Chương 22: Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đều Là Quái Vật

Trong con ngõ nhỏ rẽ trái lượn phải, Chu Khải vốn cho rằng như thế có thể làm chậm tốc độ của quái vật nhưng mà giống như lại đang hại chính mình.

Con quái vật kia thuận theo vách tường bò lên trên, từ đầu tường nhảy lên một cái, ngăn ở trước mặt bọn họ.

Liên đao giống như cẳng tay lại vung xuống, Chu Khải mặc dù có thể kịp tránh né nhưng Chu Vân phía sau căn bản là không né kịp.

Chu Khải quay lưng lại ôm lấy Chu Vân, mắt thấy hai cẳng tay quái vật sắp chém trúng bọn họ, bỗng nhiên Lục Lâm Nhất lao đến.

“Chạy mau!”

Lục Lâm Hải dùng sức đẩy Chu Khải cùng Chu Vân ra ngoài, liên đao chém xuống, chém xuyên qua thân thể Lục Lâm Hải.

“Lục Lâm Hải!” Nhìn thấy máu tươi chảy ra từ vết thương của Lục Lâm Hải, trong đầu Lâm Nhất hiện ra hình ảnh lúc trước chính hắn giết chết Lục Lâm Hải.

“Vì cái gì?” Chu Khải không rõ vì sao Lục Lâm Hải lại muốn cứu hắn.

“Tôi cũng không biết vì sao.” Giọng nói của Lục Lâm Hải càng lúc càng yếu, “Có thể là… phản xạ theo bản năng thôi…”

Lục Lâm Hải nhìn Lâm Nhất cùng Chu Khải, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Có thế là không muốn bọn họ lo lắng, khoé miệng Lục Lâm Hải muốn nở nụ cười trấn an, nhưng toàn thân hắn run rẩy căn bản là không thể khống chế được biểu tình trên mặt.

Liên quan đến chuyện của Lục Lâm Hải, Lâm Nhất cũng không biết nhiều.

Dù sao vào lớp 12 này Lục Lâm Hải mới đến lớp của bọn họ, là học sinh học lại.

Nhưng mà trong ấn tượng của Lâm Nhất, Lục Lâm Hải vẫn luôn tồn tại như một đàn anh.

Cậu ta có lòng nhiệt tình, chỉ cần bạn cùng lớp gặp được phiền phức thì cậu ta sẵn sàng hỗ trợ.

“Nhanh… chạy…”

Xúc tu của quái vật nhanh chóng vọt tới, đem Lục Lâm Hải quấn chặt.

Hàm rằn sắc nhọn cắn vào cổ của Lục Lâm Hải, bắt đầu tham lam hút máu của hắn.

Lục Lâm Hải chết, đổi lấy một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Quái vật không có tiếp tục công kích mà bắt đầu thưởng thức đồ ăn trong tay, “Đây mới đúng mà mỹ vị.”

Chu Khải vịn Chu Vân từ dưới đất bò dậy, lại nhìn quái vật bắt lấy Lục Lâm Hải, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc.

“Đi.” Chu Khải cắn răng nói.

“Các cậu đi đi.” Lâm Nhất không hề cử động, hắn đứng im tại chỗ, hai tay không tự chủ được mà nắm thành nắm đấm.

Trong lòng trào ra một cỗ lửa giận vô hình, cơ thể vì cỗ lửa giận này mà phát run.

“Cậu ta đã chết.” Chu Khải kéo Lâm Nhất, thúc giục không ngừng.

“Chúng ta không phải là đối thủ của quái vật đâu, chúng ta không thể cứu được cậu ấy.”

“Có thể cứu.” Lâm Nhất hít vào một hơi sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định.

“Tôi có thể cứu cậu ấy.”

“Chẳng lẽ cậu…” Trong nháy mắt Chu Khải hiểu rõ Lâm Nhất đang muốn nói cái gì.

“Coi như lần này cậu có thể cứu cậu ta nhưng lần sau thì sao?

“Chẳng lẽ cứ chết một người, cậu đều dùng năng lực của cậu trở về quá khứ sao?”

“Những chuyện sau này tôi không biết.” Lâm Nhất không hề dao động, hắn cầm lấy đao trong tay Chu Khải, từng bước kiên định đi đến chỗ quái vật.

“Nhưng bây giờ, tôi phải nhất định phải làm như vậy. Bởi vì… đây là do tôi nợ cậu ấy.”

“Lâm Nhất, cậu…”

“Các cậu đi trước đi.” Lâm Nhất không quay đầu lại, “Nếu như năng lực của tôi hết tác dụng thì chí ít cậu cùng em gái cảu cậu còn thể sống sót.”

Chu Khải nhíu mày, hắn nhìn từng bước đi kiên định của Lâm Nhất, kéo em gái quay người rời đi.

“Ha ha, người quái dị!” Lâm Nhất đi đến phía trước quái vật, la to về phía nó.

“Thả cậu ấy ra.” Thấy quái vật không để ý đến mình, Lâm Nhất cần chặt đao trong tay, dùng sức đâm về phía quái vật.

Lâm Nhất rất thông minh, hắn không có đâm lên thân được bao trùm bởi lớp giáp cứng mà nhắm ngay phần bụng của quái vật.

Nơi đó mọc đầy xúc tu mà không có lớp giáp bao trùm.

Nhưng mà đối với những xúc tu này, Lâm Nhất cũng khó có thể ứng đối.

Lưỡi dao còn chưa có đâm trúng quái vật, các xúc tu trong nháy mắt đã cuốn lấy Lâm Nhất.

Nó đem Lâm Nhất giơ lên cao, dùng con mắt còn lại đánh giá hắn.

“Đồ quái vật, đi chết đi.” Lâm Nhất hét lớn một tiếng, dùng sức ném thanh đao trong tay đi.

Lưỡi đao đam trúng con mắt còn lại của quái vật, xúc tu cuốn lấy Lâm Nhất vung vẩy lung tung, dùng sức đem Lâm Nhất ném ra ngoài.

Toàn thân truyền đến cơn đâu đớn kịch liệt, tựa như xương cốt toàn thân đều gảy mất, ngay cả nội tạng cũng muốn vỡ tan.

Sáu cái chân trùng đạp đạp trên mặt đất, một lần lại một lần nữa đạp trúng trên thân thể của Lâm Nhất.

“Ha ha… ha…”

Nhìn thấy dáng vẻ cuồng nộ của quái vật, bỗng nhiên Lâm Nhất muốn cười.

“Đồ quái vật… một ngày nào đó, tao… tao sẽ giết hết tất cả bọn mày…”

Ý thức của Lâm Nhất dần mơ hồ, mọi thứ trước mắt dần dần tối sầm lại.

“Keng…”

“Hiện tại bắt đầu bài thi…”

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc lại vang bên tai, Lâm Nhất mở mắt ra.

Nhìn bài thi trước mặt, Lâm Nhất biết mình đã trở về.

Lần này, thời điểm Lâm Nhất trở về là buổi chiều ngày mùng 7 tháng 6.