Tiếng cười mang bao nỗi sầu bi của Diệp Mi cất lên. Cô mệt mỏi rồi. Chán rồi. Chán với cái trò lúc nóng lúc lạnh của hắn rồi. Cô không phải con rối để hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng...cô còn trốn đi đâu được nữa. Cả cuộc đời cô đã gắn liền với bốn bức tường của Nhất Bảo thành này rồi. Mãi mãi chẳng thể nào mà được tự do nữa rồi.
Dục Nam người toả đầy khí lạnh, bỏ lại thân thể mềm yếu bên giường, bước thẳng ra khỏi phòng. Hắn đóng rầm cửa rồi tiếng bước chân lộp cộp gõ trên sàn xa dần.
Diệp Mi mông lung nhìn ra ngoài. Trời hôm nay thật đẹp, trong xanh và ấm áp. Khác với nỗi lòng cô lúc này, mang vẻ u sầu, bi thương đến nao lòng.
Diệp Mi bước xuống giường thì cơn đau như cấu xé cô. Cắn răng chịu đựng, cô bước từng bước khập khiễng vào nhà tắm. Diệp Mi cởi chiếc váy ngủ trắng tinh khiết rồi bước vào phòng tắm. Nước lạnh ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của cô, hoà chung với dòng lệ đang đong đày khuôn mặt
Diệp Mi đứng như vậy cả tiếng cho đến khi chính bản thân cô cũng cảm thấy tê buốt chân tay. Cô chẳng lau người mà bước thẳng ra ngoài. Đứng trước tấm gương treo trên bồn rửa tay, Diệp Mi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng khắp cơ thể là những vết thương bầm dập, riêng tấm lưng lại chằng chịt những vết đánh ngang dọc. Cô như một thiên thần. Một thiên thần bị đầy khỏi Thiên cung, mang trên mình những tội lỗi nặng nề. Một thiên thần mang giọt máu của một ác quỷ.
Diệp Mi vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình. Trong đó một sinh linh đã được kết thành, một sinh linh mà mẹ của nó còn không muốn nhận. Cô mặc lại chiếc váy ngủ, che lấp những vết thương của mình. Nhìn vào gương, cô nhếch mép cười. Cười giễu với bản thân, cười giếu với hắn.
"Anh cũng thật là tài, đánh rất đúng chỗ. Mặc quần áo vào là có thể che lấp được mọi đau đớn mà anh làm với tôi. Anh giỏi, giỏi lắm. Ha ha ha."
Mắt cô hằn lên những tia máu đỏ hoe. Tay Diệp Mi điên loạn cua hết mọi thứ trên bàn đập xuống đất.
"Choang, choang."
Tiếng vỡ làm các vệ sĩ trông coi ngoài phòng đều hốt hoảng chạy vào. Lâm tiểu thư là người họ không thể đụng vào. Nhỡ cô mà có mệnh hệ gì thì bọn họ cũng không có đường sống sót.
Tiếng gõ cửa rầm rập mà Diệp Mi chẳng hề nghe thấy gì. Không những vậy cô còn điên cuồng hơn. Đập tan mọi thứ trong phòng vệ sinh rồi lại đến phòng ngủ.
"Lâm tiểu thư, cô không sao chứ, Lâm tiểu thư!!!"
Cô xé tan quần áo của hắn trong phòng để đồ. Cô điên rồi, điên thật rồi.
"Cút hết cho ta!!"
Mấy tên vệ sĩ hãi hùng liền nhanh chóng gọi điện cho Hùng Kiện.
"Thưa Phó bang, cô Lâm điên cuồng đập phá đồ trong phòng, không cho chúng tôi vào. Tôi sợ...nguy hiểm đến cô ấy."
Hùng Kiện im lặng rồi tắt máy. Cậu quay người tiến về phía Dục Nam. Hắn đang mân mê ly rượu, đứng trước tấm kính bao quát toàn thành phố trong phòng tổng giám đốc.
"Thưa lão đại, ở Nhất Bảo thành có chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
Hùng Kiện đánh giá sắc mặt hắn, không một tia cảm xúc, lạnh lùng đến thấu xương.
"Dạ thưa, cô Lâm đang đập phá đồ trong phòng, sợ ảnh hưởng đến đứa bé và tiểu thư ạ."
Dục Nam uống cạn cốc rượu.
"Gọi Thẩm Như Ngọc đến Nhất Bảo và gọi Tấn Phát đến gặp tôi."
"Dạ thưa chủ nhân."
"Diệp Mi, mình đây, cậu mở cửa cho mình được không?"
Diệp Mi đang lim dim dựa góc giường chìm trong giấc ngủ thì tiếng gọi khiến cô lập tức đứng thẳng người dậy. Cô lao nhanh ra mở cửa. Nhìn thấy cô bạn thân, Diệp Mi liền lao vào ôm lấy Như Ngọc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Diệp Mi có chuyện gì từ từ nói cho mình đi, đừng khóc, đừng khóc nữa mà."
Ánh mắt long lanh đầy nước của Diệp Mi ngước lên nhìn cô bạn. Cô lăc đầu như muốn rũ bỏ hết tất cả mọi việc.
"Diệp Mi, mình yêu cầu cậu bình tĩnh lại có gì nói cho mình."
"Như Ngọc à, mình có thai rồi, mình có thai rồi."