Chương 9: Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đều Là Quái Vật

Phản ứng kích động của Chu Khải làm cho Lâm Nhất giật mình.

“Cậu… cậu sao vậy?”

“Những quái vật này có quy định riêng của bọn chúng, trừ khi người bị nuôi phát hiện ra hình dáng thật sự của bọn chúng, nếu không thì bọn chúng sẽ không thể hành động theo ý muốn của chúng.”

Chu Khải nóng vội, hắn nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, quay người đi về hướng cầu thang.

“Cậu đã tiếp xúc với những quái vật kia, hơn nữa còn biết hình dạng thật của bọn chúng. Điều này cho biết rằng cậu đã bị phát hiện, nên là những quái vật khác cũng có thể ra tay với cậu.”

“Tôi giúp cậu ở trong phòng học, bọn chúng nhất định sẽ để ý đến tôi.”

“Tôi không thể chết, tôi không thể để em gái ở lại một mình. Tôi nhất đinh phải sống, tôi muốn bảo vệ em ấy.”

“Em gái? Cậu còn có em gái sao?”

Lâm Nhất đột nhiên phát hiện mình hiện tại cũng không hiểu rõ Chu Khải.

Mặc dù là bạn cùng lớp nhưng mà Chu Khải tính cách quái gở, vậy nên rất ít tiếp xúc với các bạn cùng lớp.

Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ bởi vì Chu Khải đã sớm phát hiện những người bên cạnh đều là quái vật, cho nên mới không muốn tiếp xúc với bọn họ.

Lâm Nhất rất hiểu vì sao Chu Khải lại kích động như thế, Chu Khải không quan tâm sự sống chết của bản thân nhưng hắn càng không muốn em gái của mình bị thương tổn.

“Không có.” Lâm Nhất ngăn Chu Khải lại, “Tôi không có bị phát hiện.”

“Không có khả năng!” Chu Khải quát lên.

“Những con quái vật này không dễ dàng lộ ra hình dạng thật của chúng, trừ tình huống bị phát hiện thì bọn hắn mới giỡ xuống lớp nguỵ trang.”

“Tôi thật sự không có bị phát hiện… cũng không thể không tính là bị phát hiện đi, nhưng mà bọn hắn không biết.” Lâm Nhất không biết nên giải thích như thế nào.

Thế nên là Lâm Nhất nói ra những tình huống mà hắn đã trải qua.

“Tôi đã chết qua ba lần.”

“Cái gì?” Chu Khải cả người ngây ngẩn.

“Tôi nói tôi đã chết qua ba lần… không, nghiêm chỉnh mà nói tôi đã chết qua bốn lần.”

Lâm Nhất nói ra: “Ngày 10 tháng 6 là sinh nhật của tôi, ngày đó quái vật nguỵ trang thành ba mẹ giết chết tôi, còn giết hai lần.”

Sau khi nói đến đây, lòng Lâm Nhất không khỏi chua sót.

Vừa nghĩ đến chính mình sống cùng với ba mẹ nhiều năm như vậy lại là quái vật muốn ăn thịt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.

“Từ sau lúc đó, vào ban đêm mùng 9 tháng 6 tôi gặp được thầy Diêu ở trường học.”

“Sau đó tôi đem chuyện này nói cho thầy ấy biết, lại bị thầy Diêu giết chết một lần.”

“Vào sáng ngày mùng 9 tháng 6, tôi muốn đem chuyện có quái vật nói cho các bạn cùng lớp biết, cho nên có hẹn mọi người đến phía sau núi.”

“Tôi không bao có thể nghĩ tới bạn cùng lớp cũng là quái vật.”

“Buổi sáng hôm đó, tôi còn nhận được cuộc điện thoại của cậu, nói tôi đừng đi, nhưng lúc đó tôi không để ý.”

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Chu Khải không hiểu ra làm sao, “Hôm nay mới ngày mùng 8 tháng 6.”

“Tôi biết khi tôi nói ra nhất định cậu sẽ không tin.” Lâm Nhất cảm thấy uỷ khuất.

“Tôi cũng không biết vì sao, tôi rõ ràng là bị quái vật giết chết, nhưng khi mở mắt ra một lần nữa, lại phát hiện mình bình an vô sự.”

“Mà còn trở về quá khứ.”

“Tôi thật sự không có nói sai, tôi còn nhớ rõ số điện thoại cậu gọi điện thoại cho tôi.”

Trí nhớ Lâm Nhất rất tới, hắn nói lại số điện thoại xa lạ đó.

Thời điểm nghe được số điện thoại, Chu Khải nhíu mày.

“Vì sao cậu biết số điện thoại này?”

“Tôi không phải nói rồi sao, ngày mùng 9 tháng 6 vào ngày hôm đó cậu dùng số điện thoại này gọi cho tôi.” Lâm Nhất nói.

Dãy số xa lạ này, đúng thực là số điện thoại của Chu Khải.