Nghe thấy thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, Đường Nhiễm giật mình, sau đó hoảng hốt thu lại bàn tay đang đặt trên trán Lạc Trạm.
Cô biết đây là Lạc gia, Lạc gia muốn liên hôn với Đường gia. Người Đường gia đều không thích cô, cô sợ gây rắc rối cho "Lạc Tu", người đang trong tình cảnh không tốt ở Lạc gia lại càng thêm phiền toái.
Chỉ là đợi vài giây, Đường Nhiễm cũng không nghe được "Lạc Tu" trước mặt mình mở miệng.
Cô do dự, theo cây gậy dò đường sờ lên, trộm túm túm ống tay áo anh.
Thanh âm cô gái rất khẽ: "Lạc Tu, vừa rồi hình như có người gọi anh?"
"......"
Lạc Trạm hơi nhíu mi, sắc mặt bất thiện đối diện với Lạc Tu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Tu, trong đầu anh đã xẹt qua vô số phương pháp để phủi sạch quan hệ với cô bé phía sau --
Nụ cười tao nhã vô hại của Lạc Tu có bao nhiêu tâm tư thâm trầm, ít ai biết rõ hơn anh. Anh không muốn đem bất cứ cái gì có khả năng trở thành yếu điểm của mình bại lộ trước mặt Lạc Tu, điều đó cũng bao gồm việc anh và cô con gái riêng của Đường gia quen nhau.
Nhưng cố tình, dường như anh không thích kết cục của mỗi phương pháp.
Lạc Trạm bị túm tay áo hoàn hồn lại.
Anh cúi đầu, những ngón tay trắng nõn của cô gái đang nhéo quần áo anh, còn phải cẩn thận mà làm chút động tác nhỏ tránh để gậy đụng vào sau anh -- ước chừng là từ thanh âm phán đoán ra phương hướng Lạc Tu, ngay cả khi được nhắc nhở, cô vẫn cẩn thận tránh anh.
Tính cẩn thận và khí chất này cũng là bị "bắt nạt" ở Đường gia mới có sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Trạm nảy sinh chút tức giận không lý do.
Anh cầm tay cô, sau đó đặt lại trên gậy dò đường, "Ừ, tôi nghe được." Lạc Trạm dừng lại, "Cô không cần phải xen vào, cầm gậy dò đường cho chắc, đừng lộn xộn, không lại ngã."
Đường Nhiễm nhẹ giọng nói: "Em có thể tự mình xuống lầu, anh có thể để ai đó dẫn em qua...... Có người tìm anh phải không, anh đi làm chuyện của anh đi."
"Là có người tới."
Lạc Trạm nhìn về phía cầu thang.
Ánh mắt Lạc Tu ý vị thâm trường, Lạc Trạm không buồn nghĩ tới lợi và hại, chỉ đơn giản giả vờ không phát hiện người nọ.
Anh ngoái đầu nhìn lại cô gái phía sau, lười biếng mà cười nhẹ: "Là Lạc Trạm."
"......"
Trên cầu thang Lạc Tu khẽ nheo mắt, tay đút túi quần tây, đứng xem em trai mình làm trò, "diễn kịch" cho cô bé mù.
Đường Nhiễm lộ ra một chút bất an, cô dịch về phía sau Lạc Trạm, hỏi bằng thanh âm nhỏ nhất: "Anh ta có phải không thích thấy em hay không?"
Lạc Trạm nhướng mày: "Tại sao?"
"Anh không phải nói, Lạc Trạm thích người có đôi mắt đẹp sao?"
"......" Lạc Trạm không được tự nhiên mà ho nhẹ, "Chúng ta không cần để ý tới hắn."
Đường Nhiễm nghe vậy càng lo lắng.
Cô thậm chí cảm thấy "Lạc Tu" như vậy không uyển chuyển, cho nên ở Lạc gia mới bị tiểu thiếu gia Lạc Trạm kiệu ngạo khó thuần bắt nạt.
Đường Nhiễm nhẹ giọng khuyên: "Không để ý tới thì hắn về sau sẽ càng khi dễ anh, vẫn nên đi chào hỏi một cái?"
Lạc Trạm lười nhác mà ngoái đầu liếc Lạc Tu.
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ: "Anh nếu sợ hắn, em sẽ đi cùng anh."
Lạc Trạm quay người lại, "Cô không sợ hắn sao."
"......"
Nhớ tới lời đồn bên ngoài về "ác danh" của Lạc tiểu thiếu gia, Đường Nhiễm trong lòng hơi run.
Sau đó cô mím môi, thành thật trả lời: "Có chút sợ. Bất quá hai người chúng ta đi cùng nhau, hẳn là sẽ tốt hơn một chút...... Anh đã giúp em hai lần, em sẽ đi cùng anh."
Có lẽ là bởi vì khẩn trương, cô gắt gao nắm lấy gậy dò đường.
Nghe cô nói bằng âm điệu mềm mại không xa sau tai, cảm xúc đáy mắt Lạc Trạm run lên.
Anh rũ mắt, mỉm cười đặt tay lên gậy dò đường của cô.
Lạc Trạm: "Lần sau đi."
Đường Nhiễm: "Lần sau?"
"Ừ." Lạc Trạm đưa cô từng bước một đi xuống cầu thang, mắt nhìn thẳng đi qua Lạc Tu: "Lạc Trạm đã đi rồi. Chờ lần sau, tôi mang cô tìm hắn chào hỏi."
Cô nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt cong cong.
"Ừm."
"......"
Đến cuối cùng Lạc Tu đều rất phối hợp, không phát ra âm thanh.
Nhìn hai thân ảnh một cao một thấp kia rời đi, Lạc Tu khẽ nheo mắt --
Nếu không phải ảo giác, thì chỉ trong vài chục giây, anh không những chính mắt thấy Lạc Trạm tự biên tự diễn một hồi tuồng, anh đã chứng kiến mười tám năm trưởng thành của em trai, mà chín năm trong đó chưa từng thể hiện hơn nửa điểm kiên nhẫn.
Hơn nữa sự kiên nhẫn đó không dành cho ai có đôi mắt đẹp mà Lạc tiểu thiếu gia thích, lại đặc biệt dành cho một cô gái không thể nhìn thấy gì.
Lạc Tu rất có hứng thú mà xoay người, ngăn cản hầu gái từ lầu hai đi xuống.
"Đại thiếu gia, làm sao vậy?" Hầu gái cẩn thận xin chỉ thị.
Lạc Tu: "Cô gái Lạc Trạm đưa vào kia, chính là Đường tiểu thư?"
"Hình như là vậy." Hầu gái gật đầu. "Nghe nói là lạc đường ở trong vườn, lại mắc mưa."
Lạc Tu: "Lạc Trạm tự mình đưa cô ấy tới?"
"Đúng vậy," Hầu gái lại gật đầu, đồng thời khó hiểu nói, "Hơn nữa lúc cô ấy tới có khoác áo của tiểu thiếu gia -- đại thiếu gia ngài cũng biết, tiểu thiếu gia có bệnh sạch sẽ, mà quần áo lại bị lăn lộn đến lợi hại, tôi vốn dĩ tính quăng ra ngoài, tiểu thiếu gia lại không cho."
"Ồ, như vậy sao."
"......?"
Hầu gái không thể lý giải "như vậy" trong miệng Lạc Tu là như thế nào, liền thấy Lạc Tu như suy tư gì đó rồi cười rời đi.
.
Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm vào nhà chính, chính mình một buổi trưa không dám lộ diện --
Trong số những thiếu gia tiểu thư đi theo trưởng bối tới chúc thọ Lạc lão gia tử không ai dám không biết anh, tùy tiện đi tới thăm hỏi vài câu, anh đã uổng phí nửa ngày.
Mắt thấy tiệc tối đến gần, Lạc tiểu thiếu gia ngồi chán trong phòng cả buổi chiều, tự hỏi làm thế nào vượt qua buổi tối này.
Cô gái xác thật là không nhìn thấy, nhưng đối với thanh âm so với người thường mẫn cảm hơn nhiều -- Lạc Trạm chắc chắn nếu mình lấy thân phận thật sự mở miệng, sẽ bị Đường Nhiễm phát hiện chân tướng đầu tiên.
Trầm tư suy nghĩ một buổi trưa, Lạc Trạm rốt cuộc có ý tưởng.
Vì thế, trước tiệc tối, những thanh thiếu niên trở lại trên sân thượng liền nghe từ người hầu Lạc gia một tin động trời--
Cái vị Lạc tiểu thiếu gia Lạc Trạm chiều nay bị thương ảnh hưởng tới cổ họng, buổi tối nói không ra lời. Dựa theo tính nết người nọ, trong thời gian dài sắp tới anh ta sẽ duy trì khí tràng của Diêm vương "Người sống chớ gần", nếu muốn sống qua tối nay, tốt nhất không nên dây vào.
Khi nghe được tin, Tất Vũ San đang ngồi cùng Đường Lạc Thiển xung quanh có tiểu thư thế gia, nghe vậy bừng tỉnh vỗ tay: "Khó trách anh họ hôm nay đối với em lạnh lùng như vậy, khẳng định là bởi vì giọng nói không thoải mái. Thời điểm anh ấy khó chịu thì đừng ai nghĩ đến sắc mặt tốt -- tính tình anh ấy... ài, sửa không được."
"Vâng." Đường Lạc Thiển thất thần đáp.
Tất Vũ San hỏi: "Em nhìn cái gì thế, mê mẩn như vậy?"
"......"
Theo ánh mắt Đường Lạc Thiển, Tất Vũ San thấy được cô bé nắm gậy dò đường nhắm mắt an tĩnh ngồi ở góc sân thượng. Tất Vũ San sửng sốt, "Em nhìn nhỏ đó làm gì?"
Đường Lạc Thiển hoàn hồn, cau mày quay lại, "Em nghe nói, buổi chiều nó là được người ta đặc biệt tìm về."
"Hử, cho nên?"
Đường Lạc Thiển lo lắng: "Lạc gia có thể truyền được lời nói, không có mấy người?"
Tất Vũ San ngây người vài giây, bật cười, "Em sẽ không cảm thấy nó là được anh Lạc Trạm đưa về chứ?"
"......" Đường Lạc Thiển quay đầu, lại nhìn thoáng qua trên người người kia có chiếc áo rất quen mắt, nhíu chặt mày không trả lời.
Tất Vũ San trêu ghẹo cô: "Em nghĩ nhiều rồi, nếu em đoán là anh họ Lạc Tu thì còn có khả năng, nhưng em đoán Lạc Trạm, không phải nói giỡn sao?"
Đường Lạc Thiển nhíu mày, "Chị lại không nhìn thấy."
"Không cần nhìn chị cũng biết -- tính nết Lạc Trạm, trên đời này ai mà không biết? Muốn anh ấy đặc biệt đưa một đứa con gái trở về, làm sao có thể?"
"......"
"Hơn nữa không phải chị đã sớm nói rồi sao."
Thấy Đường Lạc Thiển vẫn không yên tâm, Tất Vũ San dựa vào cô, nghiêng đầu cười.
"Thời điểm anh họ ở bệnh viện đã khiến mình si ngốc, chỉ thích đôi mắt đẹp -- giống như em vậy-- con nhỏ mù kia, anh ấy sao có thể nhìn trúng?"
Tất Vũ San là cháu ngoại Lạc lão gia tử thương nhất, tính cách cũng là bị chiều hư, Lạc gia ngoại trừ Lạc Trạm không ai trị được cô.
Cho nên lời Tất Vũ San nói, Đường Lạc Thiển vẫn là tin tưởng. Cô gật gật đầu, hơi thả lỏng.
Đúng lúc này, nhóm bạn trẻ khá quen thuộc với Lạc Trạm đã chú ý đến cái gì đó và nhìn lối vào sân thượng. Sau đó có người cười rộ lên --
"Lạc tiểu thiếu gia, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, cậu rốt cuộc cũng chịu xuống dưới hả?"