Để tránh giờ cao điểm, sinh viên chính quy từ năm hai đến năm cuối của K đại đều chính thức đi học sau khai giảng một tuần.
Vì thế, khai giảng học kì mới bắt đầu, trừ bỏ những nhóm người cũ trà trộn ở các loại diễn đàn tám nhảm, đa số sinh viên đến tận lúc đi học mới giật mình nghe tin dữ mới nhất――
Giáo thảo Lạc Trạm ở K đại bọn họ, thế mà là hoa đã có chủ!
Ngay khi hay tin, trong trường tức khắc đầy "tiếng kêu than dậy trời đất".
Ở bất cứ khoa nào cũng có ít nhất vài người khóc rống thất thanh vì đột nhiên thất tình, mà trong đó tổn thương nhất vẫn là khoa Tự động hoá.
Ký túc xá nữ, phòng 716.
Hứa Huyên Tình bắt lấy tay Đường Nhiễm, lại ai oán dặn dò: "Tiểu Nhiễm, bây giờ cậu đừng có mà một mình loanh quanh trong trường, cẩn thận trên đường bị người ta trùm bao tải."
Đường Nhiễm dở khóc dở cười: "Cũng không cần khoa trương như vậy chứ?"
"Khoa trương chỗ nào, đây chính là sự thật! Cậu không biết Lạc Trạm có ỹ nghĩa gì với sinh viên khoa tự động hoá đâu!"
"Ý nghĩa gì?"
"Ý nghĩa, ý nghĩa...... Ầy cậu thử tưởng tượng một chút là được! Ảnh năm nay mới bao tuổi, đã tham dự bao nhiêu hạng mục trọng điểm, đăng bao nhiêu tạp chí cốt lõi? Càng đừng nói từ lúc 14 tuổi bắt đầu tham gia các giải đấu lớn nhỏ trong ngoài nước, đoạt được biết bao nhiêu giải thưởng mà có đếm một ngày một đêm cũng không xuể......"
"Mấy cái đó tớ đều biết." Đường Nhiễm an tĩnh gật đầu, "Hơn nữa tớ đều nhớ rõ, có thể tính cho cậu, không cần tưởng tượng."
Hứa Huyên Tình nghẹn họng: "Ý tớ là, cậu tưởng tượng một người có nhiều giải thưởng và hào quang như vậy, bất luận nam nữ ai mà không muốn sánh vai cùng với anh ấy chứ?"
"Lạc Lạc ở lĩnh vực chuyên môn xác thật ưu tú không thể bắt bẻ. Cửa hàng trưởng bọn họ cũng công nhận thậm chí là sùng bái anh ấy."
"......" Bị cái xưng hô làm nghẹn họng lần nữa, Hứa Huyên Tình gian nan nuốt xuống bát cẩu lương vô hình này, "Đúng vậy, đây là sức mạnh của thần tượng."
"Thần tượng?" Hứa Huyên Tình nhún vai: "Ừ, cũng giống giới giải trí ―― không biết có bao nhiêu người ở khoa tự động hóa đem anh ấy trở thành mộng tưởng, bất luận là ước được trở thành ảnh hay là ước có được ảnh, có thể nói những người đó chính là vì Lạc Trạm cùng INT mới đến."
Đường Nhiễm suy tư.
Hứa Huyên Tình lại nói: "Không nói đến chuyên ngành, Lạc Trạm từ lúc 14 tuổi nhập học đến nay luôn ngồi vững trên ngai giáo thảo K đại, gia thế bối cảnh càng không cần phải nói ―― ngoại trừ tính tình lạnh lùng, người này hoàn mỹ có tì vết gì không?"
Vấn đề này Đường Nhiễm không hề nghĩ ngợi: "Không có."
Hứa Huyên Tình: "......"
Hứa Huyên Tình cắn răng: "Cậu không cần bảo vệ bạn trai vậy đâu."
Đường Nhiễm đỏ mặt, nhưng vẫn thành thật, còn hơi nghiêm túc: "Thật sự không có."
Hứa Huyên Tình giơ tay đầu hàng: "Được được được, không có không có."
"Ừm." Đường Nhiễm cảm thấy mỹ mãn.
Hứa Huyên Tình: "Cho nên là, cậu nói người như vậy, hắn vĩnh viễn cao cao tại thượng ai cũng không với tới, mọi người đương nhiên ngưỡng mộ ―― nhưng hiện tại, thế mà lại có người chẳng những bò lên, còn kéo hắn từ trên đó xuống."
Ánh mắt Hứa Huyên Tình lia tới người Đường Nhiễm: "Cậu nói, mọi người có thể buông tha cho người độc chiếm tín ngưỡng của họ sao?"
Đường Nhiễm theo bản năng đáp: "Không thể." "Vậy cậu nói người kia là ai?"
"Là ――" Đường Nhiễm ngập ngừng, hoàn hồn, "Tớ sao?"
"Bingo."
"......"
"Cho nên Đường Nhiễm tiểu tỷ tỷ à, cậu biết hiện tại cậu ở khoa này gặp hoàn cảnh như lang tựa hổ, tứ cố vô thân thế nào chưa?"
"Sẽ rất đáng sợ sao?"
"Rất đáng sợ?" Hứa Huyên Tình cười lạnh một tiếng, "Cầu nguyện bọn họ có thể chừa chút xương cốt cho cậu đi."
"......"
Đường Nhiễm chậm rì rì run rẩy.
Vài giây sau, cô móc di động ra, gửi tin nhắn thập phần chủ động cho Lạc Trạm ――
【 Tối nay 8:30 sau tiết tự học, anh có thể tới đón em không? 】
Hứa Huyên Tình thoáng nhìn, vừa mới chuẩn bị chê cười Đường Nhiễm gan nhỏ, liền nghe di động Đường Nhiễm kêu một tiếng.
Cô cúi đầu xem.
Tin kia tựa hồ nhắn lại trong vài giây ――
【 Tuân mệnh, chủ nhân của anh:)】
Hứa Huyên Tình: "......"
Mình phảng phất nhìn thấy cái không nên nhìn rồi.
Tối đó, sau tiết tự học, Lạc Trạm phát hiện sự khác thường lần này bèn gặng hỏi, Đường Nhiễm chỉ đành nói thật.
Lạc Trạm nghe xong buồn cười: "Cô gái nhỏ của chúng ta thật là vất vả. Cùng anh yêu đương, phải mạo hiểm tránh nguy cơ bị tròng bao tải khi tự học một mình sao?"
Cô khẽ thở dài, thoạt nhìn rất là tán đồng gật gật đầu.
Lạc Trạm: "Nếu thật sự bị tròng bao tải, em sẽ làm thế nào?"
Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu: "Làm thế nào?"
Lạc Trạm một tay nhận ba lô của cô, quàng qua vai.
Anh cũng không thèm để ý kiểu dáng thiếu nữ không hợp với mình này, chỉ xấu xa cong lưng, thấp giọng hù dọa cô gái nhỏ: "Ví dụ như bọn họ uy hiếp em, muốn em chia tay anh, vậy em sẽ làm sao?"
Đường Nhiễm suy tư hai giây, nghiêm túc lại cẩn thận hỏi: "Bọn họ sẽ đánh người sao?"
"Có khả năng."
"Vậy sao." Đường Nhiễm hơi nhíu mày, tựa hồ có chút buồn rầu.
Lạc Trạm đợi một lát, chậm rãi nheo mắt, ngữ khí dần dần nguy hiểm: "Em thật sự suy xét?"
Đường Nhiễm hoàn hồn, ngẩng đầu lên hướng Lạc Trạm: "Vậy em liền kiên trì cho đến trước khi bọn họ đánh em."
Lạc Trạm: "......"
Giây lát sau, Lạc Trạm cười khổ: "Quả nhiên vẫn là bạch nhãn lang," Anh duỗi tay phát tiết vò loạn đầu cô, "Tuy rằng cái này là đáp án chính xác ―― nhưng em không nên gạt anh một chút sao? Thành thật như vậy cũng không có ai phát thưởng cho em đâu."
Đường Nhiễm né tránh ma trảo của Lạc Trạm không thành, chán nản mặc bị xoa, sau đó nhăn mặt mở miệng: "Lạc Lạc không gạt em, em cũng không lừa Lạc Lạc, chúng ta đã nhất trí rồi. Nhưng......"
"Nhưng cái gì?"
Cô ngửa đầu, cảm xúc trong cặp mắt đen nhánh dưới đèn đường lộ ra một chút giảo hoạt: "Em đã đáp ứng không lừa Lạc Lạc, không có nói là không lừa người khác."
Lạc Trạm ngẩn ra: "?"
Đường Nhiễm: "Bọn họ nếu muốn đánh em, em đương nhiên phải nói chia tay với Lạc Lạc. Sau đó chờ sau khi trở về, em liền......"
Cô trầm mặc.
Lạc Trạm lần này bị ăn đủ, chủ động lôi kéo Đường Nhiễm dừng bước, hỏi: "Liền làm sao?"
Chỗ này đã đi qua khu đèn đường chiếu sáng, vòng vào dưới cây dương to sẫm màu trong vườn trường K đại, khuôn mặt cô ẩn hiện trong bóng tối thoáng hiện lên một chút thẹn thùng.
"Sau khi trở về, em liền ăn vạ ở bên cạnh Lạc Lạc không rời, không bao giờ đi một mình. Như vậy...... Liền không ai có thể ép em chia tay với Lạc Lạc."
Lạc Trạm lại ngẩn ra.
Khoảng cách giữa hai người, anh thấy ánh đèn đường hắt xuống từ những tán lá xen lẫn ánh sao, chiếu vào vành tai đỏ ửng của cô gái đang cúi đầu, giống cánh hoa mềm mại mà mọng nước.
Làm người ta chỉ muốn khẽ căn một ngụm ở trên cánh hoa kia, nhìn nó đỏ lên, nhìn nó ghi dấu ấn của riêng mình.
Ánh trăng an tĩnh treo trên ngọn cây, một hồi O@ dưới tán cây, cô gái hoảng loạn thì thào: "...... Lạc Lạc!"
Lưng cô bị vỏ cây sù sì cọ đau. Hơi thở nóng rực. Tiếng nghẹn cười bị đè nặng bởi tiếng thở gấp, sau một hồi mới chui vào tai cô: "Đây là trừng phạt."
Bị cắn đau lại bị quấn lấy cọ xát đến đứng không vững, Đường Nhiễm lúc này mới chậm rãi kéo về lý trí, ủy khuất hỏi: "Em làm sai cái gì sao?"
"Ừ."
Lạc Trạm xấu xa cúi người, khẽ hôn "cánh hoa" nhỏ bị chính mình tàn sát bừa bãi đến đỏ rực còn lưu lại vết cắn.
"Anh không nghe được vế sau, chỉ nghe thấy vế trước ―― ai cho em chia tay anh?"
Đường Nhiễm: Tức phát khóc.jp