Chương 107: Chuyện tình ba mẹ
Đường Thế Ngữ thuở nhỏ nổi danh là hỗn thế tiểu ma nữ.

Ở cái thời còn cổ hủ lạc hậu chưa có quan niệm mới mẻ độc đáo, hành sự tác phong của cô đối lập một trời một vực so với những thiếu nữ khác khiến người trong nhà ngoài ngõ đều rất là đau đầu. Nếu vô tình chạm mặt cô, không ít trưởng bối trong nhà đều cau mày quay đi ―― tránh như tránh tà.

Khi đó ở Đường gia, Hàng Vi vẫn là trưởng bối nói một không hai, duy độc chỉ có Đường Thế Ngữ là cục đá cứng đầu không thể trị được. Sau bà bị nháo đến phiền, dứt khoát tống cổ cô đến một trường đại học xa nhà nhất có thể.

Đại học hồi đó không giống như sau này, số lượng trường học hay là học sinh đều không nhiều lắm, hội sinh viên và hoạt động giải trí cũng không phiền phức nhiều dạng như bây giờ.

Trừ những lúc tới thư viện hay phòng tự học, nơi bọn học sinh có thể giết thời gian cũng chỉ loanh quanh vài ba cửa hàng cùng mấy cái quán net ngoài trường.

Với cái tính của Đường Thế Ngữ, làm sao chịu được đại học H thanh nhàn tịch mịch? Ở đại học H hơn một năm, cô đã nằm lòng toàn bộ những chỗ vui chơi ở thành phố H rồi.

Nhàm chán đến cùng cực, hỗn thế ma nữ Đường gia liền duỗi móng vuốt về cõi "đất lành" mà cô còn chưa hạ độc thủ ――

"Trà trộn vào trường trung học trực thuộc chơi, bà hết muốn sống rồi à?" Hồ bằng cẩu hữu nghe được chủ ý này của cô đều trực tiếp lắc đầu, "Bị bắt được cũng không chỉ đơn giản là dán lên bảng thông báo đâu, ngu gì đi."

"Đồ nhát cáy, thế thôi tui tự đi mình." Đường Thế Ngữ trước nay đã nói là làm, bèn làm mặt quỷ rồi chạy về ký túc xá.

Lục lọi trong hòm hồi lâu, cuối cùng lôi từ đáy ra một bộ quần áo dài mộc mạc chuẩn hình tượng nữ sinh trung học.

Đường Thế Ngữ thay bỏ bộ váy mà học sinh bình thường chỉ có thể ngưỡng mộ ao ước qua tủ kính khu mua sắm, rồi lại tháo tóc xoẹt xoẹt cắt thành cái mái mì sợi như học sinh.

Ném bỏ đuôi tóc ma nữ Đường gia cũng chả thèm đau lòng, xoay hai vòng trước gương:

"Xinh đẹp tuyệt vời."

Cô nhìn hình tượng mới mà cực kỳ hài lòng.

2.

Sáng sớm hôm sau, Đường Thế Ngữ đã kêu tài xế đưa mình tới trường trung học trực thuộc đại học H.

Thời Đường Thế Ngữ học trung học đã quen tính ham chơi nên có hiểu lầm rất lớn với giờ học của học sinh trung học bình thường. Buổi sáng tới cổng trường thì cửa sắt đã sớm đóng ―― chỉ còn lại có nửa cánh cửa nhỏ, còn có hai học sinh mặt xám mày tro đang bị học trưởng đội kỷ luật "hỏi han".

"Này là sao?" Ở trường học nơi cô "Tác oai tác quái" thế nào cũng chưa từng bị bắt phạt. Thấy cảnh tượng lúc này, ma nữ Đường gia không thể lý giải nổi.

"Tiểu thư," Tài xế bất đắc dĩ nói, "Đây là đến muộn, phải ghi tên lớp, muộn bao nhiêu lần đều bị ghi lại hết."

"Ồ." Cô lười nhác kéo dài giọng.

"Tiểu thư định đi vào như vậy sao?"

"Ừ. Tôi hôm nay trang điểm thế nào, có phải cực kỳ mộc mạc giản dị y như nữ sinh không?"

"Ờm......" Tài xế trầm ngâm hồi lâu mới to gan quay đầu lại, "Cô vẫn nên suy xét thêm chút ――"

"Dừng."

Không đợi tài xế nói xong, ma nữ Đường gia xách theo ống quần trực tiếp nhảy xuống xe.

Nhìn bóng dáng tiêu sái của tiểu thư nhà mình, còn có chiếc quần ống rộng rách 4 chỗ "mộc mạc" kia, tài xế Đường gia rất chi là đau đầu.

Đường Thế Ngữ tới cửa nhỏ, cuối cùng cậu học sinh mặt xám mày tro như cha mẹ chết kia cũng được vào.

Học trưởng đội kỷ luật mặc áo sơ mi hơi cúi đầu, xoẹt xoẹt viết chữ lên sổ.

Đường Thế Ngữ lơ đãng liếc qua, đúng lúc thấy một góc mặt nghiêng trắng trẻo, còn có đường cong xương hàm hoàn hảo của thiếu niên.

Tiểu ma nữ sửng sốt.

Sau đó cô thầm huýt sáo trong lòng, suýt nữa còn phát ra tiếng.

Đợi đến khi lực chú ý trở lại, Đường Thế Ngữ quét mắt nhìn trên dưới người này một lượt, với chiều cao này có khả năng là sinh viên sắp tốt nghiệp trường trung học trực thuộc.

Quan trọng nhất là một cậu em đẹp giai.

Đường Thế Ngữ thích người đẹp, cảnh đẹp ý vui. Thánh nhân có câu: thực sắc tính dã*, cô trước nay cũng thản nhiên không cảm thấy thẹn với điều này. Điểm này cũng khiến cho cô càng thêm lạc loài so với nữ sinh cùng thời.

*Thực sắc tính dã: Ăn uống và sắc dục là nhu cầu bản năng của con người.

Nhưng mà cậu trai này thật sự quá đẹp, cái đẹp hoàn toàn không giống với nam sinh mà bọn Đường Thế Ngữ từng phải tranh chỗ ngồi gần ở thư viện trộm ngắm.

Phải nói thế nào nhỉ?

Áo sơ mi trắng cùng quần jean đều bị giặt đến bạc màu, toàn thân không chải chuốt, không thể bình thường hơn, nhưng vừa nhìn đã thấy sáng sủa sạch sẽ.

Đường Thế Ngữ cảm thấy mình nên thận trọng.

Cho nên cô tiến lên, nhìn ngón tay thon dài có lực đang nắm chặt bút, còn có chữ viết rồng bay phượng múa dưới ngòi bút.

Suy tính một giây, tiểu ma nữ Đường gia "thận trọng" mở miệng ――

"Cậu đẹp trai ơi, cậu tên gì thế?"

"......"

3.

Lam Cảnh Khiêm phụ trách đôn đốc tác phong và kỷ luật trong trường đã hơn một năm, dù là vì mức độ nổi tiếng hay là uy danh của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên bị hỏi một câu như vậy.

Còn cái ngữ điệu ngả ngớn kia nữa.

Hắn dừng bút, từ từ ngẩng đầu lên.

Trước mặt là một học sinh nữ, mặt trái xoan, mái ngố, thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi hắn, có vẻ học trường này.

Nhưng Lam Cảnh Khiêm xác định mình chưa từng thấy cô trong trường.

Chưa từng thấy người con gái nào có một đôi mắt như vậy...... Linh động như yêu.

Lam Cảnh Khiêm không khỏi nhíu mày, hơi lưỡng lự rồi động ngòi bút, giọng nhàn nhạt: "Cậu đến muộn."

Không lấy được đáp án Đường Thế Ngữ cũng không cảm thấy thất bại, chỉ cười: "Phải không?"

"Đến trễ 17 phút." Giọng nói kia vẫn bình tĩnh như cũ, "Theo quy định ghi lại lớp tên họ, đi muộn ba lần trở lên sẽ bị thông báo phê bình."

"Nghiêm vậy sao?"

"Lớp, tên họ."

Đường Thế Ngữ nói bừa: "Lớp 12-4, Đường Đường Đường."

Lam Cảnh Khiêm dừng bút.

Như là sợ người này không tin, Đường Thế Ngữ bổ sung: "Đường trong Đường Tông Tống Tổ, Đường Đường trong kẹo đường."

Cậu thiếu niên chậm rãi nâng mí mắt: "Thẻ học sinh đâu?"

Đường Thế Ngữ chớp chớp mắt: "Quên rồi. Làm sao, tên tôi không hay à?"

"......"

"Tôi nói hết cho cậu rồi, cậu có phải cũng nên nói lớp tên họ của cậu cho tôi không?" Đường Thế Ngữ giở trò lưu manh.

Cô hiện tại đã không trông cậy vào có thể nghe được thêm điều gì từ cậu thiếu niên này, chỉ hy vọng hắn bị mình làm phiền mà thả cho cô đi vào.

Cho nên không hề phòng bị, Đường Thế Ngữ nghe thấy người thiếu niên nhẹ nhàng bình tĩnh mở miệng ――

"Lam Cảnh Khiêm."

"Lớp 12-4."

Đường Thế Ngữ: "......?"

Thuận miệng bịa một cái cũng trúng lớp học trưởng đội kỷ luật được, Đường Thế Ngữ cảm thấy hôm nay mình nên tới quán trò chơi thử vận may mới được.

Cô chớp mắt, sau đó cười: "Duyên phận đó, cậu đẹp trai."

"Đúng không."

"Đương nhiên."

Đường Thế Ngữ thoạt nhìn không chút chột dạ, còn giơ tay vỗ vỗ vai hắn.

Thiếu niên tuổi không lớn nhưng vóc dáng không hề thấp. Cô phải hơi nhón chân mới miễn cưỡng với tới tai hắn.

Bên tai nóng lên, Lam Cảnh Khiêm không lường trước được cứng đờ người.

Mà cô gái lại cười ở bên tai hắn, hương thơm không tên theo hơi thở tràn vào xoang mũi ――

"Tu trăm năm mới có thể cùng thuyền. Vậy cậu nói xem duyên phận giữa chúng ta có phải nên làm vợ chồng mười kiếp không nhỉ?"

"......" Người thiếu niên càng cứng ngắc.

"Mà tôi đột nhiên nhớ ra ở nhà còn việc chưa làm, phải về một chuyến xem sao." Đường Thế Ngữ nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng lại thì xoay người chạy biến.

Chạy được một đoạn, Đường Thế Ngữ mới dừng lại, quay đầu vẫy tay với thiếu niên áo sơ mi trắng, lộ ra nụ cười xán lạn - chiêu bài độc của tiểu ma nữ Đường gia.

"Có duyên gặp lại, tiểu tướng công."

4.

Đường Thế Ngữ dám nói lời này, đương nhiên là phải chắc chắn chuyện mất mặt như nói dối mà bị phát hiện này sẽ không có lần hai.

Cả mùa hè đó cô đều cách trường trung học trực thuộc rất xa, không dám thò chân vào lần nào nữa.

Mùa hè qua quá nửa, đại học H mở cổng đón sinh viên.

Trên bảng thông báo dán danh sách trúng tuyển giấy đỏ chữ đen, Đường Thế Ngữ chưa bao giờ quan tâm mấy thứ như vậy, kề vai sát cánh cùng đám bạn đi lướt qua.

Đang cười đùa, cô tuỳ tiện liếc sang bên cạnh một cái.

Gió thổi tung một góc giấy đỏ.

Tên của thủ khoa đầu vào được ghi ở trên cùng, ba chữ nho nhỏ mà lại rất xinh đẹp:

Lam Cảnh Khiêm.

Đường Thế Ngữ ngừng bước.

Tên này ngoại trừ dễ nghe, phát âm còn có chút quen thuộc.

Cô không quan tâm nhiều, mới vừa thu hồi tầm mắt đi tiếp thì lập tức được nghênh diện một gương mặt trắng trẻo đẹp trai.

Ánh mắt đó bình tĩnh nhàn nhạt chiếu đến cô.

"......!"

Tiểu ma nữ Đường gia tự dưng dẫm hụt trên mặt đất phẳng rồi té nhào, cực kỳ mất mặt.

5.

Hồ bằng cẩu hữu cười hô hố.

"Đường Thế Ngữ, cậu vừa thấy soái ca đã mềm chân rồi hả?"

"Đẹp trai như vậy mà chưa thấy trong trường bao giờ, vừa nhìn là biết tân sinh. Đàn em mà cậu cũng dám nhớ thương, Đường Thế Ngữ, cậu hơi bị cầm thú đó nha."

"Ngã nhào thế kia cơ mà, cậu định nhào vào ngực người ta đó hả?"

"......"

Trước nay chưa từng chịu thua về khoản đấu võ mồm thế mà hiện tại Đường Thế Ngữ hiếm khi không so đo với bọn họ.

Cô chỉ chống đất, buồn bực ngồi dậy. Cái váy mỏng tang này mới ngã có cái đã rách ―― đầu gối nóng rát rướm máu.

Đường Thế Ngữ thở dài trong lòng: Trên đời quả thật có báo ứng sao?

Cô còn đang nói thầm, một bàn tay cầm chiếc khăn tay được giặt trắng tinh đưa tới trước mắt cô.

Đường Thế Ngữ sửng sốt.

Cô không nhận lấy ngay mà ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn.

Người thiếu niên đứng ngược sáng vừa mới bị bọn cô đùa giỡn xong, mặt mày vẫn bình tĩnh như cũ.

Giọng nói cũng như thế.

"Mau lau đi." Hắn rũ mắt, "Học tỷ."

"......"

Tiểu ma nữ Đường gia nổi danh lăn lộn người đến chết không đền mạng, lần đầu tiên tim đập nhanh như gõ trống.

6.

Tính Lam Cảnh Khiêm không thích xen vào việc của người khác.

Nhưng khi cô gái lấy tốc độ ánh sáng ngã trước mặt hắn, mặc dù nghe những lời kia làm hắn thấy khó chịu, chần chờ một hai giây, hắn vẫn lấy khăn tay của mình ra.

Mà cái vị ngã trên mặt đất này dường như không có ý nhận lấy.

Lam Cảnh Khiêm thu tay.

Có lẽ sau hai lần mất mặt thì đối phương cũng không muốn dây dưa thêm, chuyện bình thường.

Chỉ là vừa rút lại một nửa, khăn trong tay hắn đã bị nắm lấy.

Lam Cảnh Khiêm nâng mắt, tầm mắt lại lần nữa hướng xuống.

Lúc này lại là nụ cười xán lạn thoảng qua mắt hắn hồi trước: "Cậu thật sự cho tôi?"

Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn, khẽ gật đầu: "Ừ."

Hắn nói xong liền buông tay, chuẩn bị xoay người tới chỗ báo danh tân sinh viên.

Chỉ là chiếc khăn vừa rời khỏi lòng bàn tay chưa quá 2cm, một bàn tay mềm mại đột nhiên giơ ra nắm chặt lấy khăn tay cũng cầm luôn cả tay hắn.

Lam Cảnh Khiêm ngẩn ra, rũ mắt.

Mượn lực từ tay hắn, Đường Thế Ngữ từ từ đứng dậy: "Cậu thật tốt. Giờ phải làm sao đây học đệ? Tính của tôi ấy, thích nhất lấy oán trả ơn."

Lam Cảnh Khiêm giật giật mi mắt, không nói gì, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn cô.

Đôi môi đỏ mọng của Đường Thế Ngữ cong lên, kéo cánh tay không hề giãy giụa kia, mượn lực nhón chân.

Giống như lần đầu gặp mặt, cô ghé bên tai hắn.

"Cậu gây chuyện rồi, học đệ."

Ánh mắt Lam Cảnh Khiêm khẽ động nhưng lập tức kìm lại.

Hắn né đi rồi nhìn cô: "Chuyện gì?"

Cô gái không nói gì.

Cô nghiêng đầu, lộ ra nụ cười nghịch ngợm phóng túng, sau đó chỉ vào người mình.

"Tôi."

Cậu dính phải tôi.

Chuyện lớn rồi.

【 Kết 】

Mãi cho đến rất nhiều năm sau, mỗi khi nhắc lại hai lần gặp gỡ đó, Đường Thế Ngữ đều sẽ cười không dừng được.

"Hắn đúng là quả dưa ngốc," Cô chỉ vào Lam Cảnh Khiêm, nói với Đường Nhiễm, "Hai lần đều thế, cứ ngốc một cục thôi."

Lúc đó Lạc Trạm cùng ba mẹ vợ đã quen thuộc, cũng không kiêng dè vui đùa. Nghe vậy anh chớp chớp mi mắt, há mồm bảo vệ "người bạn kiêm ba vợ" của mình:

"Matthew là lần đầu tiên gặp phải yêu tinh, ổng lại không phải Đường Tăng, đương nhiên không thể chống đỡ được."

Đường Nhiễm túm góc áo anh, không cho anh hình dung Đường Thế Ngữ như vậy.

Đường Thế Ngữ đương nhiên không ngại cái xưng hô này, chỉ bĩu môi với lấy con gái bảo bối: "Hai cái đồ thối tha các người tự chơi với nhau đi. Mẹ con tôi đi làm buổi trà chiều, gần đây mới vừa học một chiêu mới......"

Bóng dáng hai mẹ con dần xa, Lạc Trạm lúc này mới thu lại ánh mắt.

Anh dựa lên tay vịn sô pha, lười biếng nhìn Lam Cảnh Khiêm: "Đến bây giờ con vẫn không nghĩ ra."

"Không nghĩ ra cái gì." Lam Cảnh Khiêm hỏi.

"Những năm đó ba không biết mẹ giả kết hôn?"

"Ừ."

"Vậy vì sao rõ ràng vô vọng nhưng vẫn chờ, nhiều năm qua không kết hôn."

Lam Cảnh Khiêm khẽ động, ngước mắt: "Không phải chờ."

"Hả?"

"......"

Lam Cảnh Khiêm không giải thích thêm.

Hắn chỉ trông về phía nhà ăn đối diện, nhìn bóng lưng thấp thoáng sau cửa kính thuỷ tinh.

Lam Cảnh Khiêm cười nhạt, rũ mắt.

Không phải chờ.

Chỉ là người khác vô vị.

Đường Thế Ngữ cũng từng bực bội nói hắn như một tấm tranh thuỷ mặc, nhạt nhẽo vô vị.

Cô nói rất đúng.

Cô là nét bút nồng đậm rực rỡ nhất trong cuộc đời hắn.

Sau khi cô đi, tất cả những gì còn lại cũng chỉ là hai màu đen trắng.

【 Lời cuối sách 】

Anh yêu em.

Như thuỷ như chung, không xa không rời.