Cho dù là phòng khách tạm thời trong thời chiến, phòng của Nguyên soái cũng được bài trí xinh đẹp đơn giản, theo tông màu lạnh.
Đêm càng về khuya, vầng trăng khuyết treo nghiêng ngoài cửa sổ, tựa như muốn hòa vào làm một với ánh đèn thanh nhã trong phòng. Hứa Mộ Triều cúi đầu vuốt ve hai tay vừa được mở còng, ngước mắt thấy Cố Triệt nhìn cô. Trong đôi mắt đen nhánh trong veo hiện lên vẻ vắng lặng. Hứa Mộ Triều cảm nhận được sư lạnh lẽo tỏa ra từ người anh, dường như đó là khí chất bẩm sinh khiến người ta không dám đến gần.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp- includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Một hồi lâu sau, anh mới thản nhiên nói “Còn việc gì không?”
Hứa Mộ Triều gật đầu, ánh mắt kiên định sáng ngời “Cái tôi muốn không phải chỉ là việc đặc xá cho một người, mà là toàn thể quân lính Thú tộc đều thực sự được đối đãi công bằng…” Mới nói đến đây, đã thấy chân mày của Cố Triệt cau lại.
Giờ phút này, từ sâu thẳm trong lòng cô, anh đã không còn là chàng thiếu niên dễ gần kia nữa. Mà là đức ngài nguyên soái lạnh lùng, cao quý không thể đắc tội. Cho nên thấy anh nhíu mày, phản xạ có điều kiện cô cũng dịu giọng hơn “Bởi vì… Nguyên soái đã ban hành quân lệnh quá nghiêm khắc, ban quyền hạn cho Thú tộc. Nếu như những đội quân khác, hoặc là người ngoài giới biết việc này không được quán triệt thi hành, thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nguyên Soái.”
Cố Triệt vẫn ngồi sau bàn đọc sách, nghe vậy, khoanh tay nhìn cô, mang theo vẻ hạ mình nghiên cứu “Cô cho rằng…. Tôi che chở riêng cho cô?”
“….” Cách nói vừa rồi, chẳng lẽ là không phải ư? Cô tính sai rồi sao? Nhưng anh nói như vậy….
Cố Triệt vẫn nhíu mày, tựa như không đủ nhẫn nại để giải thích nhiều về việc này. Nhưng nhìn Hứa Mộ Triều đỏ mặt lại nghĩ tới những lời nói hơi nịnh nọt của cô mới vừa rồi. Cố Triệt lặng lẽ bỏ bút xuống, rút ra một tập tài liệu ở trên bàn đưa cho cô.
Hứa Mộ Triều ngu ngu ngơ ngơ nhận lấy, trên bìa có đóng dấu tài liệu cơ mật. Mở ra nhìn chưa tới mấy giây, sắc mặt cô liền thay đổi. Sau đó lại lật thêm vài tờ, thần sắc hết sức tập trung. Lại ngẩng đầu nhìn Cố Triệt, ánh mắt đã pha chút phức tạp.
“….. Cám ơn” Cô biết, giờ phút này lẽ ra phải cố sức vuốt đuôi, lấy lòng ngài nguyên soái, nhưng cô thật sự đã bị tập tài liệu này làm cảm động nên chỉ nói được hai từ đơn giản nhất.
Vẻ mặt Cố Triệt chẳng hề có gì biến hóa, cúi đầu, mở ra những văn kiện đang chờ xét duyệt khác ở trên bàn, thản nhiên nói “Tôi cũng không nuốt lời.”
Tài liệu vừa rồi là kết quả của tổ đội kiểm tra đặc biệt, giám thị các trường hợp quân lính đối đãi bất công với binh sĩ Thú tộc. Bên trong liệt kê mười mấy trường hợp, hơn nữa cũng sắp xếp theo tình huống từ nặng đến nhẹ, những hình phạt khác nhau cho người gây họa. Có khi là phạt lương, có khi là giáng cấp, thậm chí có hai người bị bắn chết.
Mà hôm nay, những tên lính bị Hứa Mộ Triều ra tay dạy dỗ, cũng bị liệt kê trong tài liệu. Bộ phận điều tra đề nghị xử phạt quất một trăm roi, khai trừ quân tịch, chỉ chờ đợi Cố Triệt phê chỉ thị mà thôi.
Khó trách Cố Triệt không để ban quân pháp trừng phạt cô, anh đã biết rõ tất cả từ lâu.
“Ngài là vị nguyên soái vĩ đại” Sắc mặt Hứa Mộ Triều ửng hồng, giọng nói hết sức chân thành khẩn thiết.
Trong màn đêm lạnh lẽo vắng lặng, một thiếu nữ xinh đẹp dùng thái độ dịu dàng biểu đạt lòng biết ơn và sự tôn kính của mình, có lẽ đủ để làm cho bất cứ ai cũng phải mềm lòng.
Cũng không biết vì sao, điệu bộ của cô cũng không làm cho Cố Triệt cảm thấy vui vẻ. Anh nhớ tới lúc trước Tạ Mẫn Hồng cười bình luận về cô “Một người phụ nữ rất biết ứng phó với tình cảnh.” Như vậy, giọng nói tôn sùng của cô trong giờ phút này, có phải chỉ là sở trường khách sáo tâng bốc đó giờ của cô hay không?
Nhưng người phụ này thoạt nhìn gió chiều nào thì theo chiều đó, mọi sự đều đặt lợi ích lên đầu này, lại liều mạng đến “cứu” mình. Cũng dám đem tính mạng giao cho mình vì toàn thể Thú tộc,.
“Đừng nói nhảm” Vẻ mặt Cố Triệt càng nhạt nhẽo hơn “Chỉ là trao đổi ngang giá thôi”
Trao đổi ngang giá.
Ngang giá?
Trong lòng Hứa Mộ Triều chấ động. Nếu không phải vài ngày trước nhìn lầm anh là Cố Lệ, thiếu chút nữa cô đã quên mất, cái giá cho sự bình đẳng của Thú Tộc còn bao gồm cả bản thân mình. Mặc dù không ai nhắc đến chuyện đem cô làm thí nghiệm, nhưng mạng của cô vẫn thuộc về anh.
Giờ phút này, anh nhắc đến trao đổi ngang giá, làm cho cô không biết nói gì cho phải?
Nói “Ừ, mạng của tôi là của Nguyên soái”. Không được. Lỡ như anh ta muốn cô tiếp tục làm thí nghiệm, chẳng phải đau đầu rồi sao?
Nói “Nguyên soái, có thể hủy bỏ ước định này không?” A, cô đã thấy được năng lực giết người ngay tức khắc của anh còn hơn cả mười tên người máy thân thủ siêu cường, phản kháng chính diện chẳng khác nào muốn chết. Có muốn chuồn thì cũng chỉ có thể len lén chạy trốn thôi.
Cô trấn định lại rất nhanh, bình tĩnh nhưng vẫn hơi lóng ngóng ròi “Ừ… Đúng, trao đổi ngang giá. Đúng rồi, đêm đã khuya, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.”
Vừa dứt lời,ngoài dự tính của cô, Cố Triệt lại nở một nụ cười vô cùng nhạt. Cũng không nói cho cô đi, điều này khiến cho Hứa Mộ Triều không đoán được anh ta đang nghĩ gì.
“Để lại trên bàn” Anh khôi phục thần sắc trầm lặng, dường như nụ cười kia, chưa bao giờ tồn tại.
Ý là cho cô đi sao? Hứa Mộ Triều cầu còn không được, cung kính đặt tài liệu về lại trên bàn. Nhưng không ngờ, cửa sổ phòng mở rộng, bỗng nhiên xuất hiện một trận gió lớn. Hứa Mộ Triều vừa đặt tài liệu lên bàn, thì mười mấy tập tài liệu khác trên bàn, lại đồng thời bị gió thổi bay tán loạn, còn có mấy tờ bị thổi rớt xuống đất.
“Để tôi thu dọn” Hứa Mộ Triều lập tức biết điều đi dọn dẹp, nhanh chóng sắp xếp tài liệu chỉnh tề, để lại trên mặt bàn, nhưng thấy Cố Triệt nhíu mày.
Hứa Mộ Triều phản ứng ngay, nhất định là tài liệu cơ mật “Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Cố Triệt chỉ định nói sẽ có người hầu đến thu dọn. Nhưng khi thấy ngón tay mảnh khảnh trắng nõn có vẻ rất mềm mại của cô đang đặt trên tài liệu, anh thản nhiên nói “Sai thứ tự rồi.”
“Hả?”
“Đánh số.” Anh tiếc chữ như vàng.
Lúc này Hứa Mộ Triều mới phái hiện, mỗi bản tài liệu đều có đánh số. Anh là Nguyên soái cao quý, văn kiện được trình lên đương nhiên thư ký phải sửa sang đánh số lại, để tiện cho việc anh lấy ra thẩm duyệt.
Anh nói như vậy, Hứa Mộ Triều đành phải đứng bên cạnh bàn đọc sách, vùi đầu sắp xếp tài liệu theo số thứ tự một lần nữa.
Đang điều chỉnh, lại nghe anh đột nhiên hỏi từ phía đối diện bàn đọc sách “Hội nghị tác chiến tối nay, có vấn đề gì không?”
“Hả?” Hứa Mộ Triều ngu ngơ.
“Nghe thấy báo cáo chiến sự có lợi với quân ta, hình như cô lại cũng không vui cho lắm.” Anh nói “Tôi không cho phép bất kỳ tham mưu nào có điều giấu diếm tôi.”
Vẻ mặt của mình lúc đó rõ ràng đến vậy sao? Hứa Mộ Triều lắc đầu “Không phải tôi giấu diếm. Chẳng qua là trong lúc đó tư dưng cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhưng kỳ lạ chỗ nào lại không nói ra được.”
Cô nói sự thật, nhưng anh lại đưa tay rút một phần văn kiện trong đống tài liệu cô đã sửa sang ra, vứt xuống trước mặt cô “Xem kỹ đi! Cho đến khi tìm được đáp án.” Cố Triệt lại dùng giọng ra lệnh “Tôi không cho phép bỏ sót bất kỳ trường hợp nào có thể xảy ra cả.”
Đêm càng ngày càng vắng vẻ lạnh lẽo, trong phòng Nguyên soái yên tĩnh đến mức cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được. Hứa Mộ Triều cầm bản báo cáo tình hình chiến đấu, xem được nửa giờ cũng thấy đầu hoa mắt choáng.
Mặc dù cô đã từng lãnh binh đánh trận, nhưng mà đại đội năm cũng có thể sánh ngang với hang ổ thổ phỉ, thường động bất quy tắc. Không giống như quân đội của con người, hệ thống tác chiến báo cáo phức tạp, ngay cả báo cáo nội bộ cũng phải dùng ký hiệu mật mã thay thế những từ mấu chốt. Cô lại chưa quen nên chỉ xem thôi cũng tốn khá nhiều công sức.
Rốt cuộc không nhịn được nữa, Hứa Mộ Triều cầm báo cáo đứng lên, đi tới trước bàn sách, chỉ vào một ký hiệu trên báo cáo hỏi “Xin hỏi một chút, ký hiệu này là ý gì?”
Ánh mắt của Cố Triệt đang phê duyệt văn kiện chuyển qua bảng báo cáo, yên lặng bỏ bút xuống mới đáp “Phục kích cánh phải.”
“Còn cái này?”
“….. Số đoàn trưởng và sỹ quan biên chế trở lên”
“Cái này?”
“Số tù binh…” Nói được một chút, ngài nguyên soái không nhịn được nữa, mở ngăn kéo tự động ra, ném một cái PDA tinh thể lỏng tới “Tự tra đi.”
Hứa Một Triều một tay cầm báo cáo, một tay cầm PDA, ngồi lại ghế sa lon. Trong lòng buồn bực — Tại sao không chê phiền để cô về phòng chứ? Mặc dù thể chất bán thú của cô mạnh khỏe đến mức có thể mười ngày mười đêm không ngủ, nhưng không có việc gì sao lại bắt cô thức đêm chứ?
Cô ngồi nhìn đám ký hiệu anh mới vừa giải thích vừa chán nản lẩm bẩm “phục kích cánh phải, “số biên chế”, “số tù binh”….
Số tù binh???
Trong đầu Hứa Mộ Triều như có một tia sáng hiện lên, vứt PDA qua một bên, lật lại báo cáo đến trang đầu. Đó là văn bản khái quát tình hình chiến đấu của ban tác chiến.
” Kẻ địch có ưu thế là binh lực vượt trội, tiến quân thần tốc, chiếm lĩnh hơn ba mươi thành trấn lớn nhỏ dọc theo biên gưới. Chúng ta dùng binh lực gấp mấy lần vây đánh, khiến cho kẻ địch rơi vào thế bị động một thời gian dài… Cho đến rạng sáng hôm qua, quân ta tử trận ba ngàn, bị bắt năm ngàn…”
Cô biết vấn đề ở đâu rồi.
Ngẩng đầu, phát hiện Cố Triệt đã dừng bút từ lâu đang lẳng lặng nhìn cô. Vẻ mặt vừa rồi của cô có lẽ đã rơi vào mắt anh ta chăng?
Cô đột nhiên nghĩ có nên dùng phát hiện này để trao đổi điều kiện với anh ta hay không?
Cũng không biết tại sao, trong đầu vừa hiện lên ý nghĩa này, lại bị ánh mắt lạnh như băng của anh đánh tan thành mây khói.
Hay là cứ nói ra toàn bộ đi. Cô cũng không dám trực tiếp đàm phán điều kiện với anh ta. Trực giác cho cô biết, đối đãi với dạng người như anh, thành thật có lẽ sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn là ngang ngạnh.
“Nguyên tắc thứ nhất của người máy, là tiêu diệt tất cả chủng tộc khác” Hứa Mộ Triều đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần, ánh mắt sáng ngời khác thường “Nguyên soái, tôi từng nghĩ tại sao không phải là chinh phục, không phải là xưng bá, mà là tiêu diệt — diệt tộc.”
Cố Triệt gật đầu “Kẻ đứng sau lưng chế tạo đám người máy này có lẽ là một chủng tộc chúng ta không biết.”
Toàn thân Hứa Mộ Triều chấn động, cô cũng hoài nghi đến khả năng này. Hôm nay nghe Cố Triệt cũng nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy âm thầm kinh hãi. Chủng tộc mà mình không biết rốt cuộc là thứ gì đây?
“Đã như vậy, mấy chữ này cũng rất kỳ quái” Hứa Mộ Triều đi đến trước mặt anh, chỉ vào một hàng chữ trên báo cáo.
Lông mày Cố Triệt hơi nhướn lên “Đúng là kỳ quái”
“Năm ngàn tù binh…” Hứa Mộ Triều ném báo cáo lên bàn, sắc mặt trở nên cực kỳ phức tạp “Không phải bọn chúng muốn diệt tộc sao? Vậy thì cần nhiều tù binh như vậy để làm gì? Tôi nghĩ, tôi đã có đáp án”
Cố Triệt tập trung nhìn cô, hàng lông mày dài cũng từ từ chau lại, nhẹ giọng hỏi “Cải tạo thành người máy?”
Hứa Mộ Triều mở to hai mắt, gật đầu. Anh cũng đã nghĩ ra. Cũng phải, hai chân A Lệ đã bị cải tạo, chắc chắn anh cũng có thể nghĩ ra.
Trong nhất thời hai người đều không lên tiếng. Năm ngàn binh lính bị đổi thành người máy sẽ kinh khủng đến mức nào?
Một hồi lâu sau, Hứa Mộ Triều mới thở dài, giọng nói càng thêm nặng nề “Nếu như những người máy này công kích ngược lại loài người…”
“Chắc chắn lòng của quân ta sẽ đại loạn…” Cố Triệt tiếp lời cô, nở nụ cười lạnh “Xem ra kẻ địch sẽ lập tức phản công rồi.”
Nụ cười kia lạnh thấu xương, một lần nữa làm cho Hứa Mộ Triều cảm thấy người đàn ông ở trước mắt vô cùng xa lạ.
“Tôi về phòng trước đây.” Hứa Mộ Triều nói, chẳng biết tại sao, ở cạnh Cố Triệt lại khiến cô không được tự nhiên.
Cố Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên nói “Trên bàn lộn xộn cả rồi, dọn dẹp sạch sẽ đi.” Nói xong, anh ta đứng lên, chắp tay sau lưng, từ từ cất bước rời khỏi thư phòng.
Hứa Mộ Triều cam chịu số phận, bất đầu thu dọn.
Chẳng qua anh còn trẻ như vậy, lại thực hiện thuần thục tư thế chắp tay sau lưng của mấy ông già. Bóng dáng cao lớn mặc áo sơ mi quân trang màu xanh nhạt và quần dài màu xanh đậm, lại có vẻ hơi gầy. Làm người ta hoài nghi, một người mang dáng vẻ thiếu niên tuyệt mỹ như vậy, lại là Nguyên soái lạnh lùng của loài người, chủng tộc mạnh nhất trên đại lục.
Bóng lưng như thế, thoạt nhìn cũng không đáng sợ. Trong đầu Hứa Mộ Triều bỗng nhiên nảy ra một ý, thật ra anh cũng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi, cũng cùng lứa tuổi với A Lệ mà thôi. Nhưng đã sớm phải gánh vác trách nhiệm trọng đại mà không có người thường nào cáng đáng nổi.
Cố Triệt trở về phòng ngủ, cũng không lập tức nghỉ ngơi. Anh ngồi trên chiếc giường lớn trải ra màu trắng sạch sẽ lạnh như băng, tay tìm dưới gối đầu bằng lông ngỗng, lấy ra một trang giấy thật mỏng, mở nó ra dưới ánh đèn.
Một trang giấy mỏng như vậy, trên đó chỉ le que mấy lời, nhưng lại làm cho ngài nguyên soái luôn lạnh lùng kiên cường như mềm đi, lộ ra vẻ mặt hòa nhã.
Xem ra vệt máu nhuộm trên giấy, là của người em trai thơ dại đã qua đời của anh. Dùng mật mã cấp chín chỉ có tư lệnh của quân đoàn loài người mới có thể giải mã, viết ra di ngôn bằng giọng văn bình tĩnh ôn hòa:
“Anh hai tôn kính: Khi anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn trên thế gian này ….”