Chương 70: Cạm Bẫy Của Anh

Từ khi Minh Hoằng có ý thức tới nay, lần đầu tiên bị một loài cảm xúc gọi là "lo lắng" quấy rầy.

Trên chuyến bay trở lại doanh trại, hắn lại ra lệnh cho phi công sử dụng chế độ bay siêu tốc. Nhìn những tầng mây trùng điệp ngoài cửa sổ, hắn nghĩ cảm xúc của mình có lẽ đã ảnh hưởng bởi người phụ nữ Hứa Mộ Triều kia.

Cảm giác này xa lạ mà phiền toái, hắn nghĩ chẳng lẽ bởi vì tình yêu? Hay là bởi vì vật sở hữu của Minh Hoàng, không thể chia sẻ với những người khác?

Cái lắc trên chân Hứa Mộ Triều, ngoài chứa bom ra, còn là máy theo dõi. Cho nên sáng sớm ngày hôm trước, ngay khi vệ binh ở doanh trại báo cáo tin tức Hứa Mộ Triều chạy trốn, hắn cũng đã thấy quỹ đạo bay của cô trên màn hình.

Mười chiếc máy bay chiến đấu chực sẵn trên quỹ đạo bay của cô. Chỉ cần cô tiến vào tầm bắn, sẽ theo lời dặn của hắn, làm cô bị thương để ép cô ngoan ngoãn vâng lời. Mệnh lệnh chỉ cần bắn cảnh cáo không được bắn chết, khiến những phi công người máy chủ chốt cũng phải dốc sức tính toán một lúc lâu.

Tuy nhiên bọn họ không đợi được Hứa Mộ Triều. Trên đường đi, quỹ đạo bay của cô đột ngột dừng lại rồi chuyển hướng. Đến khi đội quân người máy vùng lân cận đi vào rặng núi kia tìm kiếm, tín hiệu cho thấy cô đã trở lại doanh trại. Mà ở tiền tuyến, loài người đã chế tạo ra hơn một nghìn người máy, tình hình chiến đấu khẩn cấp như vậy, khiến hắn không còn thời gian lo lắng đến những chuyện khác. Cho đến tận hôm nay mới có thể quay về doanh trại.

Cô ấy quay về doanh trại chưa? Lúc chạy trốn hình như có Zombie trợ giúp?

Kết quả này lại càng khiến Minh Hoằng thêm khó chịu. Chắc chắn là Thẩm Mặc Sơ đã sắp đặt tất cả chuyện này, hắn ta tuyên bố người phụ nữ họ Hứa là của hắn, muốn có được cô ấy không dưới một lần. Cái trò vờ tha để bắt thật này là muốn hợp tình hợp lý cướp đoạt cô ấy trên tay mình ư?

"Còn bao lâu nữa thì về đến doanh trại?" Hắn hỏi sĩ quan phụ tá.

"Tướng quân, còn mười phút nữa."

"Tìm thấy Hứa Mộ Triều chưa?"

"Người của chúng ta đã xảy ra xung đột với Zombie ở chỗ ở của Vua Zombie, vẫn chưa tìm thấy."

"Bảo bọn họ xông vào."

Tuy nhiên năm mươi phút sau, khi Minh Hoằng đích thân dẫn người giết chết mười cao thủ Zombie, đá văng cửa phòng của Thẩm Mặc Sơ ra. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vẫn giận tím mặt!

Trên chiếc sô pha màu xám, thân thể thiếu nữ trắng như tuyết lạnh băng dưới chiếc váy dài rách nát, nhìn thấy mà giật mình. Trên khuôn mặt u ám chết chóc, đôi mắt nhạy bén bất kham trước kia, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng bất lực.

Thân thể cường tráng của người đàn ông tóc đen bao trùm lấy cô, khi Minh Hoằng xông vào, có thể thấy trên khuôn mặt anh ta vùi bên vai cô, miệng đầy máu tươi.

Mà trên một chiếc sô pha khác, Hudgens ngồi nhàn hạ như thể chuyện không liên quan đến mình, dường như đang thưởng thức quá trình tử vong của cô. Khi hắn thấy mặt Minh Hoằng, bộ xương trắng bắt đầu lay động nhẹ, hình như hơi căng thẳng.

Một màn này kích thích trực tiếp đến thị giác của Minh Hoằng. Hắn cảm thấy rất tức giận, chưa bao giờ tức giận như vậy. Trước đây khi Hứa phản bội hắn trốn khỏi đảo Tây Vu, hắn cũng không tức giận đến thế. Hắn nghĩ, lẽ nào mình đã yêu Hứa Mộ Triều?

Hay chỉ vì người thuộc về Minh Hoằng thì không thể chia sẻ với người khác?

Minh Hoằng chỉ liếc mắt nhìn ba người trong phòng, thân thể như ma quỷ, trong nháy mắt đã tới trước mặt Hudgens. Cánh tay sắt dài ngoằng vươn ra chuẩn xác bóp chặt lấy cổ hắn.

"Này! Minh Hoằng ngài buông tay ra, có chuyện gì thì từ từ nói! Vua Zombie!"

Thẩm Mặc Sở nghe thấy tiếng hô của Hudgens, thân thể chợt cứng đờ. Hắn ngẩng đầu lên, buông Hứa Mộ Triều ra, chậm rãi đứng dậy xoay người lại.

Minh Hoằng dễ dàng nhấc bổng Hudgens lên khỏi mặt đất: "Ai cho phép các người động vào Hứa Mộ Triều? Còn uống máu cô ấy? Thật kinh tởm!"

Hudgens nóng nảy: "Hôm trước cô ta chạy trốn, Thẩm Mặc Sơ đã đi bắt về cho anh! Cô ta phản bộ anh nên chúng tôi mới đối phó với cô ta."

Thẩm Mặc Sơ mặc cho đám người máy chạy vào, nâng Hứa Mộ Triều dậy, lạnh lùng nhìn Minh Hoằng: "Thả điện hạ ra!"

Minh Hoằng thấy Hứa Mộ Triều đã được cứu sống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Mặc Sơ, vứt Hudgens xuống đất.

"Hudgens, tôi không có hứng quan tâm vở kịch tự biên tự diễn này của các người. Tôi là đồng minh của ngài, nhưng nếu như động đến người của tôi một lần nữa, Minh Hoằng sẽ không quan tâm ngài là người ngoài hành tinh gì đó. Nhớ lấy, virus của ngài không có tác dụng với người máy đâu."

Hắn nhận lấy Hứa Mộ Triều từ tay cấp dưới, cực kỳ cẩn thận ôm ngang cô lên. Thấy cô kinh ngạc ngước nhìn mình, trên khuôn mặt trắng bệch, nỗi tuyệt vọng lúc nãy đã biến mất chỉ còn lại vẻ cảm kích và sợ hãi đan xen.

"Em sợ gì chứ?" Hắn dịu dàng nói bên tai cô.

Cô không lên tiếng, chỉ cuộn mình trong lòng hắn.

Minh Hoằng bế cô xuống lầu, nhẹ nhàng thở dài: "Chắc em sợ lắm. Rõ ràng em đã biết là không thể chạy trốn mà."

Ngày hôm sau.

Ánh đèn rất tối, bởi vì cho dù là đêm tối, hai mắt tinh thể của người máy cũng đủ để nhìn thấy tất cả.

Hứa Mộ Triều nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trắng như tuyết, nhìn căn phòng toàn đồ trang trí lộng lẫy tinh xảo, trong lòng lại lạnh lẽo từng cơn.

Cô không biết mình mất bao nhiêu máu? Có lẽ 1/5, có lẽ 1/4? Dưới sự chăm sóc của bác sĩ người máy, qua một ngày một đêm, thân thể của cô đã khôi phục được mấy phần.

Vì vậy Minh Hoằng cho bác sĩ rời đi, đóng cửa lại.

"Minh Hoằng không thể thưởng phạt không rõ ràng. Tôi cho em hai lựa chọn." Minh Hoằng đi tới bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, "Một, cải tạo làm người máy; hai, giao hợp với tôi."

Hứa Mộ Triều nhìn hắn, khuôn mặt tái nhợt bỗng nở nụ cười trào phúng: "Tôi có thể lựa chọn điều thứ ba ------ chết, hay không?

Minh Hoằng lắc đầu: "Không thể. Người tôi yêu, sao có thể chết được." Hắn cảm thấy nụ cười xa cách trên mặt Hứa Mộ Triều lúc này rất không hợp với cô. Cô nên cười hì hì mờ ám, miệng nói mấy điều vớ vẩn mới phải.

Minh Hoằng cũng không muốn ép cô nữa. Hắn đứng lên, cởi ác khoác quân đội ra, vứt xuống đất. Hắn nâng tay lên, cởi từng chiếc cúc trên quân trang, lộ ra lồng ngực cường tráng mô phỏng theo loài người.

Hắn thấy vẻ khuất nhục kiên quyết dâng lên trên mặt cô.

"Tôi lựa chọn giúp em ----- hai." Hắn nói, nâng tay lên xé toang lớp váy ngủ mỏng manh.

Khi đường cong mảnh mai mà đầy đặn của thiếu nữ hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn lần nữa, lòng Minh Hoằng đột nhiên cảm thấy giây phút này rất thiêng liêng. Hắn rất quen thuộc với thân thể cô, hơn nữa mấy ngày này để "yêu" cô đã đặc biệt học tập nhiều kỹ xảo. Môi lưỡi và tay hắn lưu luyến trên người cô, cơ thể yếu ớt của cô cũng nhanh chóng trở nên nóng rực kích động.

Nhưng trái tim và thân thể hắn, lại vẫn lạnh giá như cũ. Điều này khiến hắn đang muốn nếm thử thân thể cô, cảm thấy hơi buồn bực.

Vì sao vậy? Hắn nghĩ. Vì sao mình phải cố chấp như vậy, gắng sức muốn yêu một người, vì sao mình lại không có được cảm giác thần kỳ đó?

Trong sự chống cự quyết liệt của cô, hắn mở hai chân cô ra. Hắn nghĩ, thật ra nơi tư mật của loài người cũng không phải đẹp đẽ cho lắm, thậm chí có phần nào giống động vật nguyên thủy. Nhưng vì sao, mỗi ngày mình đều cảm thấy say sưa hứng thú?

Mà lúc này lại càng muốn khám phá nó đến vậy?

Người tạo ra mình rốt cuộc là ai? Vì sao mình cảm thấy bản thân không hề giống người máy thuần túy?

Dưới ngọn đèn u ám, hai chân thiếu nữ cuộn lại nhục nhã. Hắn mở rộng hai chân cô ra, nên ngón tay có thể tiến quân thần tốc trước. Sau khi cô đủ ướt át, cuối cùng hắn cũng lấy ra bộ phận mô phỏng con người của mình, định đưa vào sâu trong cô.

Giờ khắc này, hắn lại có cảm xúc trang nghiêm như khi đại quân người máy đặt chân lên đại lục ngày hôm đó.

Hắn không khỏi cúi đầu, liếc nhìn người phụ nữ trao cho hắn cảm giác kỳ diệu này, lại phát hiện hai mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt đau khổ, nước mắt ào ào chảy xuống từ đôi mắt vẫn luôn nhanh nhạy đó.

"Sao lại khóc?" Hắn hỏi, "Em không muốn đến thế sao?"

"Đúng vậy, tôi không muốn!" Hứa Mộ Triều bỗng nhiên trợn mắt, hung dữ nhìn hắn, "Vì sao tôi phải muốn chứ? Lẽ nào anh yêu tôi, thì tôi nhất định phải yêu anh sao? Tôi nói cho anh biết, mẹ nó, mấy ngày nay tôi chịu đựng đủ rồi, tôi không muốn!"

"Tại sao. . . lại không muốn?" Minh Hoằng không hiểu, hỏi lại lần nữa.

"Anh không hiểu ư?" Hứa Mộ Triều châm chọc nói, "Chuyện như vậy, chỉ có làm với người yêu mới có thể vui sướng." Cô không kiêng kị gì nữa, giọng điệu hết sức gay gắt: "Anh biết cái gì gọi là tình yêu chứ! Yêu một người là phải đối xử tốt với cô ấy, vứt bỏ tính mạng vì cô ấy, mà không phải là ép buộc cô ấy yêu mình! Anh không yêu tôi, anh thật sự cho rằng làm thế một lần, thì tôi với anh sẽ có tình yêu chắc?"

Minh Hoằng ngẩn ra.

Hắn không biết tại sao mình lại dừng lại. Nhưng hắn cảm thấy những điều Hứa Mộ Triều nói, khiến hắn cảm thấy phải dừng lại. Mà dáng vẻ hi sinh anh dũng của cô, cũng khiến tâm trạng vui vẻ của hắn hoàn toàn biến mất.

Hắn rời khỏi thân thể cô, vẻ mặt điềm tĩnh, động tác nhẹ nhàng. Hắn tận tay mặc lại quần trong và váy ngủ cho cô. Hắn đứng lên, mặc quần và áo sơ mi, cầm lấy áo khoác của mình. Hắn xoay người đi ra cửa, suy nghĩ một chút, lại quay về, nằm xuống cạnh Hứa Mộ Triều.

Hắn mang tâm trạng bất ổn, ôm cô vào lòng, giọng điệu yêu chiều như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

"Hứa Mộ Triều, ai nói tôi không yêu em?"

Nhưng lời nói không có nguyên do này vừa thốt ra, thấy vẻ mặt khiếp sợ và hoài nghi của Hứa Mộ Triều, Minh Hoằng liền bình tĩnh lại.

Đúng vậy, ai nói tôi không yêu em, Hứa Mộ Triều.

Hắn ôm cô, nhắm mắt lại, bắt chước loài người chìm vào giấc ngủ.

Sự kiện chạy trốn lần này, như một khúc nhạc đệm nhỏ, khiến đời sống giam cầm của Hứa Mộ Triều cũng có chút thay đổi, theo chiều hướng tốt hơn. Tuy nhiên việc chạy trốn lại càng thêm mù mịt không hi vọng.

Minh Hoằng vẫn yêu chiều cô như cũ. Ngày nào cũng hôn chào buổi sáng, ngày nào cũng ôm vô cùng thắm thiết. Thế nhưng hắn ngừng lại việc thăm dò cơ thể cô, không tắm chung với cô nữa, thậm chí không hề đề cập tới chuyện giao hợp. Hứa Mộ Triều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận, sợ rằng ngày nào đó hắn lên cơn bất chợt.

Sau ngày hôm ấy, Minh Hoằng canh giữ cô cẩn thận, cũng không gặp Hudgens và Thẩm Mặc Sơ nữa.

Một ngày của nửa tháng sau, Minh Hoằng ôm cô tham gia một hội nghị quân sự. Tư lệnh phân đội Đông Nam lại báo cáo một tin tình báo chấn động.

"Tướng quân! Một trung úy tù binh loài người, thú nhận Cố Triệt đã tỉnh lại, hiện tại đang ở quân đoàn thứ tư của loài người, đại quân xâm nhập vào quân ta theo hướng Đông Nam."

Minh Hoằng nhíu mày: "Đã tỉnh rồi sao? Quả nhiên là Cố Triệt!" Cúi đầu, đã thấy người phụ nữ trong lòng dường như không có động tĩnh gì.

Minh Hoằng cúi đầu hôn cô, hạ giọng nói bên tai cô: "Biết là em giả vờ, nhưng tôi vẫn rất vui."

Tư lệnh Đông Nam tiếp tục xin chỉ thị: "Tướng quân, nhánh quân loài người này hướng về phía Tây, một mình xâm nhập vào khu vực khống chế của quân ta. Nếu Cố Triệt ở trong đoàn quân, có nên điều binh bao vây tiêu diệt nhánh quân này để bắt sống Cố Triệt không?"

Hứa Mộ Triều thản nhiên ngước mắt nhìn Minh Hoằng.

Minh Hoằng không nhìn cô, hơi trầm tư rồi nở nụ cười: "Nếu như thật sự làm như vậy, sẽ trúng kế của Cố Triệt."

"Xin tướng quân ra chỉ thị!"

Minh Hoằng nói sang sảng: "Tung tích của Cố Triệt, sao lại có thể để chúng ta biết được dễ dàng như vậy? Một mình xâm nhập vốn là tối kỵ trong dùng binh, chắc chắn đây là cái bẫy của Cố Triệt. Nếu làm như lời anh nói, e rằng Cố Triệt nhất định có chiêu trò về sau, tiêu diệt quân chủ lực của ta."

Hắn nhìn chăm chú vào bản đồ tác chiến, các tướng lĩnh khác yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, Minh Hoằng mỉm cười, chỉ vào một chỗ ở phía Đông Nam trên bản đồ: "Nếu như tôi đoán không lầm, nhánh quân này giả vờ tấn công để thu hút quân chủ lực của chúng ta, mục tiêu của chúng, nhất định là thành phố Bàng Sa ở Đông Nam."

Chúng tướng đều gật đầu. Hứa Mộ Triều cũng sáng tỏ thông suốt.

Bàng Sa là thành phố phồn hoa nhất nơi biên cảnh của loài người, bị người máy chiếm lĩnh đã trên ba tháng. Nơi đây tài nguyên khoáng sản cực kỳ phong phú, sau khi đạt được thành thị này, sản lượng của người máy tăng vọt trên diện rộng.

Cố Triệt có thừa lý do để đoạt lại thành thị này trước tiên! Nếu như anh ta thật sự tỉnh lại!

Ba ngày trước, tại tổng bộ chỉ huy liên quân loài người và Thú Tộc.

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh Cố Triệt vừa tuyên bố, Thôi tư lệnh là người đầu tiên quỳ một gối xuống đất: "Nguyên soái, không thể!"

Cố Triệt mặc quân trang Nguyên soái màu xanh đậm, quân hàm trên vai vẫn tỏa ánh vàng chói mắt. Bên chân anh là một con cún tròn xoe trắng muốt đang nằm sấp lười biếng, có vẻ là giống chó bình thường, không hợp với vẻ cao quý của Nguyên soái. Chỉ riêng đôi mắt đen nhìn Thôi tư lệnh đã muốn ngốc cỡ nào thì có cỡ đó.

Nguyên soái dường như không hề để ý, hờ hững xoay người nhìn Thôi tư lệnh: "Không có gì là không thể. Kế hoạch tác chiến tổng thể quyết định như hội nghị ngày hôm qua, mọi người cứ tiến hành từng bước."

"Kế hoạch tổng thể thật sự rất hay, hiện tại mọi người đều tràn ngập lòng tin chắc thắng. . . .Nhưng ngài đích thân dẫn quân đoàn thứ tư xâm nhập vào thủ phủ của quân địch, còn cố ý tiết lộ tin tức ngài ở trong quân ------ Nếu như quân địch vây đánh thì phải làm sao đây?"

"Minh Hoằng dùng binh đa nghi cẩn thận. Ông giả tấn công vào thành phố Bàng Sa, hắn nhất định sẽ trúng kế." Cố Triệt chắp tay đứng sừng sững, "Huống chi cho dù hắn không mắc lừa, vây đánh quân đoàn thứ tư, lẽ nào tôi không diệt được quân chủ lực của hắn?"

"Nhưng mà. . ." Tuy rằng những chiến dịch lấy ít thắng nhiều làm chủ đạo của Nguyên soái nhiều không kể xiết. Nhưng Thôi tư lệnh vẫn không dám mạo hiểm, "Ngài nói không sai, thế nhưng ngài tự mình lao vào chốn nguy hiểm, chỉ e ngộ nhỡ. . . "

Cố Triệt lắc đầu: "Đã điều tra rõ rồi, tôi đã hạ quyết tâm tự dẫn binh cứu Hứa Mộ Triều về."

"Không bằng để thuộc hạ đi cho!" Thôi tư lệnh nói, "Hứa Mộ Triều đã bị bắt nhiều ngày, tuy rằng ngài đích thân đi cứu, sẽ khiến mười lăm vạn thú binh cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng dù sao ngài cũng không thể dấn thân vào nguy hiểm. . ."

Lời nói của ông bị Cố Triệt lạnh lùng cắt ngang: "Tôi không quan tâm mười lăm vạn thú binh có cảm kích hay không."

Thôi tư lệnh nhìn vẻ mặt dứt khoát của Nguyên soái, đột nhiên nhớ tới trong lúc Nguyên soái hôn mê, Hứa Mộ Triều cũng có những hành vi bảo vệ Cố Triệt dứt khoát như vậy.

Thôi tư lệnh chợt hiểu ra, ông có vô số lý do để khuyên can Nguyên soái không thể bất chấp mạo hiểm một mình. Nhưng lại không thốt lên được lý do nào để can ngăn người thanh niên trước mặt đích thân nghĩ cách đi cứu người yêu tình sâu nghĩa nặng trong lòng.