Vệ Bình Sinh không thức tỉnh được năng lực nhưng sự rèn luyện 30 năm cũng khiến hắn tiến xa hơn trên con đường võ sư này.
Thậm chí tố chất thân thể còn ngang ngửa với gen võ giả cấp 2, cấp 3. Cộng thêm kỹ xảo chiến đấu cùng với kinh nghiệm tác chiến, hắn có thể kéo Nhậm Kiệt vừa thủ vừa lùi.
Nhưng số lượng chó dữ 2 đầu xông vào trong tòa nhà càng lúc càng nhiều, thậm chí còn chắn hết tầm nhìn.
Vệ Bình Sinh và Nhậm Kiệt dần dần bị ép đến góc hẹp.
Mà thuốc tăng lực cũng sắp hết tác dụng.
“Đáng ghét! Rốt cuộc đám người ở Sở Trấn Ma đang làm cái trò gì vậy?”
Bầy chó điên 2 đầu đã đói khát đến cực hạn, há cái miệng to đỏ lòm rồi cùng lúc lao về phía 2 người bọn họ.
Răng nanh sắc bén lóe tia sáng lạnh như muốn cắn xé, ăn tươi nuốt sống họ.
Vệ Bình Sinh còn muốn tránh né nhưng vừa kéo Nhậm Kiệt thì phát hiện cậu giống như cái cọc gỗ đóng cứng tại chỗ, kéo cũng không kéo nổi, 2 đồng tử giãn to, hoàn toàn ở vào trạng thái thất thần.
Vệ Bình Sinh: !!!
Lần này chết chắc rồi!
Hắn chỉ đành dốc hết sức giơ khiên chống nổ lên, che chắn thân thể 2 người.
Giờ phút này, thế giới trước mắt Nhậm Kiệt đã hoàn toàn đen thui, không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Trong lúc tinh thần hoảng hốt, một lần nữa cậu đi tới vùng không gian hồ kính.
Cây ác ma yên tĩnh đứng sừng sững giữa hồ kính, trên hồ kính tràn ngập sương mù cảm xúc nồng đậm.
Nhậm Kiệt mơ hồ nhìn về phía cây ác ma, ánh mắt vô thức nhìn bên dưới hồ kính.
Trên mặt hồ kính phản chiếu bóng cây, căn bản không có gì đặc biệt cả nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng Nhậm Kiệt sinh ra một cảm giác không hài hòa mãnh liệt.
Rốt cuộc là lạ chỗ nào?
Giây tiếp theo, Nhậm Kiệt mở to mắt nhìn, lúc này cậu mới phát hiện cái bóng trên mặt hồ có vấn đề.
Cái bóng đúng là bóng cây nhưng căn bản không phải là bóng cây ác ma, nó hoàn toàn khác biệt với cây ác ma giương nanh múa vuốt!
Hai cây đại thụ, một chính một ngược, cả bộ rễ đều rơi vào hồ kính như thể dùng hồ kính làm mặt phẳng, một trên một dưới, sinh trưởng điên đảo.
Dưới mặt hồ kính tĩnh lặng phảng phất ẩn giấu một vùng không gian khác, một thế giới ngược khác.
Ảo giác ư?
Nhậm Kiệt không khỏi cúi đầu nhìn phía trên mặt hồ, nhìn cái bóng thuộc về mình.
Bỗng nhiên, Nhậm Kiệt cảm thấy mặt hồ tăng cao, đập vào mặt mình.
Thân thể cậu nghiêng về phía trước, đập thẳng về phía mặt hồ!
Nhậm Kiệt nện thẳng vào hồ kính, cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, thế giới như thể đảo ngược.
Khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình đang nằm thẳng trên mặt hồ kính, trên đầu là bầu trời xanh thẳm trong suốt..
Khung cảnh không hề tăm tối lạnh lẽo mà rất ấm áp.
Nhậm Kiệt ngơ ngác bò dậy, quan sát mọi thứ xung quanh mình.
Đây là nơi này? Mình đã đến thế giới đảo ngược phía dưới hồ kính rồi à?
Ánh mắt cậu lập tức tập trung vào giữa hồ kính.
Nơi này cũng có một gốc đại thụ che trời tráng kiện, chỉ có điều, thân cây là màu trắng.
Thân cây cực kỳ tráng kiện, phía trên có một chỗ lồi ra hình con mắt, vô số cành cây trắng như tuyết vươn ra từ thân cây, tạo thành thân cây rậm rạp.
Cậu nhìn lên, con mắt trên cây như thể đang nhìn thẳng vào cậu, vừa nhìn là có thể thấy rõ tất cả, nhìn thấu hết mọi bí mật.
Nhậm Kiệt ngơ ngẩn, sao ở đây lại có một cái cây?
Mọi thứ trong không gian này như thể hoàn toàn tương phản với bên phía cây ác ma.
Một bên hắc ám âm u, một bên sáng sủa ấm áp.
Cậu lại nhìn về phía hồ kính, dưới gốc đại thụ trắng kia phản chiếu bóng cây, quả nhiên là cây ác ma.
Nhậm Kiệt ngơ ra, chẳng lẽ cái cây này là cây thần minh ư?
Có khi nào, mình không chỉ có thể ký khế ước ác ma mà còn có thể ký khế ước thần minh?
Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt không nhịn được mà phấn khích, vội vàng chạy tới, đưa tay chạm vào cây trắng.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Nhậm Kiệt bỗng nhiên cứng đờ, một dòng nước và sữa hòa quyện, cảm giác huyết mạch tương thông chợt sinh ra, cậu có thể cảm nhận được mọi thứ từ gốc đại thụ trắng.
Như thể nó vốn dĩ thuộc về cậu.
Trong nháy mắt, Nhậm Kiệt đều suy nghĩ thông suốt.
Gốc đại thụ trắng này căn bản không phải cây thần minh gì cả mà là một loại cây ẩn chứa gen thần giả.
Còn là cây gen thuộc về mình.
Thuốc Khải Linh Cơ tiêm vào người cậu trước đó thật sự có tác dụng rồi, nó tổ hợp gen vốn ẩn trong cơ thể Nhậm Kiệt lôi ra ngoài.
Thức tỉnh năng lực thuộc về mình, tạo thành cây gen này.
Nếu nói cây ác ma và tất cả năng lực của ma khế giả đều do mặt dây chuyền màu đen mang đến.
Vậy thì, gốc đại thụ trắng này chính là năng lực được thức tỉnh do dùng thuốc biến đổi gen thuộc về bản thân Nhậm Kiệt.
Năng lực thuộc về nhân loại.
Tên của năng lực là: Phá Vọng Chi Mâu!