Chương 52: Đoan chính doãn

Dục Nam tỉnh dậy liền nhận thấy cánh tay mềm mại đang ôm lấy mình. Anh bật dậy. Người phụ nữ bên cạnh liền nhíu mày quay người sang bên kia.

Đầu anh đau nhứ búa bổ. Bất giác, anh vén chăn nhìn xuống dưới. Phần dưới của anh vẫn vương vấn đầy chất dịch bóng loáng, đủ biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Dục Nam vào nhà tắm, vệ sinh qua loa rồi khoác áo ngủ đi ra ngoài. Bỗng anh nhớ đến Diệp Mi. Cảm giác phản bội ngập tràn trong anh.

Vơ lấy điện thoại, anh bước ra phòng khách.

"Định gọi cho ai sao?"

Tiếng nói từ góc phòng khiến anh trấn động. Dục Nam ngước về phía chiếc ghế sô fa được bao phủ bởi bóng tối. Dáng người cô ngập trong bóng tối. Giọng nói có chút khàn khàn vì đã thức cả đêm.

Dục Nam không biết nên nói gì. Sao cô ngồi đây? Anh không biết. Sao tỉnh dậy ở đây? Anh cũng không biết. Sao lại phát sinh quan hệ với cô gái trong phòng kia? Anh không biết nốt.

Bỗng một bàn tay từ đằng sau choàng qua eo anh.

"Sao dậy sớm vậy?"

Giọng nói trong trẻo phát ra từ sau lưng Dục Nam. Thân hình mảnh mai mặc chiếc áo sơ mi của ảnh ngày hôm qua áp chặt vào cơ thể anh, lộ ra đường xong mê người.

"Người ta hỏi kìa sao không trả lời?"

Diệp Mi cười khinh bỉ đứng lên nhìn đôi nam nữ đang tình chàng ý thiếp kia.

Người phụ nữ kia giờ mới biết sự có mặt của cô liền hét toáng lên.

Diệp Mi bước đến gần Dục Nam vẫn đang bất động như tượng gỗ.

"Tối qua thoả mãn rồi chứ? Thấy anh sung sướng lắm cơ mà."

Diệp Mi chạm lấy cái gằm góc cạnh của Dục Nam. Anh như bừng tỉnh trước sự đụng chạm của Diệp Mi.

"Diệp Mi, anh.."

"Đừng nói gì. Anh muốn nói về nhà rồi hẵng giải quyết."

Diệp Mi bỏ đi thẳng.

Người phụ nữ đằng sau giờ mới hoàn hồn.

"Cô ta là ai vậy anh?"

Dục Nam hất tay cô ta ra.

"Cô giỏi lắm, trèo được lên giường với tôi. Không biết tốn bao nhiêu thuốc nhỉ."

Người phụ nữ kia liền ngẩn ra. Khuôn mặt xinh đẹp liền hoảng hốt nhìn hắn. Nước mắt lưnh tròng.

"Sao anh có thể đối xử với em như vậy!? Hôm qua là đêm đầu tiên của em."

Cô ta kéo anh ra ghế sô fa. Trên đó vết máu vẫn còn rõ ràng.

Dục Nam nhíu chặt mày. Anh quay người.

"Cô tên gì?"

"Đoan Chính Thanh ạ."

"Mặc quần áo vào rồi đi với tôi."

Dục Khiêm về nhà liền nhìn thấy mẹ đang ngồi lặng như tờ trên ghế sô fa trong phòng khách. Đôi mắt hằn vệt đỏ do thiếu ngủ.

"Mẹ sao vậy?"

"Bố con hôm qua vừa ra ngoài với người khác."

"Ý mẹ là.."

Cậu còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy bố cậu vào nhà cùng một người phụ nữ khác. Cậu nhíu chặt mày, ngồi gác chân trên ghế sô fa.

"Cuối cùng cũng về rồi đó. Còn cô ta, vác về đây làm gì?"

"Tôi là người yêu của anh ấy. Tại sao lại không?"

Đoan Chính Thanh hất mặt rồi bám lấy tay Dục Nam.

"Nhà tôi, cô là khách, muốn đuổi ai là quyền của tôi."

"Đây cũng là nhà của Dục Nam."

Diệp Mi cười thành tiếng. Tiếng cười thấu xương tất cả mọi người trong phòng.

"Từ khi nào đó là nhà của Dục Nam. Tôi mua, tiền tôi. Anh ta cũng chỉ là khách."

"Hai người. Đủ rồi."

Dục Nam tức giận gầm lên. Anh hất tay Đoan Chính Doãn ra. Dục Nam ngồi xuống ghế sô fa đối diện Dục Khiêm.

"Đêm qua là do quá say nên mới thành ra như vậy."

"Nguỵ biện."

Dục Khiêm từ phía bên kia nói. Khuôn mặt thằng bé tức giận lên đến cực hạn.

"Bố có uống rượu nhưng không hề say đến mức ấy. Mùi rượu không hề nồng nặc. Con vừa xem lại theo dõi định vị trên thiết bị của bố. Bố ở trong bar có 10 phút liền ra. Với tửu lượng của bố, uống say trong 10 phút sao!?"

Dục Nam nhất thời cứng họng. Hôm qua anh không nhớ rõ lắm. Chỉ biết anh uống rượu xong sau đó gặp Đoan Chính Doãn. Không nhớ bất cứ chuyện gì sau đó.

"Anh..."

"Dục Nam, đưa con tiện tì bên cạnh anh đi đi. Nhìn thấy hai người tôi muốn mắc ói."

"Diệp Mi, anh..."

"Cút ra xa khỏi tầm mắt tôi."