Chương 36: Buổi tối

"Lão tiên sinh, ngài bớt nóng, tức giận nhiều không tốt cho sức khỏe."

Trong thư phòng lầu chính Lạc gia, Lâm quản gia đang khuyên.

Lão gia tử ngồi trên sô pha, tức giận đến sắc mặt khó coi, nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy nó chính là muốn cho tôi tức chết mới thoải mái! Thả bồ câu Đường gia mới qua không bao lâu, nó lại như thế này? Chuyện này truyền tới Đường gia bên kia sẽ như thế nào chưa nói, chỉ nói chuyện nó làm ―― nó cả ngày ở phòng thí nghiệm choáng váng rồi sao, thế mà lại mang theo cô bé vị thành niên đi nơi khác ở?"

Lão gia tử càng nói càng tức, đập mặt bàn chấn động: "Lâm Dịch, ông nói, nó có phải muốn tôi tức chết hay không?"

Lâm quản gia hòa khí mà cười: "Lão tiên sinh, ngài yên tâm đi. Tiểu thiếu gia tuy rằng tính nết khó thuần chút, nhưng cũng là biết đúng mực có nguyên tắc. Tôi thấy là người phía dưới báo lầm, sự thật chưa chắc đã giống bọn họ nói."

Lão gia tử nhướng mày, vẫn tức, nhưng không nói.

Ngồi ở sô pha trầm tư thật lâu, ông rốt cuộc giật giật: "Lâm Dịch, ông bảo người đi điều tra, gần đây tiểu tử thúi Lạc Trạm hay lui tới cùng người nào."

Lâm Dịch sửng sốt, ngẩng đầu: "Lão tiên sinh, cái này không tốt lắm đâu. Vạn nhất tiểu thiếu gia biết, khẳng định lại đối đầu với ngài."

"......" Lão tiên sinh đều tức giận đến râu vểnh cả lên: "Tôi chính là chiều hư cái thằng này rồi, dưỡng ra cái tính vô pháp vô thiên như vậy!"

Lâm quản gia cúi đầu cười: "Tôi thấy tiểu thiếu gia như vậy vẫn khá tốt, so với khi còn nhỏ hướng nội quái gở lại không nói chuyện. Nhưng nếu không phải vì chuyện kia, tính cách tiểu thiếu gia hẳn là cũng sẽ không......"

Lâm quản gia nói đến cuối, nụ cười chợt tắt, tự giác thu giọng, hắn cung kính khom người: "Xin lỗi, lão tiên sinh, tôi lại lắm miệng."

Lão gia tử tức đến mấy cũng phải giật mình.

Chờ tiếng Lâm Dịch dừng lại, ánh mắt ông mới tỉnh, thở dài khoát khoát tay, "Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại."

Lâm quản gia do dự, nói: "Tôi biết ngài là sợ tiểu thiếu gia nhớ tới đoạn ký ức không tốt kia, chỉ là nếu như vậy, ngài hà tất còn muốn cho tiểu thiếu gia cùng Đường Nhiễm tiếp xúc?"

Lão gia tử cau mày: "Người máy vốn dĩ chính là lĩnh vực sở trường của thằng nhóc thối này......"

Lâm quản gia không nói chuyện.

An tĩnh một lát, lão gia tử lại buông tiếng thở dài: "Nói đến cùng, vẫn là Lạc Trạm thua thiệt cô bé kia, tuy rằng chính nó không nhớ rõ...... Tôi bảo nó giúp đỡ chút, cũng coi như bảo nó trả nợ đi."

Lâm quản gia do dự: "Vậy không bằng đem sự thật nói cho cô bé Đường gia kia?"

"Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, không có định tính, khó đảm bảo con bé sẽ không quay đầu tìm Lạc Trạm." Lão gia tử lắc đầu, "Lại nói, ông đã quên năm đó kết minh tôi đáp ứng Đường gia như thế nào, Đường gia mới bằng lòng đem người từ cô nhi viện đón trở về?"

Lâm Dịch trầm mặc.

Vài giây sau, ông cười khổ: "Vị Hàng lão thái thái của Đường gia kia thật đúng là tàn nhẫn."

"Bà ta nếu không tàn nhẫn, thì cũng không có khả năng giữ Đường gia an ổn giữa đám lang sài hổ báo đó ―― nhưng dù tàn nhẫn thế nào, mấy ông bà già chúng ta không bao lâu sẽ bụi về bụi đất về đất, thế giới này chung quy là của người trẻ tuổi chúng nó."

Lâm quản gia cười hòa khí: "Lão tiên sinh trường thọ, đừng nói những lời không may mắn như vậy."

Lão gia tử ậm ừ cười.

Qua thật lâu, Lạc lão tiên sinh tựa hồ quyết định cái gì. Ông gõ gõ tay vịn: "Ông đi liên hệ Đường gia, nói ba ngày sau tôi sẽ mang theo cái thằng nhóc bất hiếu kia tới cửa thăm hỏi."

Lâm quản gia ngoài ý muốn: "Ngài tự mình đi?"

"Tôi không đi, cái thằng nhóc thối kia có thể đi được sao?"

Lâm quản gia do dự, thật cẩn thận trả lời: "Tôi lo lắng, cho dù ngài đi, tiểu thiếu gia cũng chưa chắc đi."

"...... Hừ," Lão gia tử cười lạnh, "Nó không muốn đi cũng không được, tôi sẽ có biện pháp thu thập nó."

.

Lạc Trạm theo hướng dẫn, lái xe vào khu biệt thự ven hồ ở thành phố M.

Mảnh đất này chính là tấc đất tấc vàng ở thành phố M, không khí tươi mát, khí hậu hợp lòng người, lại không có khu thương mại trung tâm thành phố ồn ào ô nhiễm. Có thể có biệt thự ở đây thì gia đình không phú cũng quý, Tiền gia cũng coi như nổi bật trong đó.

Chỗ biệt thự này bình thường trống không, thỉnh thoảng vị thiếu gia Tiền gia kia sẽ mang theo bạn bè tới làm cái party. Đêm nay nghe nói Lạc tiểu thiếu gia muốn ở nhờ, trưởng bối Tiền gia sáng sớm liền an bài quản sự mang theo vài người hầu tới biệt thự dọn dẹp và thay đổi.

Lạc Trạm dừng xe trước biệt thự. Quản sự đã đứng ngoài chờ rất lâu thấy xe tới liền tươi cười chào đón, ánh mắt theo bản năng nhìn về bóng dáng nhỏ yếu ở ghế phụ.

Lạc Trạm nhíu mày, tay phải bóp còi.

"Bíp ――"

Tiếng còi xe thể thao hơi nặng nề lại ẩn sâu sắc bén, làm quản sự kia hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái.

Liền thấy Lạc tiểu thiếu gia gục mắt xuống, không chút hoang mang mà cởi áo khoác, qua tay che lên đầu cô gái ở ghế phụ.

Làm xong, anh mới lười biếng mà ngước mắt, khóe miệng hơi nhếch, "Anh nhìn cái gì đấy." Trên mặt cười như không cười, đôi mắt đen nhánh càng lạnh lẽo lãnh đạm.

Quản sự ngây người hai giây mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu: "Thật ngại quá Lạc thiếu, trách tôi nhiều mắt, mạo phạm bạn gái cậu. Tiền tiên sinh bảo tôi an bài người hầu linh hoạt thành thạo nhất trong nhà cho hai người, đêm nay có phân phó gì cậu cứ việc nói với bọn họ ――"

"Không cần phiền toái." Lạc Trạm lãnh đạm đánh gãy, "Tôi không thích có người không thân ở cùng. Anh vẫn là đem người mang về hết đi."

Quản sự khó xử, nhưng nhìn mặt nghiêng lạnh lùng của Lạc Trạm, hắn chỉ đành xấu hổ cười: "Vâng, tôi bảo bọn họ ra ngay."

"......"

Chờ quản sự xoay người, dọc theo đường lát đá đi vào biệt thự, Lạc Trạm mới thu hồi ánh mắt lạnh như băng. Anh cau mày, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt cảm xúc tích tụ.

Tỉnh táo lại, Lạc Trạm rốt cuộc phát hiện điểm kỳ quái ――

Anh nghiêng người, nhìn cô gái bị áo khoác che vẫn không nhúc nhích, mọi lạnh lùng dưới mắt anh đều tan thành một nụ cười: "Em ngủ quên rồi sao?"

An tĩnh một hai giây, dưới áo khoác truyền ra thanh âm rầu rĩ của cô: "Không có. Em hiện tại có thể ra chưa?"

Lạc Trạm nhịn cười, cúi người qua đem áo khoác từ trên người cô gái nhỏ tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn buồn đến ửng đỏ.

Tóc dài cũng rối loạn, mấy sợi tóc bị hô hấp của cô thổi bay, dây dưa ở bên môi vô ý thức bị cắn đến đỏ tươi.

Ánh mắt Lạc Trạm hơi thâm.

Vài giây sau, anh dựa vào ghế, khàn giọng cười: "Sao em lại ngoan như vậy? Bị anh lấy áo khoác che đậy, liền giãy giụa một chút cũng không."

Đường Nhiễm thành thật trả lời: "Anh nhất định không phải vô duyên vô cớ làm như vậy, cho nên em liền không nhúc nhích."

Lạc Trạm bật cười: "Tin tưởng anh như vậy?"

"Vâng." Cô nghiêm túc gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Vừa nãy là người nào, không thể thấy em sao?"

"......"

Nhắc tới cái này, Lạc Trạm ý cười lạnh lùng.

Anh nâng tầm mắt, ánh mắt bất thiện liếc biệt thự một cái, qua vài giây mới nói: "Chuyện anh dẫn người tới nơi này, ông nội của anh chỉ sợ đã biết."

Đường Nhiễm hơi giật mình, "Vì sao?"

Lạc Trạm: "Tiền Thân Hào không làm việc linh hoạt như vậy, quản sự cùng người hầu hôm nay nhất định là trưởng bối nhà hắn an bài. Trưởng bối nhà hắn đã biết, vậy tương đương ông già nhà anh cũng đã biết."

Đường Nhiễm gật đầu, "Ông Lạc biết thì sẽ thế nào?"

Lạc Trạm nghĩ nghĩ, lãnh đạm mà nhếch khóe miệng: "Đại khái sẽ tức thành cá nóc già."

Đường Nhiễm: "......"

Cô không biết ông Lạc nếu biết chuyện đêm nay bọn họ tới có giận hay không, nhưng cô biết, nếu ông Lạc nghe thấy những lời này của Lạc Trạm, đại khái là phải bị Lạc Trạm chọc cho tức chết rồi.

Lạc Trạm rũ mắt suy tư vài giây, lại nhướng mắt dặn dò Đường Nhiễm: "Chờ lát nữa vào biệt thự, anh vẫn phải che cái áo khoác cho em, không thể để bọn họ biết em là ai."

Đường Nhiễm khó hiểu hỏi: "Vì sao?" "Bởi vì nếu bọn họ biết, ông nội của anh cũng sẽ biết." Lạc Trạm ngừng một chút, hơi híp mắt, "Ông ấy mà biết, vậy đối với em không tốt."

Đường Nhiễm càng thêm mờ mịt: "Vì sao không tốt?"

"......"

Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được giơ tay xoa xoa tóc dài của cô: "Em là mười vạn câu hỏi vì sao hả?"

Vốn dĩ anh chỉ đùa với Đường Nhiễm, nhưng nhìn cô đỏ mặt bị anh xoa đến khẽ rụt lại, gen cầm thú ở đáy lòng Lạc Trạm liền run rẩy.

Chỉ là xoa xoa đầu lại đáng yêu thẹn thùng thành như vậy, nếu làm cái khác......

Ý tưởng dần dần nguy hiểm bị Lạc Trạm bỗng dưng ngăn lại. Anh nhíu mày, tay phải kéo tay trái lại một chút.

Bốp một tiếng, tiếng vang thanh thúy, hơn nữa không chút nào lưu lực. Trên mu bàn tay anh cũng là màu da trắng lạnh, không mấy giây liền chậm rãi hiện ra dấu tay màu đỏ.

Đường Nhiễm nghe thấy thanh âm, mờ mịt quay đầu: "Làm sao vậy?"

Lạc Trạm có hơi chật vật mà ngước mắt nhìn phía cô ―― cô thoạt nhìn không hề phòng bị, khuôn mặt thanh tú diễm lệ tràn ngập ngây thơ.

Cô không hề có ý thức phòng bị, không thể được.

Lạc Trạm suy tư hai giây, nghĩ đến cái gì, anh cởi bỏ đai an toàn của mình, cúi người đến bên ghế phụ.

Lạc Trạm chống đỡ cửa xe cùng ghế dựa chỗ cô, thực nhẹ nhàng liền đem cô khóa vào trong không gian chật hẹp.

Đường Nhiễm ngơ ngẩn.

Tuy rằng không nhìn thấy tư thế của Lạc Trạm, nhưng cái loại cảm giác áp bách cùng mùi hương nhàn nhạt quen thuộc vờn quanh quanh người, vẫn có thể khiến cô phán đoán ra tình huống mình đang đối mặt.

Cô chần chờ, nhẹ giọng hỏi: "Lạc Lạc, làm sao vậy?"

Lạc Trạm: "Em không biết, vì sao bị nhận ra lại không tốt đối với em?"

Đường Nhiễm lắc đầu.

"Anh, mang theo em, trăng đen gió lớn, chỉ có hai người chúng ta ở trong biệt thự."

Lạc Trạm cố tình nói chậm lại, ngữ khí cũng đắn đo―― đã không thể dọa đến cô, còn phải dạy cho cô điều cơ bản là phải cảnh giác với người khác phái.

Giọng Lạc Trạm ép tới khàn khàn: "Em nói xem sẽ xảy ra chuyện gì?"

Không khí an tĩnh, khoảng cách gần như thở không nổi.

Hương thơm và hơi thở trên người cô quấn quanh, theo hơi thở của anh tiến vào cơ thể rồi tan vào máu, lại theo tim đập lan tỏa khắp người.

Cảm xúc đáy mắt Lạc Trạm cơ hồ nhịn không được.

Sau đó anh thấy, cô suy tư thật lâu rốt cuộc mới quay đầu lại, không chắc chắn nhẹ giọng hỏi:

"Sẽ đói?"

Lạc Trạm: "......?"