“À ừ... Anh...”
Không đợi Nhậm Kiệt nói hết câu, đột nhiên một bóng trắng lóe lên ngoài cửa sổ. Cậu chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì thì ánh sáng trắng lóe lên trên người nó.
Thậm chí còn xuyên qua cửa sổ, vào trong nhà.
Nhậm Kiệt nheo mắt, định ra tay, còn tưởng là rắc rối tìm đến cửa.
Nhưng ngay sau đó, bóng trắng đó lại lao thẳng vào lòng Nhậm Kiệt.
Lúc này Nhậm Kiệt mới phát hiện, đây là một con chồn toàn thân trắng tinh.
Đôi mắt to màu tím, đang đứng trên vai Nhậm Kiệt với vẻ mặt thân thiết, còn điên cuồng cọ xát má cậu nẽa.
Phát ra tiếng “Ư ư ư”!
Đào Yêu Yêu nói với vẻ mặt không thể tin được: “Một... một con chồn trắng? Em đóng cửa sổ rồi, nó vào bằng cách nào?”
Nhậm Kiệt cũng sững sờ, đây không phải là con chồn trộm bảo của Trần Họa sao?
Được Tarot huấn luyện, có thể tìm kiếm ma khế giả, lý do cậu bị Ma Trảo để ý chính là vì con vật nhỏ này.
Sao nó lại chạy đến chỗ cậu?
Là vì trên người cậu có mùi hương nó thích à?
“Anh ơi anh ơi ~ Con vật nhỏ này từ đâu đến vậy? A a a, nó dễ thương quá đi mất!”
Nhậm Kiệt mỉm cười: “Không phải em vẫn luôn muốn một con thú cưng à? Đồ ăn ngon thì không có, nè ~ Đây là quà anh tặng cho em đây.”
Đào Yêu Yêu vui mừng khôn xiết, tặng cho cô bé à?
Nhưng lúc này Nhậm Kiệt lại lo lắng trong lòng, con chồn trộm bảo này tuyệt đối không đơn giản như một con vật bình thường.
Thứ này... có lẽ là yêu quái!
Vừa rồi, Nhậm Kiệt tận mắt nhìn thấy nó xuyên qua cửa sổ, đây không phải là điều một con vật bình thường có thể làm được.
Sở hữu sức mạnh siêu nhiên như vậy, chắc chắn là yêu quái.
Do linh khí phục hồi, các loài động vật trên Trái Đất đã bắt đầu gen tiến hóa và thức tỉnh linh trí sớm hơn nhân loại.
Hai trăm năm trôi qua, đã phát triển thành một yêu tộc cực kỳ đông đảo, thậm chí hình thành hệ thống xã hội, văn minh, văn hóa, thành phố.
Trong lịch sử, nhân loại từ cách mạng công nghiệp đến công nghệ phát triển cũng chỉ mất chưa đầy hai trăm năm, còn linh khí phục hồi đến nay đã hơn hai trăm năm, đủ để yêu tộc phát triển đến trình độ như ngày nay, hơn nữa còn có xã hội nhân loại để học hỏi.
Bọn chúng chiếm giữ đất liền, đại dương, bầu trời, thậm chí cả mặt trăng.
Sở hữu ba linh tuyền, thực lực chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu không phải nhân loại đã nghiên cứu ra thuốc biến đổi gen, bắt đầu hành trình gen tiến hóa, có lẽ ngày nay nhân loại đã bị nhốt trong sở thú cho du khách xem chính rồi.
Nhưng không phải tất cả yêu tộc đều có thể thức tỉnh linh trí thuận lợi trong giai đoạn đầu.
Con chồn trộm bảo này trông có vẻ thông minh, nhưng trí tuệ chắc chắn không đạt đến trình độ của nhân loại.
Một số yêu sủng ở Đại Hạ rất được hoan nghênh, chỉ là giá cả đắt đỏ.
Nhậm Kiệt không ngờ rằng, Trần Họa đã chết, con chồn trộm bảo này lại rơi vào tay cậu.
Bảo bối vào tay cậu, thế thì là của cậu.
Không thể thả nó đi được, lỡ rơi vào tay Ma Trảo, chẳng phải là tự tìm rắc rối cho mình à?
Nhậm Kiệt bế con chồn trộm bảo lên, cười híp mắt nói: “Ồ? Còn là con cái nữa này? Từ hôm nay, mi đi theo ta, nếu không nghe lời, ta sẽ bán mi ngoài chợ đen lấy tiền tiêu.”
“Hoặc lột da làm khăn choàng cổ, rồi xiên mi thành thịt xiên, rắc chút thì là ớt bột nướng lên ăn, nướng đến vàng ruộm, Yêu Yêu hàng xóm cũng thèm chảy nước mắt luôn~”
Chồn trộm bảo sợ đến phát khóc, run lẩy bẩy, liên tục gật đầu, hai chân trước còn chắp lại, cúi đầu lia lịa về phía Nhậm Kiệt, trên mặt tỏ vẻ nịnh nọt.
Nhậm Kiệt hơi bất ngờ, con vật nhỏ này nghe lời vậy hả?
“Đi đi ~ Đi chơi với em gái ta đi.”
Chồn trộm bảo nghiêng đầu nhìn Đào Yêu Yêu, rồi lao tới, không ngừng cọ xát trên người cô bé.
“Ha ha ha ~ Đừng cọ nữa, nhột quá đi à ~ Cảm ơn anh!”
Đào Yêu Yêu cười như tiếng chuông bạc, vui mừng khôn xiết, từ nhỏ đến lớn, cô bé không có nhiều bạn chơi, không tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Nhưng bây giờ khác rồi, cuộc sống dường như đang dần tốt lên.
Nhưng Nhậm Kiệt cũng không lơ là cảnh giác, phải xác nhận con chồn trộm bảo này thật sự vô hại mới được. Dù trông nó rất đáng yêu, nhưng dù sao cũng là một con yêu quái, có sức mạnh vượt trội hơn người thường.
Nằm trên giường, Nhậm Kiệt lướt điện thoại xem tin tức, có chút lo lắng...
Sương mù cảm xúc trong không gian hồ kính không còn nhiều, ma uy tiêu hao quá lớn, cậu dùng hết sạch hàng tồn rồi.
May mà sau đó Nhậm Kiệt lại thu thập được một ít, mới không bị ảnh hưởng bởi ác ma nguyên tội.
Nhưng chỉ còn lại chừng này, có thể chống đỡ qua đêm nay hay không cũng khó nói, nhưng nửa đêm thế này, đi đâu thu thập sương mù cảm xúc đây?
Dù sao cậu cũng không thể gõ cửa từng nhà, thông báo họ dậy đi tiểu đúng không?
Có thông báo trong nhóm chat của đội Sở Ti Diệu, ngày mai cả đội tập trung, phải làm bài kiểm tra chuyển thành nhân viên chính thức cuối cùng. Thậm chí còn có phóng viên đài truyền hình đến phỏng vấn muốn làm một chương trình, Vệ Bình Sinh bảo các thực tập sinh chuẩn bị sẵn sàng.