Chương 56: Nỗi Đau Của Gien

Lúc gặp lại Thẩm Mặc Sơ lần nữa, Minh Hoằng nở nụ cười thích thú khó hiểu.

Người thanh niên điển trai yên lặng đứng dưới bậc thang, dưới nón lính màu đen là những đường nét góc cạnh. Đôi mắt đen thẫm như màn đêm, u ám mà tĩnh lặng.

“Thì ra Vua Zombie cũng có hình người.” Hắn nói, “Điện hạ, gien quý tộc quả là rất hùng mạnh.”

Ngồi bên cạnh hắn là một bộ xương trắng. Trên bộ xương chỉ còn sót lại đôi mắt kim loại đen, Hudgens nói: “Anh đã tin tôi thì chúng ta bàn chuyện hợp tác đi.”

Minh Hoằng yên lặng trong chốc lát, lại nở nụ cười ấm áp: “Vì hắn ta là người của điện hạ. Hắn phản bội hiệp ước đồng minh, trộm chip của tôi giao cho loài người thì cũng có thể coi là lỗi lầm của điện hạ đúng không?”

“Tôi không biết tình hình.” Giọng điệu của Hudgens lộ vẻ chán ghét, “Mấy hôm trước, hắn phát động binh biến, toàn tộc tôi cũng gặp nạn. . . Minh tướng quân, chúng ta có chung một kẻ thù.”

“Binh biến?” Minh Hoằng nhìn vào mắt Thẩm Mặc Sơ, “Thế nên hắn mới ra nông nỗi này sao? Làm cách nào điện hạ chạy trốn được?”

Hudgens cười ha hả: “Hắn ta hỏa thiêu toàn tộc tôi! Thế nhưng hắn không biết, tôi là người kế thừa hoàng tộc, xương trắng mới là hình thái ban đầu của tôi. Trừ phi đốt tôi thành tro nếu không thì tôi sẽ vĩnh viễn bất tử! Về phần hắn? Bị hoàng tộc nguyên thủy cắn, bị khống chế bởi bộ gien hùng mạnh của tôi. Từ nay về sau hắn sẽ không phản bội nữa đâu.”

Hudgens liếc mắt nhìn Thẩm Mặc Sơ, Vua Zombie yên lặng đứng đó vẫn khiến hắn có cảm giác không rét mà run.

Minh Hoằng gật đầu: “Hắn khiến tôi tổn thất ba vạn quân cải tạo. Giao hắn cho tôi đi, ngài muốn gì? Vũ khí? Đàn bà? Lãnh thổ loài người?”

“Tôi muốn chia đều đại lục và loài người với anh.”

Minh Hoằng lắc đầu bật cười: “Dựa vào cái gì?”

“Tôi có ba mươi vạn đại quân Zombie.” Hudgens nói, “Ngoài ra, nghe nói ở Đại lục, sức chiến đấu của Cố Nguyên soái là số một. Nếu như hắn bị ám sát, loài người tất bại! Nhưng có mấy người trên Đại lục này có thể giết hắn?”

Minh Hoằng nở nụ cười, hai người đồng thời nhìn sang phía Thẩm Mặc Sơ vẫn trầm mặc đợi lệnh.

“Vua Zombie.” Hudgens hạ lệnh, “Đi lấy đầu Cố Triệt cho ta.”

“Vâng.” Giọng nói bình tĩnh, không có bất cứ tình cảm nào. Đôi mắt đen kịt như thể vĩnh viễn sẽ chìm trong tăm tối không ánh sáng.

Tại tổng bộ chỉ huy tiền tuyến lâm thời, một căn cứ quân sự trên lãnh địa loài người.

Hứa Mộ Triều đứng bên ngoài phòng chỉ huy của nguyên soái, lo lắng đợi gặp mặt Cố Triệt. Người hầu nhìn cô trách cứ: “Nguyên soái vừa mới chợp mắt, sao cô lại. . .”

Hứa Mộ Triều chỉ cương quyết nói bốn chữ: “Vô cùng khẩn cấp.”

Tiếng bước chân vang lên, Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng vừa mới trở về căn cứ vội vã chạy tới. Đại khái là người hầu mới báo cho họ biết, quần áo hai người còn hơi xốc xếch.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Quan Duy Lăng hỏi. Anh chưa bao giờ thấy Hứa Mộ Triều. . . lo lắng như vậy, thậm chí còn có phần tuyệt vọng.

Hứa Mộ Triều cắn môi dưới, đôi môi đã sớm tái nhợt không còn chút máu.

Đúng lúc này, một giọng nói khẽ khàng dễ nghe truyền đến: “Vào đi.” Hứa Mộ Triều vừa bước vào liền thấy trong phòng chỉ huy đã đèn đuốc sáng trưng, Cố Triệt mặc áo sơ mi trắng, trong đêm đông rét mướt anh chỉ choàng một chiếc áo khoác quân trang màu xanh dương, ngước đôi mắt trong trẻo nhìn cô.

“Ai bắt được tín hiệu, cũng không sao cả. . .

Để tôi nhìn em thêm chút nữa. . .

Minh Hoằng cũng được, Cố Triệt cũng được. . .

Thẩm Mặc Sơ này nhất định không phụ lòng em. . .”

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người nói chuyện với nhau, rõ ràng mà dịu êm. Cố Triệt và Quan Duy Lăng đều nhìn chằm chằm vào màn hình lơ lửng, sắc mặt sáng sáng tối tối theo ánh sáng hắt xuống. Tạ Mẫn Hồng hơi tức giận nói với Hứa Mộ Triều: “Nửa đêm cô dựng chúng tôi dậy chỉ để coi cái này hả?”

Tạ Mẫn Hồng bực bội nhìn Hứa Mộ Triều, nhưng thấy trong đôi mắt cô lại lóe lên vẻ lo lắng bất thường thì im lặng không nói gì nữa.

Hình ảnh của Thẩm Mặc Sơ lại được chiếu lại một lần nữa, khiến Hứa Mộ Triều vừa kinh hoàng vừa đau đớn. Bởi vì cô biết, hình ảnh cuối cùng kết thúc đoạn video này là một bộ xương trắng.

Câu nói cuối cùng là: “Vua Zombie, ta sẽ không để ngươi có cơ hội thức tỉnh nữa.”

Căn phòng yên tĩnh trở lại. Lúc này, ngay cả Tạ Mẫn Hồng cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Sau đó, chúng tôi không liên lạc với nhau được nữa.” Giọng nói của Hứa Mỗ Triều rất nhẹ, dường như không muốn tin vào lời mình nói, “Lúc đó anh ấy đã mất sức chiến đấu. . . E rằng hiện giờ đã gặp nạn.”

Đôi mắt của Cố Triệt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, không hề liếc mắt nhìn cô. Lúc này, anh nhìn về phía hai người Quan Tạ, giọng nói bình tĩnh không gì sánh được: “Lập tức liên lạc với sáu vị tư lệnh, tôi đích thân tiếp quản quyền chỉ huy tiền tuyến.”

Đã hai tuần từ khi mất liên lạc với Thẩm Mặc Sơ.

Đây là lần đầu tiên, bốn chủng tộc lớn ở Đại lục, chia làm hai phe phát động quyết chiến. Vốn dĩ, quân đội loài người đã giải được mật mã quân cải tạo, lợi dụng sóng điện từ khiến quân cải tạo mất khống chế trên chiến trường thậm chí còn tấn công lại phe mình, thành công đạt được quyền chủ động trong cuộc chiến. Nhưng đại quân Zombie lại đột ngột tham chiến khiến liên quân của loài người và thú tộc không chiếm ưu thế nữa.

Việc Cố soái tiếp quản quyền chỉ huy đã khiến liên quân phấn chấn tinh thần. Mà dưới sự chỉ huy toàn cục của anh, liên quân vốn yếu sức hơn đội quân người máy và Zombie, chẳng những ngoan cường giữ vững tình hình cân bằng, thậm chí những ngày gần đây đã bắt đầu không ngừng giành thắng lợi trong các chiến dịch cục bộ.

Tại căn cứ bí mật nhỏ cách tiền tuyến một trăm km, thuộc bộ chỉ huy quân sự của Cố nguyên soái.

Hứa Mộ Triều mệt mỏi đứng ngoài căn nhà nhỏ Cố Triệt đang ở tạm, nhìn lên ngọn đèn không tắt suốt đêm trên lầu, ngẩn ngơ mất hồn.

Cô là một trong những tướng lĩnh cấp cao, liên kết tác chiến với các vị tư lệnh đã được một thời gian. Hàng ngày bận rộn tới mức ngay cả cô cũng choáng váng đầu óc, có khi ba ngày ba đên không ăn không ngủ.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô hoàn toàn không có thời gian để nghĩ tới những chuyện khác nữa.

Vẫn chưa có tin tức gì của Thẩm Mặc Sơ. Được Cố Triệt ngầm cho phép, các thám tử hàng đầu của bộ tình báo loài người moi móc khắp nơi mà vẫn không có tin tức nào truyền ra từ lãnh địa Zombie.

Cô nghĩ mình không đến mức hồn xiêu phách lạc vì Thẩm Mặc Sơ. Nhưng mỗi lần rảnh rỗi, một vài hình ảnh vụn vặt sẽ không thể khống chế xuất hiện trong đầu cô. Nụ cười của anh, sự yên lặng của anh. Có hình ảnh điển trai như cây tùng cũng có những khoảng khắc máu tanh nhầy nhụa khắp người, hung tàn dữ tợn.

Có lẽ cô thật sự đã biết thế nào là đau lòng. Từ khi quen biết Thẩm Mặc Sơ đến khi không biết anh sống chết thế nào, thì ra mỗi một lần nghĩ đến anh, cô sẽ nhói lòng. Nhưng cô vốn ngoan cường nên đã xem nhẹ tâm tình nhỏ nhoi này.

Mà tất cả cảm xúc chất chồng này đã bắt đầu từ những ngày cô bắt anh làm tù binh, ở trong bóng đêm, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Bởi vì bản thân tôi đã chìm sâu vào địa ngục.”

Khóe mắt dần nhòe đi, cô gắng sức kiềm nén,. Hơn trăm năm nay, số lần cô rơi nước mắt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần đầu tiên là vì Cố Lệ, lần thứ hai lại vì Thẩm Mặc Sơ.

Không, không phải lúc để khóc. Cô lại ngước mắt lên, nhìn ngọn đèn không tắt tỏa sáng trong đêm.

Chỉ có chiến tranh, chỉ có thắng lợi. Thẩm Mặc Sơ mới có hi vọng sống sót.

Cố Triệt là tất cả hi vọng thắng lợi mà cô có.

Cô đi lên gác. Người hầu nhíu mày hạ giọng thông báo.

“Không thấy cô cũng một thời gian rồi.” Người hầu dường như vô ý lẩm bẩm.

“. . . Tôi luôn có mặt trên tiền tuyến.”

Cô đi vào. Cố Triệt chắp tay đứng trước bản đồ tác chiến điện tử màu xanh, chậm rãi xoay người lại.

Rạng sáng mùa đông rất lạnh, anh cũng không cần lò sưởi. Trên quân trang, khuôn mặt trầm tĩnh trắng ngần của anh còn lạnh lẽo hơn làn tuyết lay động ngoài cửa sổ.

Thiên tài quân sự trên đời này có rất nhiều loại. Có loại rành về bày mưu tính kế; có loại dùng binh linh hoạt, thủ pháp thần kì; có loại hành quân nghiêm khắc, đánh đâu thắng đó. Những trận chiến Hứa Mộ Triều trải qua trong thời gian này, từ đoàn doanh cơ sở quan sát cách chỉ huy toàn cục của Cố Triệt, cô mới biết được, thì ra có người hội tụ đầy đặc đặc điểm của cả ba loại thiên tài này. Đó là nguyên do vì sao sự tồn tại của anh trong quân đội, trong xã hội loài người lại sánh ngang với chiến thần. Chiến tranh thú tộc ngày trước, trong giai đoạn đầu khi người máy chưa tham chiến, anh chỉ khống chế chiến lược tổng thể, không hề nhúng tay vào chỉ huy tiền tuyến. E rằng nguyên nhân căn bản là vì anh không hề coi họ là đối thủ xứng tầm.

Mà Vua Zombie, người duy nhất có thể chống lại anh, lại bặt vô âm tín.

Hiện giờ, sáu nhóm quân lớn nghe hiệu lệnh của anh, sau khi giai đoạn thất bại ngắn ngủi lúc đầu, đã liên tục đánh lùi liên quân Zombie và người máy. E rằng ngay cả Minh Hoằng luôn tự phụ, lúc này cũng thẹn quá hóa giận rồi.

Cố Triệt, thủ lĩnh của loài người, là anh hùng bất hủ cũng là linh hồn của toàn quân.

“Anh không cần ngủ sao?” Hứa Mộ Triều không đầu không đuôi đột nhiên thốt ra những lời này.

Cố Triệt lẳng lặng liếc nhìn cô, ánh mắt trở lại với tấm bản đồ.

“Ba ngày sau, tôi dự định bao vây quân trung lộ của kẻ địch từ nơi này. . .” Giọng nói của anh rất thấp, Hứa Mộ Triều đi tới bên cạnh anh, hơi thở của anh cũng lành lạnh như chính con người anh.

“Kế sách này hay quá!” Cô tươi cười vỗ tay hoan nghênh, “Nhất định có thể đánh cho bọn chúng sợ đến tè ra quần!” Có lẽ là giọng điệu của cô quá vui sướng, đột nhiên cô thấy khóe miệng Cố Triệt cao hơn mình một cái đầu dường như hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này, bao tử của cô lại chẳng thức thời kêu hai tiếng “ọt ọt”. Hứa Mộ Triều cũng không xấu hổ, thản nhiên nhìn anh: “Tôi đi gọi người hầu làm chút thức ăn. Anh muốn ăn không?”

“Người hầu!” Giọng nói trầm thấp mềm mại của Cố Triệt vang lên.

“Gâu gâu!” Một cục bông trắng tinh lao nhanh từ trong góc ra, cắn xé ống quần của Hứa Mộ Triều.

“Tiểu Bạch!” Hứa Mộ Triệu vui mừng cúi người ôm lấy nó, “Thì ra mày cũng ở đây.”

“Nó vẫn luôn ở đây.” Cố Triệt từ trên cao liếc mắt nhìn xuống vật tròn xoe trong lòng cô, “Vừa mới ngủ dậy.”

“Tôi đến lâu lắm rồi mà giờ nó mới. . .” Hứa Mộ Triều trêu Tiểu Bạch, “Tính cảnh giác quá thấp, xem ra không nhờ mày trông nhà canh vườn được rồi.”

Tiểu Bạch vùi đầu vào trong lòng cô, kêu ư ử.

Rời khỏi phòng Cố Triệt, tâm tình của Hứa Mộ Triều bình tĩnh mà ấm áp hơn rất nhiều. Cô bước đi thong thả trở về phòng mình, vệ binh canh cửa cúi chào cô. Nhìn vệ binh trẻ tuổi thở ra khí lạnh và khuôn mặt lạnh tới mức đỏ ửng, lòng cô cũng mềm đi.

Bao nhiêu quân nhân chết trong yên lặng rốt cuộc là vì hòa bình hay là vì chinh phục.

Thẩm Mặc Sơ, còn anh thì sao?

Tâm trạng tình không ổn định, cô lập tức hoàn hồn, không tiếp tục nghĩ tới Thẩm Mặc Sơ nữa. Hiện tại chỉ có chiến đấu và chiến đấu.

Cho dù trong đêm đen, mắt thú cũng không cần nhiều ánh sáng, cô bước từng bước một dọc theo bậc thang băng lạnh tối om. Cô mở cửa phòng, đây là gian phòng ngủ hơn ba mươi mét vuông, rèm cửa sổ rất dày, giường đệm mềm mại, xem như đã là điều kiện tốt nhất trong thời chiến.

Cô ném áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh, nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà lặng im.

Nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới anh.

“Mẹ nó! Nhất định vẫn còn sống đấy.” Cô lẩm bẩm, “Người làm vua Zombie suốt trăm năm không thể nào chết dễ dàng như vậy. Chắc chắn không thể! Tuyệt đối không thể.”

“Đúng vậy, tuyệt đối không thể.” Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, vang lên sau lưng cô.

Toàn thân Hứa Mộ Triều cứng đờ, khó tin vui mừng quay đầu lại: “Anh. . .”

Từ góc phòng tối tăm, người đó chậm rãi đi tới, dáng người rắn rỏi cao lớn yên lặng như màn đêm.

“Tôi tới đón em.” Anh dịu dàng thì thầm.