Chương 40: Đàn sói

Diệp Mi chậm rãi bước về phía Dục Khiêm. Cô quỳ xuống vuốt ve mặt cậu.

"Nào, chọn cho mẹ một chiếc dao."

Dục Khiêm ngoan ngoãn gật đầu rồi quay về phía dãy dao kia. Cậu chần chừ một lúc rồi nhặt một con dao lên. Lưỡi dao sắc bén, được mài cẩn thận. Cậu chìa cán dao về phía Diệp Mi. Cô cầm chặt lấy lưỡi dao rồi xoa đầu thằng bé.

"Cảm ơn, con trai."

Dáng vẻ tao nhã, phát ra sự lạnh lẽo ngút trời của Diệp Mi làm người khác phải khiếp sợ. Trong bộ đồ bó sát, thân thể cô đẹp mê người. Đường cong hoàn hảo.

Diệp Mi ung dung tiến về phía cánh cửa được cài ba song sắt cuối dãy hành lang toàn vũ khí này.

"Cha, đi theo con."

Dục Khiêm cất bước về phía căn phòng đối diện phòng thay đồ lúc nãy. Họ bước trên chiếc cầu thang uốn lượn. Lên đến nơi, một căn phòng được bao bọc trong kính mở ra. Qua lớp kính, bên dưới là một khu rừng rậm rạp.

Dục Khiêm chậm rãi ngồi lên một chiếc ghế, nhìn xuống dưới. Dục Nam ngồi cạnh con trai.

Thân ảnh của Diệp Mi xuất hiện ngay sau đó. Cô bước ra giữa khu đất không có rừng cây um tùm. Yên lặng đứng chờ đợi. Dục Nam có chút mất kiên nhẫn nhìn sang Dục Khiêm.

"Từ từ, bọn nó sẽ đến nhanh thôi."

Cậu vừa dứt lời một đàn sói to lớn lừng lững từ khu rừng chậm rãi bước ra. Đàn sói cũng phải tầm 8,9 con. Con nào cũng lớn kinh khủng. Trung bình cũng phải cao 1,8m, dài 2m. Lông lá lù xù. Hàm răng lớn nhe ra. Những đôi mắt đỏ lừ nhìn về phía Diệp Mi.

Diệp Mi vẫn đứng im không nhúc nhích. Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía đàn sói.

Con đầu đàn chu một tiếng, cả đàn sói lao lên. Một con sói trắng lao về phía cánh phải của Diệp Mi. Cô liền bật nhảy người, lộn một vòng trên không chung. Sau đó đáp xuống đằng sau con sói trắng. Con sói còn hoang mang chưa biết chuyện gì xảy ra, quay đầu lại đã bị một đường dao ngọt sắc lia qua cổ. Thân và cổ đứt làm đôi. Máu bắn tung toé lên khuôn mặt vô cảm của Diệp Mi.

Hai con sói nâu thấy đồng loại bị giết liền điên cuồng lao lên. Diệp Mi nhấc nhẹ tay, cô phi nhanh chiếc dao. Không ngoài dự đoán, chiếc dao lao thẳng đến giữa hai mắt của con sói nâu. Nó ngã quỵ xuống. Con sói nâu còn lại càng điên cuồng lao lên hơn. Diệp Mi đạp vào thân cây đằng. Cơ thể lộn một vòng tròn, đáp nhẹ xuống lưng con sói. Cô ôm lấy cổ nó. Trong tích tắc, một tiếng rắc ghê rợn vang lên. Diệp Mi bẻ gãy cổ một con sói.

Cô trèo xuống khỏi lưng con sói trước khi nó ngã quỵ như hai ngừoi bạn đã chết kia. Sáu con sói còn lại có chút lưỡng lự khi nhìn những đồng loại của mình chết chỉ trong vòng mấy giây như vậy. Diệp Mi ung dung bước về phía con sói nâu ban nãy, cô rút chiếc dao trên đầu nó ra. Chiếc dao trong tay cô như một vũ khí tử thần, giết bất cứ vật nào ngáng đường nó.

Trên phòng quan sát, Dục Nam không chút ngạc nhiên khi nhìn Diệp Mi giết mấy con sói kia trong tích tắc như vậy.

"Bố không ngạc nhiên sao? Khi mẹ giết mấy con sói kia nhanh như vậy ấy."

Dục Nam nhếch nhẹ khoé môi. Một nụ cười như có như không.

"Bố từng chứng kiến mẹ con giết người còn tàn nhẫn hơn cả như thế này rồi."

Dục Khiêm cũng không hỏi nữa. Mắt cậu bé tiếp tục chăm chú quan sát cuộc đấu 1 chọi 6 dưới kia.

Đàn sói nhìn nhau. Bắt đầu bàn kế hoạch để hạ gục đôi thủ. Chúng trao đổi rất nhanh. Xong xuôi, sói đầu đàn gừ nhẹ một tiếng. Đàn sói cẩn thận tách ra bao quanh Diệp Mi. Cô vẫn đứng im bất động như một pho tượng.

Sói đầu đàn chu lên một hơi dài rồi cả đàn lao vào tấn công một lúc. Diệp Mi không chút sợ hãi, như một cơn gió tránh nhanh những cú ngoạm đầy nhớp nháp. Bọn chúng bu lấy Diệp Mi nhưng cô chẳng hề nao núng vẫn tiếp tục tránh. Một lúc sau, một nụ cười lạnh nở rộn trên môi cô. Diệp Mi nâng dao lên quá ngang ngực. Cô chém tất cả chân của lũ sói. Tiếng chu lên đau đớn và tiếng máu bắn ra vang khắp. Cuối cùng tất cả liền im bặt. Diệp Mi đứng giữa vũng máu, những cái xác nằm ngổn ngang xung quanh. Tất cả đều chết. Con thì bị chặt đầu, con thì bị cắt cụt hết chân tay rồi bị lia một phát qua cổ.

Một cảnh tượng đẹp đến lạ thường. Một cô gái mạnh mẽ giữa rừng xanh, giết một đàn sói. Máu tanh nồng nặc khắp bốn phía.