Chương 81: Một con mồi

Ngay cả đám Dạ Nguyệt cũng chú ý đến động tĩnh bên này.

Nhân viên Sở Trấn Ma nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, tên này thật sự là nhân viên Sở Ti Diệu phụ trách cứu người à?

Là kiểu cứu bằng cách chém chết ác ma luôn hả?

Dạ Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc, lúc trước cô còn đang nghĩ Nhậm Kiệt có đến đây không, ai ngờ bây giờ đã nhìn thấy, còn nhìn thấy bằng cách này.

Mới một ngày không gặp, sao cậu ta lại mạnh lên nhiều như vậy? Hơn nữa những lưỡi đao này, hơi giống với Lý Trản nhỉ?

Nhưng thấy Nhậm Kiệt lợi hại như vậy, Dạ Nguyệt vẫn rất vui vẻ, kéo cậu vào Sở Trấn Ma thật sự đúng đắn.

Nhân tài như vậy ở lại Sở Ti Diệu thật là lãng phí.

Nhậm Kiệt chém giết điên cuồng, những con chó điên đó không còn chọn cách lao tới nữa, bước chân do dự, thậm chí trong đôi mắt đỏ ngầu còn xen lẫn một tia sợ hãi.

Không phải là sợ chết, chỉ là tên này ngay cả chó cũng cắn.

Chỉ thấy Nhậm Kiệt cười gằn: “Chỉ vậy thôi hả?”

“Thì ra ác ma cũng biết sợ hãi à? Lại đây! Tiếp tục lại đây đi chứ! Lũ chó con!”

Thậm chí cậu còn bắt đầu khiêu khích.

Chứng kiến cảnh này, con chó bất tử vốn bị các nhân viên Sở Trấn Ma vây hãm đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt, thậm chí nó còn hiến tế thêm một cái đầu chó, tiến vào trạng thái điên cuồng siêu cấp, phá vỡ mọi sự ràng buộc trên người.

Nó lao thẳng về phía Nhậm Kiệt với tất cả sức lực.

Dạ Nguyệt: “Hỏng rồi!”

Cô lao tới, ngưng tụ ra một móng vuốt huyết thần khổng lồ, nắm chặt đuôi con chó, tay còn lại ngưng tụ ra Huyết Thần Thương, đâm mạnh xuống đất, cố gắng làm chậm tốc độ của con chó bất tử.

Đồng thời quay đầu lại nói gấp: “Mộc Xuyên! Anh xong chưa?”

Trên chiến trường, một nam thanh niên mặc áo đen, hai tay kết thành ấn Đồng Tâm, trán đầy mồ hôi.

Bề mặt da hắn phủ đầy những hoa văn thần bí màu máu, trong ấn đồng tâm, một khối thịt đang ngọ nguậy lơ lửng, các hoa văn thần bí không ngừng truyền vào!

“Chậc~ Đừng giục tôi, sắp xong rồi!”

Vì chó bất tử đang chạy nên mặt đất rung chuyển, tòa nhà trung tâm Thiên Hoành vốn đã nghiêng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu từ từ nghiêng xuống, trụ đỡ không ngừng sụp đổ.

Lúc này những người trong tòa nhà đã được sơ tán hết, Vệ Bình Sinh cũng treo mình trên dây cáp, quay đầu lại hét lớn:

“Tiểu Kiệt! Đi thôi! Còn không đi nữa là sập nhà bây giờ!”

Nhậm Kiệt nhảy lên, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ: “Anh đi trước đi, tôi đi đường này!”

Vệ Bình Sinh đen mặt, ông đây không nên lo lắng cho cậu mà, sau đó trượt theo dây cáp xuống.

Tòa nhà Trung tâm Thiên Hoành bắt đầu nghiêng đổ dưới ánh mắt của mọi người, Nhậm Kiệt thì trượt xuống theo tòa nhà nghiêng.

Kéo ra một đuôi lửa rực rỡ, vừa trượt vừa chém chó, vẻ mặt điên cuồng dữ tợn.

Rõ ràng trong trạng thái ma hóa, dù có sương mù cảm xúc cung cấp, Nhậm Kiệt ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng, đặc biệt là trong trường hợp sử dụng Nhận Quỷ.

Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ trung tâm Thiên Hoành sụp đổ, đập mạnh xuống đất, tạo nên một đám bụi mù mịt.

Trên đống đổ nát, ngọn lửa hừng hực trên người Nhậm Kiệt vô cùng chói mắt, bây giờ cậu không còn là kẻ yếu ớt có thể bị đập chết dễ dàng nữa rồi.

Đúng lúc Nhậm Kiệt rút đao ra khỏi cơ thể con chó điên, đám bụi mù xung quanh lập tức tan đi.

Con chó bất tử cao hơn mười mét há cái miệng đầy máu, cắn thẳng về phía Nhậm Kiệt, sự thèm khát bản năng tràn ngập trong ánh mắt!

Nhậm Kiệt ngẩng đầu, nhìn cảnh này, khóe miệng co giật.

Ông đây là đồ ăn cho chó hả?

Sao ai cũng muốn gặm cậu vậy?

Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe Dạ Nguyệt hét lớn:

“Trương Mộc Xuyên!”

Chỉ thấy Trương Mộc Xuyên chợt mở mắt!

“Vu Thần tử chú: Diệt!”

“Ầm!” một tiếng, khối thịt trong ấn Đồng Tâm của hắn lập tức nổ tung.

Đồng thời, tất cả những con chó điên có mặt cùng với con chó bất tử cao hơn mười mét kia, đồng thời nổ tung từ bên trong.

Trong nháy mắt thịt nát bay tứ tung, thịt vụn lẫn máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, bắn lên cả người Nhậm Kiệt...

Thậm chí còn có những hạt mưa máu lất phất rơi xuống, cả chiến trường đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Nhậm Kiệt lau mặt, cậu hơi bất lực nhìn Dạ Nguyệt đang thở phào nhẹ nhõm.

“À này... Nhân viên Sở Trấn Ma mấy người, không có biện pháp nào dịu dàng hơn hả?”

“Công việc dọn dẹp hiện trường sau này, cũng do Sở Tị Diệu chúng tôi làm đó? Rửa sạch rất mệt mỏi đấy, có biết không hả?”“

Dạ Nguyệt nhìn Nhậm Kiệt trông như vừa được vớt lên từ hồ máu, mí mắt cũng giật giật:

“Cậu cũng còn mặt mũi nói chúng tôi à? Cậu dịu dàng? Cậu còn cắn cả chó nữa...

“Không đúng, là chúng ta mới phải, gì mà Sở Tị Diệu các cậu? Cậu cũng sắp trở thành một thành viên của Sở Trấn Ma rồi, chắc hôm nay cậu đã nhận được thông báo nhập học rồi chứ?”

Nhậm Kiệt đảo mắt, không quay đầu lại mà chạy về phía đội ngũ:

“Còn chưa gia nhập, nên không tính, đợi các người lấy được đồ cho tôi rồi hãy nói.”