh "phản hồi khích lệ" có thể tạo ra những sung sướng bất đồng.
Lạc Trạm hoàn hồn, không khỏi bật cười.
Nhân lúc Đường Nhiễm còn đang ngẩn người, anh nghiêng xuống trước người cô, trong thanh âm mang theo ý cười ép tới khàn khàn: " 'Hồ ước nguyện' này cũng có một nguyện vọng, hy vọng về sau có thể thực hiện."
Lỗ tai Đường Nhiễm giật giật. Cô vẫn còn đang mất hồn theo bản năng ngẩng đầu: "Là nguyện vọng gì?"
" 'Hồ ước nguyện' hy vọng, chờ tương lai có một ngày, cô bé của nó trưởng thành, xinh đẹp, tự tin, không sợ ―― giống như một bông hoa hồng nhỏ kiêu ngạo."
Đường Nhiễm trầm mặc vài giây, dùng sức gật đầu: "Em biết rồi!"
Lạc Trạm rũ mắt, cười: "Anh rất mong chờ."
Lạc Trạm thanh âm chưa dứt, sau xe thể thao vang lên một tiếng bóp còi. Lạc Trạm hơi nhíu mi, ngoái đầu nhìn lại.
Chiếc xe màu xanh phía sau, đại ca bấm còi hạ cửa sổ xe, hơi hơi thăm dò.
Cố kỵ mà nhìn siêu xe của Lạc Trạm, người đàn ông kia đè nén sự không vui, xổ một tràng tiếng địa phương của thành phố M: "Em giai, dỗ zợ thì có thể dìa nhà rồi dỗ được hem? Đèn xanh rồi kìa!"
Lạc Trạm: "............"
Lạc tiểu thiếu gia sống hai mươi năm lười biếng không đứng đắn, chưa thèm để ý ánh mắt của người khác bao giờ.
Sau một hồi, mới giẫm chân ga, phía sau chiếc siêu xe cực kì xa hoa này cũng lộ ra vẻ lúng túng chạy trối chết.
Tiểu thiếu gia hiếm khi xấu hổ, cũng liền không chú ý tới cô bé ở ghế phó lái đỏ mặt sau khi nghe thấy lời nói kia. Chỉ là khi đã đi được mấy chục mét, cô như là đột nhiên lấy lại tinh thần, mờ mịt mà sờ sờ mặt mình.
―― lòng bàn tay nóng một cách kì lạ.
Trong bóng tối, đối với ôn dư còn đọng lại ở lòng bàn tay, Đường Nhiễm lâm vào một loại rung động khó hiểu cùng suy nghĩ sâu xa.
.
Cuối tuần, lượng người tới công viên trò chơi khủng khiếp đến nỗi có thể nói như Tu La tràng.
Tỷ lệ nữ giới trong số các du khách vốn dĩ đã cao, hơn nữa Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm một đôi chiều cao tương phản này, lại là một tổ hợp kì diệu: đại soái ca mặt lạnh cùng cô bé mù ―― dọc theo đường đi từ bãi đỗ xe đến điểm hẹn, những ánh mắt sáng quắc lia qua hoặc trộm nhìn tới, cơ hồ làm Lạc Trạm cảm thấy mình như một con khỉ bị dắt ra phố.
Theo tỉ lệ quay đầu và độ bình luận, đây còn phải là khỉ lông vàng quý hiếm.
―― lại lần nữa bị gợi lên bóng ma lúc mới vào đại học K, Lạc tiểu thiếu gia dọc theo đường đi sắc mặt đều lạnh như băng, phảng phất như một tác phẩm khắc băng mới từ nam cực nhảy dù về đây.
Thật vất vả mới tới điểm hẹn, hai bên cách còn có hơn mười mét, Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đã không nhịn được quay đầu đi trộm cười.
Lạc Trạm mặt không biểu tình, khi dừng lại liền nhăn mi lại: "Cười cái gì mà cười."
Mặc dù hung hăng, cũng không làm chậm trễ tiểu thiếu gia khom người thuần thục thu hồi gậy dò đường của Đường Nhiễm, đỡ cô ngồi xuống ghế mây dưới chiếc ô che nắng.
Sau đó Lạc Trạm kéo lấy một cái ghế khác, đặt bên cạnh cô, lười biếng ngồi vào.
Một tay dựa trên tay vịn, tiểu thiếu gia cụp mắt xuống, che đi sự nóng nảy dưới đáy mắt.
Đàm Vân Sưởng xoay người: "Khụ, Đường đại tiểu thư kia phát giận đến mệt mỏi, ngại công viên trò chơi vừa dơ lại loạn, đã về lại xe. Nói chờ cậu đến, bảo bọn anh lập tức gọi điện thoại báo."
"Ừ." Lạc Trạm theo tiếng, mắt cũng chưa nâng. "Không cần phải xen vào."
"......"
Đàm Vân Sưởng nghẹn hư, kéo ghế mây đến ngồi cạnh cạnh cô ―― lúc này cô còn đang tò mò mà đắm chìm trong những tiếng thét chói tai trên không cùng tiếng cười vui sướng ở công viên trò chơi.
"Đường Nhiễm, em đồng ý tới hả?"
Đàm Vân Sưởng hỏi.
Đường Nhiễm hoàn hồn, gật đầu: "Vâng, trước kia em luôn muốn đến công viên trò chơi cảm thụ một chút."
"Chậc chậc, khó trách."
"?"Đường Nhiễm khó hiểu mà quay sang Đàm Vân Sưởng.
"......"
Bên cạnh ghế Đường Nhiễm, Lạc Trạm từ lúc Đàm Vân Sưởng thò qua, cũng đã lộ ra cảnh giác giống như dã thú đang canh giữ con mồi bị xâm phạm đến lãnh địa.
Anh không nhúc nhích, chỉ nhướng mày, lười nhác lãnh đạm mà nhìn Đàm Vân Sưởng.
Có Đường Nhiễm là "kim bài miễn tử" ở đây, lá gan Đàm Vân Sưởng cũng to hẳn lên. Hắn xoay người, giải thích cho cô gái đang khó hiểu: "Vừa nãy anh và Thiên Hoa còn đang thảo luận xem hai người có tiến vào hay không cơ."
Đường Nhiễm hỏi: "Không phải đã hẹn trước rồi sao? Vì sao bọn em sẽ không vào?"
Đàm Vân Sưởng nhìn thoáng qua Lâm Thiên Hoa, Lâm Thiên Hoa không dám nhìn Lạc Trạm, chỉ nghẹn cười thấp giọng nói: "Trạm ca đối với nơi như công viên trò chơi này là nhấc không nổi hứng thú. Nếu đổi người khác muốn vào, vậy anh ấy khẳng định không thèm để ý tới."
Đàm Vân Sưởng phụ họa mà cười: "Chính thế, tổ tông chúng ta tới nơi này, quả thực có thể rớt ba tầng da mắt."
Đường Nhiễm vội xoay người, sờ soạng hướng Lạc Trạm: "Lạc Lạc, anh không thích công viên trò chơi nói chúng ta hiện tại liền đi thôi. Em chỉ là tò mò, đã tới là đủ rồi."
"......"
Đàm Vân Sưởng ho khan, nín cười, cùng Lâm Thiên Hoa bốn mắt nhìn nhau. Xưng hô của cô với Lạc Trạm đến bây giờ bọn họ tiếp thu vẫn còn có chút khó khăn, mà bọn họ đã là những người hay nghe thấy cái từ này nhất rồi, nếu mấy người ở phòng thí nghiệm nghe được, còn không biết sẽ kinh hãi rớt bao nhiêu tròng mắt đâu.
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, thu hồi ánh mắt lạnh lùng từ chỗ Lâm Thiên Hoa cùng Đàm Vân Sưởng. Khi chuyển đến trên người cô, ánh mắt anh dừng lại.
Con người đen như mực cũng như mạ một tầng sáng nhu hòa.
"Không phải không thích," Lạc Trạm mặc kệ lương tâm mà mở miệng, "Anh trước nay cũng chưa tới qua, giống em thôi, rất tò mò...... rất muốn đến xem."
Một câu cuối cùng cơ hồ là gằn từng chữ một mà nói ra.
Đường Nhiễm trầm mặc vài giây, tựa hồ là đang phán đoán mức độ đáng tin của lời này. Sau khi phán đoán thất bại, cô hơi ngẩng đầu: "Nhưng cửa hàng trưởng vừa mới nói......"
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Lạc Trạm, Đàm Vân Sưởng tự giác nói tiếp, thực gian nan mà nén cười: "Khụ, đó là trước kia tổ tông không thích, hiện tại đều đã biến thành 'Lạc Lạc', vậy nào còn có thể có cái gì không thích ―― anh nói đúng không, tổ tông?"
"......"
Lạc Trạm không cảm xúc, con ngươi tràn ngập lạnh nhạt "Anh muốn chết sao".
Ở cận kề cái chết nhảy một hồi 《 disco mộ phần 》, Đàm Vân Sưởng cợt nhả mà lùi người lại, không nói.
Nhưng mà, phảng phất là đang khảo nghiệm cực hạn nhẫn nại của Lạc Trạm, bên này nói chuyện vừa dừng, một bàn cách đó không xa, hai cô gái đẩy qua đẩy lại một phen đi tới.
Đã có thể đoán trước một màn kế tiếp, Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa nhịn cười cơ hồ muốn nội thương, từng người thống khổ mà quay mặt đi.
Lạc Trạm rũ mắt, nâng tay, ở trên bàn Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa cầm lấy cốc sữa bò vị chuối. Anh rút ống hút ra cắm hảo, sau đó kéo tay cô qua, bỏ vào lòng bàn tay cô.
"Có hơi lạnh," Lạc Trạm nói, "Uống từ từ."
Đường Nhiễm cong cong mắt: "Ừm, cảm ơn Lạc Lạc."
Hai cô gái bàn bên kia lúc này đã dừng ở bên cạnh.
Trong đó một người túm túm người kia, mở miệng: "Soái ca, vị này chính là bạn gái anh sao?"
"......"
Lạc Trạm mắt điếc tai ngơ, lười biếng mà dựa vào ghế mây, rũ mắt nhìn cô uống sữa bò.
An tĩnh vài giây, không khí xấu hổ.
Đường Nhiễm chậm nửa nhịp mà ngẩng đầu: "Lạc Lạc, có phải có người đang nói với anh hay không?"
"...... Ừ."
Đường Nhiễm mở miệng, Lạc Trạm đương nhiên sẽ không phủ định. Anh duỗi tay sờ sờ đầu cô.
"Uống xong đi đã."
Nói xong, mí mắt anh nhấc lên, con ngươi đen dường như không có tia sáng nào xuyên qua được.
Lạnh lùng nhìn hai cô gái hai giây, anh bất biến hỏi: "Có việc?"
Giọng nói khàn khàn mang một chút từ tính, dưới ánh nắng sau giờ ngọ mùa thu đặc biệt êm tai.
Cô gái vốn đã bắt đầu có ý lui lại bị thanh âm này hấp dẫn, không kìm được liền buột miệng thốt ra ――
"Nếu cô ấy không phải bạn gái anh, em có thể thêm WeChat của anh không?"
Lạc Trạm chưa có phản ứng.
Đường Nhiễm bên cạnh lại giật mình, ngón tay trắng nõn cầm chiếc cốc sữa bò, vô ý thức mà chậm rãi thu lại.
Đầu ngón tay trắng bệch lộ ra một chút bất an.
Ở trong bóng tối, Đường Nhiễm nghe thấy thanh âm người nọ khôi phục ngữ khí lười nhác lãnh đạm còn đại gia mà cô đã từng quen thuộc nhất:
"Ừ, đây không phải bạn gái tôi."
Giọng nữ vui mừng khôn xiết: "Vậy anh có thể cho em WeChat của anh không?"
"......"
Sau một tiếng cười mỉa mai, đang lâm vào cảm xúc khó hiểu nào đó, Đường Nhiễm đột nhiên cảm giác đỉnh đầu bị độ ấm cùng lực độ quen thuộc đè đè.
"Là con gái của tôi."
Bên tai cô vang lên tiếng cười lười nhác ――
"Nhiễm Nhiễm ngoan, gọi dì đi."