Chương 14: Thiệt xán liên hoa.

[Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện và Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào trong lòng khoan khoái. Người đời sau mới dùng thành ngữ “thiệt xán liên hoa” để chỉ tài ăn nói.]

Toàn thân Hứa Mộ Triều căng thẳng. Đôi môi Minh Hoằng bỗng rời khỏi tai cô, nhìn chằm chằm vào đôi cánh của cô, ánh mắt trong suốt nghiêm túc như một thanh niên tích cực ham học hỏi.

Nửa phút sau, hắn đột ngột buông cô ra. Cô lập tức trượt xuốt mặt kính thủy tinh, cảnh giác nhìn hắn.

Minh Hoằng tỏ ra thoải mái không thèm để ý, cười cười nhìn cô: “Hình dáng đôi cánh thật tinh xảo, kết cấu tài tình, mới nhìn sơ qua đã khiến tôi có cảm giác. Chờ đã.” Hắn hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn hai cánh tay của mình.

Chẳng biết từ lúc, trong tay phải hắn có thêm một con dao găm bỏ túi, tự cắm phập vào khuỷa tay mình. Bàn tay cầm dao khéo léo như bác sĩ ngoại khoa, mấy giây sau, Minh Hoằng ném dao đi, một tay kéo bắp thịt và lớp da từ khớp khuỷu tay trở xuống. Mặc kệ máu chảy đầm đìa vứt trên mặt đất.

Dưới lớp thịt, khung xương kim loại màu trắng bạc dính đầy máu thịt. Minh Hoằng cau mày, lấy khăn tay ra lau sạch sẽ từng tí một. Sau đó, hắn hết sức chăm chú lôi từng sợi tơ kim loại và mấy miếng kim loại mảnh từ cổ tay ra, gần như giải phẫu trọn vẹn cánh tay của mình.

Ước chừng năm phút sau, hắn mới hài lòng cất dao đi, giơ cổ tay lên lẩm bẩm: “Như vậy thì tốc độ lúc tấn công sẽ càng nhanh hơn!”

Tất mọi hành động đều được thực hiện hết sức thản nhiên. Nhưng trong mắt mọi người lại chỉ thấy một thanh niên ôn tồn nho nhã với cánh tay chỉ còn trơ xương, tự lột da lóc thịt mình như thể đồ bỏ đi.

Hứa Mộ Triều đứng cách gần hắn nhất, trong đầu cố lướt qua trăm ngàn ý nghĩ.

Minh Hoằng có lẽ thật sự là tác phẩm của Tây Lạc Thanh Huy, kẻ tôn thờ chủ nghĩa máy móc tối cao. Từ lời nói và hành động vừa nãy của hắn có thể thấy được hắn theo đuổi sự hoàn mỹ, đặc biệt là sự hoàn mỹ của thân thể và sức mạnh. Có vẻ hắn rất hứng thú với cô.

Qua trận đánh lúc nãy, hai người coi như ngang sức ngang tài. Nhưng bên ngoài còn có hàng trăm hàng nghìn người máy, nếu như lấy cứng chọi cứng thì căn bản không hề có cơ hội sống sót. . . . . .

“Tối nay bắt đầu cải tạo.” Minh Hoằng buông cánh tay xuống, thần sắc anh tuấn mà thân thiết, giọng điệu lại khẳng định không cho phép chối từ. Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng dừng lại trên người Hứa Mộ Triều: “Tôi đã không thể chờ nổi nữa rồi.”

“Không! Tao không muốn cải tạo! Tao muốn rời khỏi đây!” Một tiếng gầm phát ra từ một bán thú mặt mũi dữ tợn hoảng sợ, hiển nhiên tinh thần anh ta đã suy sụp hẳn, chỉ biết co giò chạy như điên về hướng lối vào!

Hứa Mộ Triều thầm kêu không ổn, còn chưa kịp ngăn cản, cô đã thấy vẻ mặt vốn dĩ đang mỉm cười của Minh Hoằng bỗng lạnh lùng như núi băng. Con ngươi đỏ rực trong nháy mắt cũng tràn đầy sát ý ——

“Đợi đã…!” Hứa Mộ Triều hét lên.

Nhưng bóng dáng màu xanh kia cũng không hề dừng lại vì tiếng hét của cô.

Xoẹt xoẹt mấy tiếng, tiếng thịt xương bị xé nát vang lên.

Một giây kế tiếp, Minh Hoằng đã đứng ở lối vào đại sảnh, cả cánh tay phải hoàn hảo và tay trái còn trơ khung xương kim loại đều cầm một nửa thân thể bị xé nát của người thú. Những thứ nhơ nhớp trong đầu, thân thể người thú cũng văng tung tóe lên khắp người hắn.

Trên mặt trải đầy vết máu đỏ ngầu như đôi mắt hắn. Anh ta thản nhiên vứt thi thể người thú xuống đất, lạnh lùng nhìn về phía Hứa Mộ Triều hoàn toàn khác hẳn với vẻ ôn hòa lúc mới gặp. Giọng điệu của hắn tàn ác như tuyên bố của thần chết: “Luật của Tây Vu Đảo, chỉ có người máy mới có thể ra bào lòng đất. Đồ Lôi không nói cho các người biết sao?”

Đám thú binh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Bên trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại.

“Chẳng lẽ các người không muốn? Quá ngu xuẩn. . . . . . Việc hời như vậy!” Minh Huy đột nhiên chen miệng vào, mắt nhìn A Lệ chằm chằm, “Đừng quên ngay từ giây phút đầu tiên các người tới đây, sĩ quan cảnh vệ đã hạ lệnh cảnh giới. Chỉ cần một người sống nào có ý đồ chạy trốn, đội cảnh vệ sẽ phát hiện ra ngay tức khắc. Các người sẽ bị ném vào lò luyện đấy!”

Thì ra việc rất hời mà cô ta nói là chỉ việc này. Cô ta cảm thấy bọn họ bị cải tạo thành người máy là một việc rất hời sao?

Minh Hoằng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều, sắc mặt u ám giống như khói bụi tro đen ngoài cửa sổ.

Nhưng khuôn mặt vẫn luôn trầm tĩnh của nữ bán thú bỗng nhiên nở nụ cười.

“Chuyện này. . . . . . đương nhiên là tôi biết.” Giọng điệu của cô hết sức ngông cuồng tự cao tự đại, đôi mắt xếch màu xanh ma quái thờ ơ liếc nhìn Minh Hoằng, “Nhưng mà, Minh Hoằng, liệu anh có đủ tư cách, đủ năng lực để cải tạo tôi không?!”

Giọng điệu của cô cực kỳ sắc bén, mang theo sự khinh miệt hống hách. Minh Hoằng ngẩn ra, khuôn mặt đẹp trai trí thức đột nhiên tức giận gay gắt: “Cô dám. . . . . . chất vấn tôi?”

“Đúng!” Hứa Mộ Triều tỏ vẻ chân thành mong mỏi, “Thật ra, trở thành người máy là mơ ước lớn nhất trong đời tôi.”

Minh Huy, người thú, thậm chí A Lệ đều đồng loạt thay đổi sắc mặt. Minh Hoằng nhíu mày, khoanh tay quan sát cô.

“Nếu không thì người có địa vị cao quý, đường đường là Phó Thống Lĩnh Thú Tộc như tôi, phụ tác đắc lực của Đồ Lôi, thống soái mười tám ngàn thú binh, làm sao có thể tiếp nhận nhiệm vụ đơn giản như tới Tây Vu Đảo tặng quà được? Nhưng mà Minh Hoằng, anh khiến tôi quá thất vọng. Vừa nãy mọi người đều thấy, anh không thể thắng nổi tôi.”

Minh Hoằng sa sầm mặt, từng bước tới gần cô. Gương mặt anh tuấn, cánh tay không trọn vẹn, khắp người đầy máu, khiến hắn càng giống thần chết hơn. Mà sắc mặt thần chết này rõ ràng lại càng thêm sa sầm vì những lời Hứa Mộ Triều vừa nói.

Hứa Mộ Triều cảm thấy giọng nói của mình bình thản tới mức trống rỗng: “Nếu như anh không thể chứng minh, anh có thể cải tạo tôi thành người máy hoàn mỹ nhất thì tôi chỉ có thể đi tìm người khác.”

Lúc này, Minh Hoằng đã chạy tới trước mặt cô, mặt của hắn cách cô không tới một thước, dáng người cao lớn dễ dàng bao phủ cô. Đám người Hắc Kiệt sau lưng cô kinh hồn bạt vía, lần lượt siết chặt nắm đấm.

“Cô nói nhảm!” Minh Huy tức điên, giận dữ hét lên, “Minh tướng quân là người mạnh nhất!”

Hứa Mộ Triều không thèm để ý tới cô ta, dùng thái độ thách thức nhìn Minh Hoằng chằm chằm: “Không được sao? Vậy thì đừng lãng phí thời gian của tôi nữa . . . . . .”

“Câm miệng!” Ngón tay kim loại nhuốm máu của Minh Hoằng, giữ chặt chiếc cằm láng mịn của cô, cảm xác mềm mại chạm tới đầu ngón tay, khiến hắn càng không thể chịu đựng nổi sự miệt thị của người phụ nữ này. Hắn nở nụ cười lạnh lùng, “Cô muốn tôi chứng minh như thế nào. . . . . . Không có ai làm tốt hơn tôi cả. Cô có tin ngày mai tôi có thể đánh thắng cô không?”

“Đánh thắng tôi cũng không thể nói lên được gì. . . . . . Cũng không phải chỉ có mình anh đánh thắng tôi.” Hứa Mộ Triều nói, “Trừ phi, anh có thể học tập toàn diện năng lực của tôi, hơn nữa còn phải tối ưu khiến nó trở nên siêu việt. Nếu không, đừng mang kỹ thuật cải tạo thấp kém của anh dùng trên người tôi và lính của tôi. Tôi tuyệt đối không chấp nhận!”

——— —————— —————— ————

Dưới lòng đất không có mặt trời, trải qua mấy giờ, sắc trời cũng tối dần. Chỉ có lò lửa của nhà máy hắt những vệt đỏ mờ mờ lên nền trời.

Sau lưng Hứa Mộ Triều là bầu trời đỏ huyền ảo nhuộm hồng gương mặt trắng nõn của cô. Đám thú binh nín thở, nhìn thủ lĩnh trẻ tuổi của mình.

“Phó thống lĩnh, thật sự phải bị cải tạo sao?” Một thú binh tuyệt vọng nói.

Hắc Kiệt lạnh lùng đáp lời: “Ngu xuẩn! Phó thống lĩnh chỉ tùy cơ ứng biến thôi!”

Ánh mắt Hứa Mộ Triều lẳng lặng quét qua đám binh sĩ vẫn còn sợ hãi, mặc dù trong lòng cô cũng không dám chắc, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Tôi sẽ làm hết khả năng của mình để đưa mọi người ra ngoài.”

Điều kiện cô ra cho Minh Hoằng, không phải là chiến thắng cô, mà là học tập toàn diện năng lực của cô. Điều này khó khăn hơn chiến thắng cô nhiều. Huống chi, sau lần đầu tiên giao đấu với Minh Hoằng, thắng thua cũng không nắm chắc.

Cô chỉ có thể nghĩ hết biện pháp để kéo dài thời gian, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Bọn họ bị nhốt trên tầng hai của tòa nha, lối ra duy nhất bị mười tên người máy vũ trang canh giữ. Ngoài ra, căn cứ theo lời Minh Huy nói, sĩ quan cảnh vệ còn bố trí trạm gác ở thang máy lên xuống thông với mặt đất gần đố. Số lượng cảnh vệ của hai phòng tuyến chưa chắc có thể chế ngự bốn mươi người thú, nhưng chỉ cần một cảnh vệ phát tín hiệu cảnh báo, toàn thể người máy sẽ nhận được tín hiệu, lập tức đuổi bắt người thú.

Làm sao để chạy đi mà không kinh động bất kỳ cảnh vệ nàolà một vấn đề rất khó khăn.

Rời khỏi phòng của các thú binh, Hứa Mộ Triều vừa mới bước vào phòng mình, đã nghe thấy giọng nói của Minh Huy lảnh lót trong phòng.

“Cậu tên là A Lệ?” Minh Huy vui vẻ nói, “Chờ sau khi cậu cải tạo xong, tôi sẽ cầu xin Minh tướng quân ban cho cậu một cái tên —— Minh Lệ! Dòng họ Minh chính là biểu trưng cho người mạnh nhất đó nha!”

Hứa Mộ Triều ung dung thản nhiên đi vào, liền nhìn thấy A Lệ ngồi trên chiếc ghế sắt bên cửa sổ, khuôn mặt lạnh băng như tuyết. Mà Minh Huy mặc đồ đỏ từ đầu đến chân thì khom lưng đứng cạnh cậu ta, rực rỡ giống như một đốm lửa.

Minh Huy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, làm mặt quỷ. A Lệ nhìn về phía Hứa Mộ Triều: “Tôi đói bụng.”

Lãnh địa người máy không có thức ăn của loài người, Hứa Mộ Triều lấy lương khô trong ba lô ra, ném cho A Lệ. Minh Huy khẳng định với Hứa Mộ Triều: “Sau khi cải tạo, các người sẽ không cần ăn những thứ này nữa!”

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu cười với cô: “Vậy thì tốt quá! Mỗi ngày còn phải ăn cơm, thật là phiền phức.” Minh Huy nghe vậy thì hết sức hài lòng.

Hứa Mộ Triều vỗ vai A Lệ: “Thân thể cậu không tốt, không thể ở trong phòng cả ngày. Ăn xong, bảo Minh tiểu thư dẫn cậu ra ngoài đi dạo.”

Cách xưng hô “Minh tiểu thư”, rõ ràng khiến Minh Huy thấy vui vui. Nhưng cô lắc đầu: “Tôi không thể mang các người ra ngoài, lối ra có cảnh vệ.”

A Lệ lập tức hiểu ngay, trong ánh mắt tỏ ra hơi thất thất vọng, hiền hòa hỏi nhỏ: “Minh tiểu thư, thật sự. . . . . . không thể ra ngoài sao?”

Minh Huy mở to mắt nhìn A Lệ, dáng vẻ không biết nên nói gì cho phải.

Hứa Mộ Triều nhất thời cảm thấy có lẽ Minh Huy sẽ là một điều kiện quan trọng để bọn họ chạy trốn thành công.

Khi ba người đi ngang qua cảnh vệ ở tầng dưới, Minh Huy vênh váo đắc ý nói với toàn bộ đám người máy cảnh vệ màu đen: “Ta sẽ trông chừng hai người bọn họ, các người canh kỹ những sinh vật sống khác.” Cảnh vệ gật đầu trả lời: ” Xác nhận mệnh lệnh.”

“Những công xưởng này, dùng để chế tạo vũ khí và trang bị.” Minh Huy chỉ vào một hàng nhà xưởng màu xám tro, “Súng Laser, tên lửa, áo giáp. . . . . .”

Hứa Mộ Triều thầm giật mình, nhà xưởng quy mô lớn như vậy, sản lượng chắc hẳn phải khiến người ta ganh tỵ ——

“Những nhà xưởng kia cũng để chế tạo vũ khí à?” A Lệ nhìn về phía xa, ở đó tập trung rất nhiều nhà xưởng. Trên đỉnh mỗi nhà xưởng đều có dấu hiệu hoa lan và chữ thập màu đỏ.

“Không.” Minh Huy kiêu ngạo lắc đầu, “Đó là nơi người máy được sinh ra.”

Bọn họ đến gần mới phát hiện phía sau nhà xưởng còn có lối ra. Một người máy cao gần hai mét bằng kim loại, bỗng nhiên mở to đôi mắt màu đỏ sậm, trầm mặc đứng lên từ trên băng chuyền màu đen. Cứ cách một phút, sẽ có một người máy ra lò.

Minh Huy vui vẻ nói: “Chờ nguyên tắc căn bản của người máy được cài đặt vào trong cơ thể các người, chúng ta sẽ không cìn khác biệt nữa!”

Hứa Mộ Triều và A Lệ gần như hỏi cùng một lúc: “Nguyên tắc căn bản?”

Dường như Minh Huy đã ý thức được mình lỡ lời, thè lưỡi lắc đầu: “Tôi không thể nói.”

Về sau Hứa Mộ Triều lại tìm cơ hội hỏi mấy lần, nhưng mà Minh Huy vô tư lự lại rất kiên định với đề tài này, im bặt không nói.

Minh Huy cũng không dám dẫn bọn họ đi dạo bên ngoài quá lâu, ước chừng nửa tiếng sau đã đưa bọn họ quay về sở chỉ huy.

Hứa Mộ Triều tựa vào ghế dài trong phòng.

“Nguyên tắc căn bản của người máy . . . . . .” A Lệ nhìn cô, “Tôi sẽ nghĩ cách làm rõ.”

Hứa Mộ Triều nhìn cậu ta, lắc đầu: “Ngay cả Minh Huy cũng không chịu nói, đoán chừng là chương trình khống chế yêu cầu bọn họ giữ bí mật, muốn hỏi được rất khó.”

Giọng điệu của A Lệ vô cùng kiên định: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Hứa Mộ Triều gật đầu.

Sau khi xuống lòng đất, cậu ta hết sức phối hợp, ngoan ngoãn nghe lời. Có lẽ cũng không phải vì muốn giúp cô, mà chỉ vì cậu ta cũng muốn sống sót ra ngoài, mang bí mật kinh khủng dưới lòng đất về cho loài người!