Chương 16: NGUYÊN TẮC CƠ BẢN

Có lẽ hài lòng với thái độ của cô, khóe miệng Minh Hoàng hơi nhếch lên nụ cười nhẹ, khoanh tay nhìn biển rộng cũng không nói gì thêm.

Trong lòng Hứa Mộ Triều lại vô cùng sốt ruột —— không biết Minh Hoàng tính xử lý cô thế nào, cô phải nghĩ ra biện pháp trong hai ngày tới đưa nhóm thú binh

tìm đường chạy trốn! Trong mấy ngày vừa rồi, cô ngụy trang thành một kẻ say mê cuồng nhiệt chủ nghĩa duy vật máy móc, chính cô cũng chịu không nổi. Chỉ sợ khi Minh Hoàng bỗng nhiên muốn mô phỏng theo bộ ngực của cô, cô sẽ nhịn không được mà lộ ra mất.

"Nghe nói gần đây con người đại thắng zombie?" Minh Hoàng đột nhiên hỏi.

Đây là lần đầu tiên anh hỏi tới tình hình bên ngoài, Hứa Mộ Triều gật đầu: "Đúng, chỉ là chiến tranh còn chưa kết thúc."

Minh Hoàng cười cười: "Tốt lắm."

Hứa Mộ Triều không rõ ý tứ của anh. Nghĩ lúc đầu, nếu anh đúng là tác phẩm do nhà khoa học bỏ trốn của con người Tây Lạc Thanh Huy chế tạo, chẳng lẽ Tây Lạc vẫn hi vọng con người chiến thắng? Bọn họ có phải trung thành với con người không?

Cô nhân cơ hội hỏi: "Nghe nói con người có một nhà khoa học nổi tiếng tên là Tây Lạc Thanh Huy. Hình như cũng là một người theo chủ nghĩa duy vật máy móc, tướng quân biết ông ta không?"

Minh Hoàng thản nhiên nói: "Đã từng đọc qua về người này." Anh quay đầu nhìn cô, "Chẳng lẽ cô không tín nhiệm năng lực cải tạo của tôi, định đi tìm ông ta

sao?"

Trên mặt anh hiện lên vẻ châm chọc: "Tôi từng đọc qua lý luận của ông ta. Nếu cô so sánh tôi với ông ta, tôi cảm thấy bị sỉ nhục."

Việc này… Hứa Mộ Triều lắp bắp kinh hãi.

Cô hơi trầm tư, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Trên thực tế, tôi nghĩ các anh là sản phẩm của ông ta. Dù sao, ông ta cũng là chuyên gia hàng đầu trên đại lục .”

Minh Hoàng bỗng nhiên giơ tay, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cằm Hứa Mộ Triều, ánh mắt có chút âm trầm: "Hứa, cô đang lừa tôi phải không?"

Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động: "Anh có ý gì? Đương nhiên Tôi không định lừa tướng quân."

Anh nhìn cô, gằn từng chữ: "Như vậy, một người theo chủ nghĩa máy móc tối cao sao có thể cho rằng loài người thấp kém lại có khả năng chế tạo ra những người máy có trí tuệ cao được?"

Tim Hứa Mộ Triều đập cuồng loạn, cô giận tái mặt nói: "Logic của anh quái lạ thật! Anh là người máy đầu tiên trên đảo này, phải có người chế tạo ra anh chứ!"

Minh Huy từng nói, bọn họ đều là do Minh Hoàng chế tạo ra. Minh Hoàng là người máy đầu tiên

"Tuy rằng tôi không biết ai ban cho tôi sinh mệnh này nhưng đương nhiên cũng là một người máy tài năng nhất." Minh Hoàng khinh miệt nhìn cô.

Hứa Mộ Triều lắc đầu: "Nếu người máy do người máy tài năng chế tạo ra thì người máy tài năng đầu tiên do ai chế tạo?"

Minh Hoàng đột nhiên nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: "Chẳng lẽ người máy đầu tiên không thể là kết quả tiến hoá của tự nhiên sao? Có lẽ có một hình thức sinh mệnh nào đó tiến hóa thành người máy có trí tuệ đầu tiên sau đó chế tạo ra tôi."

Hứa Mộ Triều nao nao.

Minh Hoàng thấy cô không trả lời được, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Hứa, không cần hoài nghi giá trị của người máy. Tốc độ tính toán, lực công kích, sự bất tử, hình thức sinh mệnh tối ưu nhất đã chứng minh mọi thứ.

Hứa Mộ Triều trầm tư một lát mới ngẩng mặt lên: "Anh cảm thấy người máy cao cấp đầu tiên có cần nguyên tắc cơ bản của người máy không?"

Minh Hoàng không chút suy nghĩ đáp ngay: "Đương nhiên! Nguyên tắc cơ bản là mục đích tồn tại của chúng tôi!"

Lực nắm của anh chợt gia tăng, cằm Hứa Mộ Triều nổi lên hai vệt đỏ. Nhưng cô nhịn đau tiếp tục nói: "Tướng quân, như vậy rất mâu thuẫn . Nguyên tắc cơ bản rõ ràng là mệnh lệnh, bị người ta nhập dữ liệu vào để khống chế trình tự. Kết quả tiến hóa tự nhiên ví dụ như con người, ví dụ như động vật khác sẽ không có nguyên tắc cơ bản như vậy. Nếu... Người máy đầu tiên cũng cần tuân theo, anh ta không nhất định là kết quả tiến hóa tự nhiên."

Cô nhìn Minh Hoàng nặng nề nói: "Minh Hoàng, anh có phải là người máy cao cấp đầu tiên không? Người chế tạo anh, có lẽ không phải là người máy đâu?”

Minh Hoàng khiếp sợ nhìn cô, trong đáy mắt nổi lạnh tia lạnh lẽo. Anh hoàn toàn im lặng, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hứa Mộ Triều cho đến khi cô cảm thấy sợ hãi.

Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã hiểu phong cách hành sự của Minh Hoàng.

Tính tình anh trời sinh cao ngạo tàn nhẫn, luôn luôn tự phụ là hình thức sinh mệnh cao nhất, đối với nguyên tắc cơ bản chưa bao giờ tự đặt ra nghi vấn. Cho nên

khi Hứa Mộ Triều hỏi tới anh biết rõ là mưu kế, nhưng chỉ mặc kệ —— bởi vì anh vô cùng tự tin cô không thể trốn thoát, anh muốn chứng minh người máy là cao quý.

Cô tranh luận với anh chính là khiêu chiến với tín ngưỡng của anh ta. Đây có phải là nhược điểm tâm lý của anh không?

Thấy sắc mặt anh không ổn, Hứa Mộ Triều hơi lo lắng lời nói của mình hơi quá, cô âm thầm siết chặt tay. Nếu anh đột nhiên trở mặt, cô chỉ có thể liều chết đánh trả, có thể tìm được đường sống.

Nhưng Minh Hoàng hình như cũng không định động thủ. Anh trầm mặc hết mười phút, mới ngẩng khuôn mặt u ám lên, thản nhiên nói: "Cô ra ngoài cũng lâu rồi đó ."

Trong cảnh hoàng hôn ảm đạm, Minh Hoàng khoanh tay đi trước, bóng lưng cao ngất trong bộ quân trang màu xanh thoáng chút cô đơn.

Đương nhiên Hứa Mộ Triều nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình.

Khi đến tầng lầu chỗ phòng Hứa Mộ Triều, Minh Hoàng liếc cô một cái nói: “Hứa, ngày mai trời sáng tới nhà máy tìm tôi.”

Tạm thời Hứa Mộ Triều cũng không dám kéo dài thời gian nữa nên gật đầu.

Cánh cửa phòng bên cạnh bật mở, Hắc Kiệt toàn thân dính đầy máu xuất hiện, quần áo rách bươm, trên ngực và cánh tay có mấy vết thương thật sâu.

“Đại nhân” Anh nói, “A Lệ cậu ấy…”

Lòng Hứa Mộ Triều trầm xuống, nhưng có Minh Hoàng ở đây, cô cũng không dám biểu hiện cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sao anh lại te tua thế?”

Hắc Kiệt liếc nhìn Minh Hoàng một cái rồi mới nói: “Tiểu thư Minh Huy vừa muốn cải tạo A Lệ, thuộc hạ nói phải chờ đại nhân đồng ý mới được… Thuộc hạ không ngăn lại được…”

Hứa Mộ Triều trầm mặc một chút, xoay người đi vào phòng

Hắc kiệt không dám nhiều lời, nhanh chóng trở về phòng. Minh Hoàng trông thấy bước chân Hứa Mộ Triều nhanh hơn rõ ràng, hai bàn tay bên người hơi siết lại khe khẽ run.

Trong phòng nhàn nhạt mùi máu tươi. Thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ nằm im trên đất, đôi mắt đen láy còn sáng hơn cả sao trời. Minh Huy ngồi bên cạnh cậu, hai tay ôm cậu chăm chú nhìn cậu.

Hứa Mộ Triều hít hít mũi xoay người, cầm chiếc quần màu xám của cậu, xé toạc ra. Sắc mặt A Lệ có chút cứng ngắc còn Minh Huy kiêu ngạo nói: "Đẹp không, đây là lần đầu tiên tôi cải tạo hai chân cho người ta đó! Nhìn rất hợp đó chứ."

Ánh mắt Hứa Mộ Triều trầm xuống.

Đôi chân trắng nõn cân đỗi của cậu vốn có không ít vết thương cũ xấu xí dữ tợn nhưng ít nhất cũng là đôi chân hoàn chỉnh. Nhưng giờ phút này từ mắt cá xuống tới các đốt ngón chân không biết đã bị thứ gì chặt đứt lìa. Một đôi chân bằng kim loại còn trắng hơn cả màu da cậu nối liền với cẳng chân, chỗ nối liền lạc khít khao. Chỉ là tại chỗ nối lộ ra vết máu đỏ sẫm.

***g ngực Hứa Mộ Triều phập phồng kịch liệt: "Sao đột nhiện lại cải tạo cậu ấy?"

Minh Huy cướp lời: "Hứa Mộ Triều, cô yên tâm! Qua mấy giờ nữa, anh ấy có thể đi lại bình thường, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn hẳn... Đây là một đôi chân tuyệt vời!" Nói xong, không chờ Hứa Mộ Triều trả lời, cô nhìn Minh Hoàng: "Tướng quân, tôi làm tốt lắm đúng không?”

Minh Hoàng vốn đứng dựa vào cửa, lúc này đi tới, hai tay ôm ngực cúi đầu nhìn mấy lượt rồi nói: "Hơi thô... Nhưng lần đầu tiên cô thao tác, coi như cũng tàm tạm. Lần sau tăng lượng thuốc mê lên một chút, anh ta sẽ không quá đau đớn"

Minh Huy cười toe toét, Minh Hoàng cũng nhàn nhạt cười. Giống như người anh vừa nghiêm khắc vừa nuông chiều em gái, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên ôn hòa.

"Sao không đợi tôi đồng ý đã cải tạo thuộc hạ của tôi?" Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, nhìn Minh Huy trừng trừng, trong giọng nói lộ ra sự tức giận.

"Đại nhân... Là tôi tự nguyện ." Giọng nói A Lệ hơi khàn khàn.

Cả người Hứa Mộ Triều chấn động, liếc nhìn A Lệ một cái, lại nhìn Minh Huy. Một lát sau, cô nhàn nhạt nói với Minh Hoàng và Minh Huy: "Thời gian không còn sớm, hai người về đi."

Minh Huy từng thua trên tay cô nên có chút sợ cô. Nhìn thấy A Lệ gật đầu với mình, cô làm mặt quỷ với Hứa Mộ Triều rồi bỏ đi.

Nhưng Minh Hoàng lại không nhúc nhích.

Anh nhìn chằm chằm Hứa Mộ Triều: "Hứa, Vẻ mặt của cô... cô tức giận sao?"

Hứa Mộ Triều nhìn anh cười: "Tôi không giận. Đối với chúng tôi mà nói là việc liên quan tới tính mạng, sơ sảy một chút sẽ bị kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nếu tôi gạt anh, giết Minh Huy rồi cải tạo Minh Huy, anh chằng lẽ không nổi giận sao?"

Minh Hoàng lắc đầu: "Tôi sẽ không tức giận. Hỏng rồi thì thôi, lại chế tạo một Minh Huy mới giống Minh Huy cũ như đúc —— tính năng còn có thể nâng cấp tối ưu hơn."

Hứa Mộ Triều im lặng một chút.

"Minh Huy đó vẫn là Minh Huy cũ sao?" Cô nói, "Anh nói các anh là hình thức sinh mệnh ưu việt nhất. Nếu thật sự là hình thức sinh mệnh ưu việt nhất, chính là độc nhất, không thể phục chế sao?"

Cô cười lạnh: "Thứ thật sự tồn tại đến cùng chính là nguyên tắc cơ bản của các anh, là mệnh lệnh tuần hoàn chứ không là sinh mệnh của các anh đúng không?

Nói cách khác, thứ tồn tại đến cuối cùng là chủng tộc đã chế tạo ra các anh chứ không phải là các anh! Ha ha, tôi thấy lo lắng thật đó, tôi có muốn được các anh cải tạo không đây?"

Sắc mặt Minh Hoàng trở nên vô cùng khó coi, biểu hiện của Hứa Mộ Triều cũng vô cùng kiên định, cô không khách khí nói: "Tôi muốn đi ngủ, mời anh ra ngoài."

Minh Hoàng giận dữ, lạnh lùng cười, xoay người rời đi.

Trong phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại.

A Lệ nãy giờ vẫn trầm mặc, ngữ khí có chút gấp rút: "Cô đang xúc động lắm phải không? Cô chọc giận anh ta rồi."

Trên mặt Hứa Mộ Triều vẫn còn tức giận, hít sâu một hơi: "Tôi cố ý ."

"... ?"

"Có một câu nói 'Loạn tất sinh biến', chúng ta tìm đường sống trong hỗn loạn. Anh ta dự định trong 2 ngày nữa sẽ hoàn toàn cải tạo tôi. Dựa theo tính cách tinh vi tỉ mỉ của anh ta chỉ có cách khiến đầu óc anh ta rối loạn mới có thể trốn thoát được. Hôm nay, tôi vất vả lắm mới phát hiện ra được nhược điểm tâm lý của anh ta..." Hứa Mộ Triều ngồi xổm xuống bên cạnh A Lệ: "Bây giờ nói cho tôi biết sao cậu lại muốn bị cải tạo?"

A Lệ giãy dụa muốn ngồi dậy, Hứa Mộ Triều vội vàng đỡ lấy cậu. Cậu dựa đầu vào vai cô hơi thở dốc, hai mắt long lanh như ánh trăng sáng ngời.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mộ Triều trông thấy sự sung sướng trên khuôn mặt cậu.

Cậu nói: "Cuối cùng tôi cũng biết được nội dung nguyên tắc cơ bản của người máy rồi."

Hứa Mộ Triều cúi đầu, chậm rãi nói: "Trả giá bằng đôi chân của cậu à?"

Cậu gật đầu: "Cái giá phải trả là đôi chân tôi. Không sao hết, cơ thể của tôi... Minh Huy tin thành ý của tôi, tôi đã là một nửa người máy, nên cô ấy nói cho tôi biết nội dung nguyên tắc cơ bản."

Cậu nhìn Hứa Mộ Triều, nghiêm túc nói: "Hứa Mộ Triều, tôi muốn bỏ chạy e là rất khó. Nhưng cô thì có thể. Tôi hi vọng cô lấy tính mạng ra để thề, nếu cô có thể trốn thoát, mong cô đem bí mật về nguyên tắc cơ bản nói cho con người biết."