Chương 21: CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG

Cơn gió mạnh thốc lên, bụi cỏ dại trong nháy mắt bị tách làm đôi, Hứa Mộ Triều vội vàng nắm tay A Lệ giương cánh bay thẳng lên trời.

Đối với người đã nắm rõ sức chiến đấu của cô như lòng bàn tay - Minh Hoàng sao có thể để cô trốn thoát được? Khóe môi anh nhếch lên nụ cười nhạt, binh sĩ người máy ẩn núp trong cây cối đã sớm nhắm ngay cô " vèo vèo vèo" mấy tiếng, mấy tấm lưới được dệt bằng chất liệu mỏng như tơ tằm, nhanh như một viên đạn theo nhiều hướng bắn vào cô.

Hứa Mộ Triều bay vọt lên hơn 4m thì nghe được tiếng lưới phá không vang lên thầm kêu không ổn. Cô hít sâu một hơi, đôi cánh nhanh như điện xẹt lại cất cao hơn 20m! Cô đã đến cực hạn!

Nhưng lại nghe A Lệ bên cạnh kêu lên đau đớn, cô theo phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn và trông thấy chân phải cậu đã đầm đìa máu — cậu bị tấm lưới cuốn lấy.

Trong lúc phân tâm, chỉ trong một thoáng chốc Hứa Mộ Triều cảm thấy cả người căng thẳng, một cỗ đại lực kéo mạnh xuống. Hai người rơi thẳng xuống đất.

Trong không trung cô khó khăn xoay người rầm một tiếng, hai người ngã xuống đất . Đôi cánh sau lưng cô đập mạnh xuống mặt đất, đau đến mức xương sống xương cánh gì cũng muốn vỡ ra.

Lại là " vèo vèo "mấy tiếng toàn bộ mấy tấm lưới được thu hồi. Nhưng Hứa Mộ Triều biết cô không có cơ hội thoát khỏi vòng vây.

"Mộ Triều!"

A Lệ cúi xuống bên cạnh cô, hai tay nhanh chóng đặt lên vai cô, ánh mắt đầy thương tiếc.

Cô thuận thế nắm lấy tay cậu, mượn lực chậm rãi đứng lên.

Cách đó 10m, Minh Hoàng một thân quân trang màu xanh cao ngất màu xanh khoanh tay đứng trên một chiếc xe Jeep màu xanh lục. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, lấp lánh chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh chiếu đến khóe miệng tươi cười của anh tạo nên vẻ mờ ảo.

"Dễ dàng như vậy đã bắt được cô rồi..."Minh Hoàng nhìn cô chằm chằm, " Sao? Bị thương rồi à?"

Nếu bị Minh Hoàng bắt thì phải làm sao bây giờ? Vấn đề này trước đây Hứa Mộ Triều đã nghĩ tới vô số lần.

Hiện tại thật sự bị anh bắt được, cô lại phát hiện bản thân cũng không sợ hãi như mình tưởng tượng. Có lẽ vì anh vẫn hơi dung túng cô, vẫn nương tay với cô.

Hôm nay, anh sẽ xử lý cô thế nào đây?

Nghĩ đến đây ngược lại cô lại ổn định tinh thần nở nụ cười sáng lạn, trong giọng nói đầy vẻ vui sướng: "Tướng quân!"

Cô nghĩ chẳng có người nào da mặt dày hơn cô đâu. (Chính xác rùi, tự nhận thức rất tốt)

Ở trên biển đã từng chứng kiến cảnh cô quyết ý chịu chết, Minh Hoàng từng cho rằng, khi bắt được cô, cô sẽ phẫn nộ sẽ phản kháng, phải khiến anh tốn chút khí lực mới có thể nghe lời. Nhưng anh cũng không nghĩ rằng cô sẽ vui mừng chào hỏi anh như vậy, giống như thật sự mong chờ gặp lại anh.

Vẻ tươi cười đó làm anh hơi nổi sát ý vì cơn giận bị kiềm hãm.

Nhưng chủ nhân nào lại không thích vật cưng chủ động lấy lòng cơ chứ dù biết rõ cô chỉ xạo sự. Ánh mắt Minh Hoàng sáng quắc nhìn cô chằm chằm, miệng cười tươi như hoa nở:

"Lại sắp lừa gạt gì tôi nữa?"

Đương nhiên Hứa Mộ Triều không chịu thừa nhận, tuy rằng chưa nghĩ ra lý do, lại theo phản xạ có điều kiện lập tức phủ nhận: "Tướng quân, anh hiểu lầm tôi rồi .

Sao tôi có thể lừa anh chứ?"

"Nếu không nói dối, sao lại chạy trốn chứ? Vì sao lại tiêu diệt tôi?" Giọng nói lạnh lẽo truyền đến, cả người A Lệ run lên, ngay cả Hứa Mộ Triều cũng ngẩn người.

Bọn họ nhìn thấy Minh Huy leo từ trên chiến xa xuống, vẻ mặt lạnh lùng.

Minh Huy không chết?

Hứa Mộ Triều đổ mồ hôi lạnh, phải lấy lý do gì để giải thích hành động giết chết Minh Huy và lén bỏ trốn của cô đây? Tính cách Minh Hoàng cực đoan lại cố chấp, có lẽ chỉ có lý do cố chấp và cực đoan tương tự mới khiến anh ta tin tưởng sao? Mới khiến anh ta cảm thấy đó là lẽ đương nhiên?

Trong lòng cô vừa động.

Cô dời ánh mắt khỏi người Minh Huy, lại nhìn chằm chằm Minh Hoàng: "Tôi bỏ đi, vì muốn biết vị trí của bản thân trong lòng anh."

Minh Hoàng đứng thẳng dậy, chậm rãi tới gần cô: "Vị trí ư?"

"Đúng." Cô nói, "Vẫn câu nói cũ, nếu không muốn trở thành người máy, tôi đường đường là phó thống lĩnh thú tộc, biết rõ sẽ bị cải tạo sao lại đến đảo Tây Vu gặp anh. Anh luôn miệng nói sẽ cho tôi những gì tốt nhất, nói anh và tôi giống như một thể thống nhất, nhưng anh lại đem những thứ tốt nhất cho Minh Huy. Tôi quyết định phải trở thành người máy Bán thú mạnh nhất, nếu trong lòng anh tôi không phải quan trọng nhất, sao lại có thể tin tưởng lời nói của anh?"

Cô hề sợ hãi tiến thêm một bước: "Nên tôi phải rời khỏi đảo Tây Vu. Tôi muốn xem Minh Hoàng anh vì tôi bỏ đi sẽ đi tìm tôi chứ? Về phần Minh Huy, nếu không phải tôi thủ hạ lưu tình, hiện tại cô ấy làm sao còn có thể đứng đây chứ? Cô ấy uy hiếp địa vị của tôi trong lòng anh, đương nhiên tôi phải cho cô ấy biết chút lễ độ."

Cô từng bước từng bước một đến gần Minh Hoàng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn: "Hiện tại, anh xuất hiện, chứng minh anh rất coi trọng tôi . Tôi rất vui mừng."

Minh Hoàng dừng chân, trong lòng đương nhiên vẫn không tin: "Nếu như cô nói thật , vì sao cô tình nguyện bay ra biển khơi cũng không quay lại với tôi?"

Trong lòng Hứa Mộ Triều cả kinh, lúc đó thấy các bạn đồng hành từng người gục ngã, ngay cả Hắc Kiệt cũng tan xương nát thịt, lúc đó cô cứng rắn quyết định, thà chết trên biển cũng không muốn bị Minh Hoàng tóm được và bị cải tạo dưới cơn thịnh nộ của anh.

Cô nhìn sắc mặt Minh Hoàng, dừng một chút nói: "Tôi bay về phía biển khơi đương nhiên vì tôi biết nơi đó có thể thông với đất liền."

Sắc mặt Minh Hoàng đột nhiên biến đổi.

Bí mật này toàn bộ quân đoàn người máy chỉ có mình Minh Hoàng biết, hơn nữa nếu muốn bay qua biển lớn, cũng rất phiêu lưu có thể bỏ xác nơi đáy biển. Trước khi anh chuẩn bị chính thức đổ bộ vào đất liền gia nhập tình hình chiến sự trên đại lục cũng không muốn chủng tộc khác biết đến sự tồn tại của quân đoàn người máy, đương nhiên cũng không thể nói ra con đường bí mật đó cho bao cỏ Touray biết.

Nhưng sao Hứa Mộ Triều lại biết?

"Sao cô biết được?" Anh nghi hoặc nhìn cô để xác nhận sự chân thật trong lời nói của .

Hứa Mộ Triều vốn định nói là Touray nói với cô nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng của anh, lời nói đã tới cửa miệng liền nuốt xuống, linh mẫn chỉ về phía Đông.

Minh Hoàng ngẩn người, vẻ mặt khó tin: "Zombie? Không thể nào. Chẳng lẽ là con người?"

Hứa Mộ Triều lập tức gật đầu: "Là con người."

Vẻ mặt Minh Hoàng triệt để trầm xuống: "Không thể nào! Sao con người có thể biết được?"

Hứa Mộ Triều cười cười: "Làm sao con người biết được, thật sự tôi cũng không rõ. Chỉ là có một tướng lĩnh cao cấp của con người tên là Quan Duy Lăng rất được Đế đô trọng dụng. Anh ta từng bị tôi bắt được, nghiêm hình tra khảo anh ta nói cho tôi biết bí mật đó để đổi lấy mạng sống."

Những lời này cô nói nửa thật nửa giả, trong giả có thật, Minh Hoàng nghe xong thần sắc càng thêm phức tạp.

Hứa Mộ Triều tiếp tục nói: "Tướng quân, tôi sớm đã biết này con đường bí mật đó phải ra đi thôi . Lòng dạ tôi hẹp hòi, không chấp nhận được vị trí của những người khác trong lòng anh nên mới thử trốn đi. Tôi rất xúc động . Nhưng tướng quân nè, những tin tức con người nắm được có thể nhiều hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta. Nếu người máy chúng ta muốn xưng bá đại lục, phải cẩn thận với họ đó!"

Minh Hoàng ngưng trọng gật đầu, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt vui mừng của cô, anh nói: "Nói như vậy tôi không nên trách cô ngược lại còn phải cảm ơn cô?"

Mặt Hứa Mộ Triều nóng lên, nghe thấy ngữ khí của anh đã dịu đi, cũng yên tâm hơn. Ít nhất anh sẽ không giết cô ngay tại đây —— đối với anh và tình hình trên đảo cô đã quen thuộc, nếu bị bắt về, cô lại nghĩ biện pháp trốn tiếp!

Lại nghe Minh Hoàng nói: "Nếu cô để ý đến vị trí, tôi có thể giết Minh Huy. Nhưng nếu cô dò xét, hoặc lại phản bội tôi, tôi sẽ không buông tha cô lần nữa."

Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt lạnh như băng của Minh Huy, vội vàng gật đầu.

"Lại đây."Minh Hoàng nhìn cô, vẻ mặt cuối cùng cũng mỉm cười.

Hứa Mộ Triều thật sự không muốn đi tới, nhưng cô bó tay. Cô vừa định cất bước, A Lệ bên cạnh lại tóm lấy gấu áo cô. Cô liếc cậu một cái, nao nao.

Đôi mắt cậu vẫn đầy vẻ thương tiếc, gương mặt trắng nõn mặt đầy vẻ nhẫn nại, cố chấp mà kiên trì giữ chặt gấu áo của cô, giống như làm như vậy có thể giữ cô lại.

Hứa Mộ Triều thở dài, nói với Minh Hoàng: "Tướng quân, có thể thay đổi việc cải tạo cậu ta không? Tôi rất thích dáng vẻ con người của cậu ta, nếu cải tạo cậu ta thành một cỗ máy lạnh như băng chả thú vị gì hết."

Minh Hoàng nhìn A Lệ lắc đầu: "Hứa muốn chứng minh vị trí của cô trong lòng tôi, tôi cũng không cho phép vị trí của bất luận kẻ nào trong lòng cô. Cậu ta sẽ bị cải tạo thành cỗ máy con người, trả giá cho việc dám động thủ với Minh Huy."

Hứa Mộ Triều rùng mình, quay đầu nhìn A Lệ, khuôn mặt cậu cũng xám như tro tàn.

Bị cải tạo thành một cỗ nửa người nửa máy sao? Thiếu niên đẹp đẽ thuần khiết như một thiên thần lại trở thành một cỗ máy sao? Cô cố nén sự ghê tởm, cười cười: "Nghe theo anh vậy."

Cô cảm giác được tay A Lệ cứng ngắc.

Cô bước hai bước, dừng lại: " Tiếp theo chúng ta đi đâu? Trở về luôn à?"

Minh Hoàng nhíu mày nhìn cô.

Cô đánh bạo nói: "Dù sao cũng đã vào đất liền, tôi muốn trước tiên về doanh trại, thăm đám thuộc hạ một chút tiện thể mang vài người có thể cải tạo cùng trở

về với anh. Như vậy, bọn họ cũng có thể bị cải tạo."

Minh Hoàng không nói gì, nửa cười nửa không nhìn cô, khiến cho cô hơi sợ hãi.

Anh bỗng nhiên thôi cười, ánh mắt nhất thời có chút lạnh như băng: "Tôi có nên tin tưởng cô không, Hứa? Cho cô quay lại doanh trại, cô lại chạy trốn nữa à?"

Hứa Mộ Triều vội vàng nói: "Tôi lấy tính mạng ra thề, sẽ không chạy trốn!"

Minh Hoàng lắc đầu: "Trong sách của con người nói: Binh bất yếm trá. Tôi không cần cô lấy tính mạng ra thề. Dường như cô rất để ý tới sự riêng tư về thân thể... Vậy đem thân thể ra đảm bảo đi."

Cô sửng sốt.

Ánh mắt Minh Hoàng nhìn theo gương mặt cô, đến chiếc cổ trắng nõn, cùng với những đường cong thướt tha bị bộ quân phục màu đen che khuất chậm rãi

nói: "Mặc kệ cô muốn đi đâu... Không phải là cô rất để ý đến sự riêng tư về thân thể sao? Bây giờ cởi quần áo theo tôi lên xe. Như vậy tôi sẽ tin tưởng, cô sẽ không chạy trốn nữa."

Máu huyết toàn thân Hứa Mộ Triều đều muốn đông cứng.

"Không! Nếu ngươi muốn, ta thay thế cô đi!"A Lệ bỗng nhiên bùng nổ gầm lên giận dữ, thần sắc tuyệt vọng và phẫn nộ.

Lại nghe Minh Huy vẫn luôn trầm mặc cười lạnh: "Ầm ĩ cái gì? Ngươi là người máy của ta!" Thần thái, ngữ khí của cô so với trước đây khác xa. Hiện tại vẻ lạnh như băng của Minh Huy hoàn toàn giống như một người máy thật sự.

Minh Hoàng liếc mắt nhìn A Lệ một cái, lắc đầu: "Sao ngươi có thể so sánh với cô ấy?"

Hứa Mộ Triều vung tay ngăn cản A Lệ, bàn tay đặt lên khóa kéo màu đen trên bộ quân phục. Đến cùng cô phải làm như thế nào đây? Chịu được nỗi nhục nhã lớn như thế hay là liều chết phản kháng? Không, bản thân cô bị thương, thực lực hai bên lại cách xa quá lớn, chỉ sợ càng phản kháng càng khiến cho hắn cải tạo họ tàn nhẫn hơn?

Mấy chục người máy lạnh như băng nhìn cô chăm chú, ánh mắt tự tin và sung sướng của Minh Hoàng, bên cạnh vẻ mặt A Lệ khuất nhục đau đớn. Hứa Mộ Triều

nhắm hai mắt lại rồi mở, chậm rãi, kéo khóa kéo xuống.

Bộ quân phục màu đen tuột dần, dưới bờ vai tinh tế non mềm là bộ ngực căng tròn được nội y màu da bao phủ cùng với làn da trắng nõn nơi bộ ngực, eo lưng.

Cô nghiến răng tự nói với bản thân: Hứa Mộ Triều, quan trọng nhất là sống sót. Bọn họ là người máy, không phải đàn ông, không có dục vọng. Bản thân cô cởi áo trước một đống máy móc không có gì phải xấu hổ hết.

"Không!"A Lệ bỗng nhiên bộc phát ra gầm lên giận dữ, nhào tới Hứa Mộ Triều. Nhưng không đợi cậu ***ng tới góc áo Hứa Mộ Triều đã bị một sức mạnh lớn đẩy sang một bên, làm cậu lăn trên mặt đất vài vòng, bất tỉnh nhân sự.

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, nhìn Minh Hoàng vừa hất văng A Lệ đi.

Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thần sắc khó đoán. Không tức giận, cũng không vội vàng.

Hứa Mộ Triều cúi đầu: " Tôi đang cởi..."

Bên hông bỗng nhiên căng thẳng, bộ ngực cô áp vào một bờ ngực cứng rắn lạnh như băng. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Minh Hoàng tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, đôi tay lạnh lẽo của anh nâng cằm cô.

Không đợi cô phản ứng, anh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.

Hứa Mộ Triều choáng váng — hôn?

Người máy trời sinh sẽ không biết hôn lại có năng lực tự học cao siêu. Môi anh vuốt ve, cọ xát nhẹ nhàng môi cô, sau khi cảm nhận được hơi thở ôn nhu của cô, đầu lưỡi mô phỏng theo con người của anh linh hoạt tiến vào giữa hai cánh môi cô, tìm được cô liền không buông ra nữa trong miệng cô truy tìm dây dưa.

Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, máu huyết toàn thân Hứa Mộ Triều đều vọt lên đỉnh đầu. Vẻ mặt của anh trúc trắc hoang mang, lại hôn cô say đắm, thật sự giống như một thanh niên bình thường hôn cô gái anh ta yêu thương.

Nhưng anh là người máy!

Không biết qua bao lâu, môi anh mới rời đi, vẫn ôm cô vào lòng, vẻ mặt dịu dàng gần trong gang tấc nhìn cô chằm chằm, có chút thỏa mãn tuyên bố: "Hứa, đây là một nụ hôn." _ (pohand, ai cũng biết ạ, chỉ có anh là hem bít thui) _

——————————————————————————

Hứa Mộ Triều hoảng hốt trong một giây.

Nhưng Minh Hoàng đang nghiên cứu sinh lý nam nữ mà thôi, cô sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng anh có tình cảm nam nữ với cô. Chỉ là nếu anh quá hiếu kỳ với cô như vậy, cô có thể lợi dụng tâm lý ham học hỏi của anh, trốn thoát khỏi tay anh không?

Bỗng nhiên lúc đó, sau lưng có tiếng động cơ vang lên.

Bỗng chốc cô nhớ tới sau lưng còn có một phân đội zombie tinh nhuệ.! Zombie tàn nhẫn và độc ác.

Minh Hoàng và cô đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Trong ánh nắng vàng óng ánh của một buổi chiều mùa hạ, một chiếc mô tô vĩ đại xé gió lao tới. Nó phảng phất ẩn chứa năng lượng cực lớn, khí thế dào dạt như thiên quân vạn mã.

Trên mô tô, thân ảnh màu xám đen lao tới giữa hai người Hứa Mộ Triều. Tốc độ nhanh kinh người, theo thân thủ của Hứa Mộ Triều và Minh Hoàng lại không tránh kịp.

Một tay Minh Hoàng tóm lấy Hứa Mộ Triều đẩy sang một bên, chính diện đón nhận. Chỉ nghe thân ảnh kia phát ra một tiếng thét dài khàn khàn phảng phất như bị xé rách cổ họng, lao vào thân ảnh màu xanh của Minh Hoàng giống như dòng diện cùng tia chớp lao vào nhau.

Hai thân ảnh nhanh chóng tách ra.

Minh Hoàng lùi mấy mét, ***ng cái rầm vào một gốc cây đại thụ mới dừng lại. Sắc mặt anh lạnh lẽo chậm rãi ngẩng đầu nhìn người mới tới. Tay phải lại che bụng, xem ra đã bị thương.

Những người máy khác lập tức giơ súng lên nhắm thẳng vào quân địch! Chỉ cần Minh Hoàng ra lệnh một tiếng, có thể bắn zombie này thành con nhím.

Thủ lĩnh zombie kia lại giống như không hề sợ hãi thậm chí cũng không gắng hết sức như Minh Hoàng. Hắn chỉ lui lại mấy bước liền đứng vững, lặng lẽ giống như một khối sắt, lại che ngay trước mặt Hứa Mộ Triều.

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy bộ giáp đen xám bạc phản chiếu ánh sáng trầm trầm, thân ảnh cao lớn trầm tĩnh mà lộ ra hơi thở tử vong, giống như ác quỷ dưới địa ngục tái sinh làm người ta không dám nhìn thẳng.

Zombie này sao lại muốn cứu cô?

Hoặc là... Không phải cứu cô?