Chương 45: Sự Xa Cách Trong Tim

Mây đen giăng đầy Đế Đô, sắc trời mờ mịt lạ thường khiến cho người ta có cảm giác ngày đêm đảo lộn. Tiếng sấm đùng đoàng từ xa vọng đến lại khiến mọi người không phân biệt nổi, đó rốt cuộc là tiếng sấm hay là tiếng lửa đạn phương xa.

Ở trong dinh thự Nguyên soái trên đỉnh núi tít tận chân trời, cũng là nơi an toàn nhất Đế Đô vẫn không thể khiến Hứa Mộ Triều duy trì sự bình tĩnh. Cô đứng trên sân thượng rộng rãi, áo ngủ bằng bông màu xanh nhạt càng để lộ vóc người gầy gò và gương mặt tái nhợt của cô.

Từ lúc Tạ Mẫn Hồng báo cáo tin tức của Zombie đã qua ba ngày rồi. Đêm hôm kia, tin tức này rốt cuộc cũng được chứng thật. Đại quân mười vạn người máy giống như từ trên trời giáng xuống, ngay nửa đêm đã xuất hiện dày đặc trên bầu trời phòng tuyến phía Tây của loài người.

Mặc dù đã có mệnh lệnh phòng bị từ sớm, nhưng đại quân của loài người hành quân gấp gáp, làm cách nào cũng không theo kịp tốc độ của người máy. Chỉ hai giờ sau khi bị đánh lén, Đế Đô đã nhận được tin tức phòng tuyến phía Tây bị công phá, mấy chục thành thị đang trong tình trạng khẩn cấp. . . . . .

Chiến tranh đã bùng nổ.

Nhưng lần này, đội quân loài người bách chiến bách thắng của Đại lục có thể ngăn chặn nguy cơ hay không vẫn còn là ẩn số không thể đoán trước.

Thân thể bị thương cũng không khiến Hứa Mộ Triều quan tâm lắm. Có lẽ vì Minh Huy định bắt sống cô nên cũng không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng. Mà nhờ sự chăm sóc của bác sĩ ở dinh thự Nguyên Soái, lần này, tốc độ hồi phục của cô lại càng nhanh hơn những lần trước. Hôm nay, cô đã có thể xuống giường đi lại.

Bác sĩ là một người đàn ông lớn tuổi hòa nhã dễ gần, cũng không tỏ ra kỳ thị cô. Vì vậy khi cô bị thương nặng vẫn không quên rèn sắt khi còn nóng, yêu cầu bác sĩ thêm vào không ít thuốc trị thương có hiệu quả cấp tốc. Bác sĩ không tiện từ chối, chỉ đành phải nhìn cô kéo lê thân thể thương tật mà vẫn không quên đóng gói thuốc men.

Nhưng Hứa Mộ Triều không biết, những thứ thuốc trị thương này cực kỳ đắt tiền, chỉ dành cho sĩ quan cấp Trung tướng trở lên sử dụng, mỗi một loại đều phải ghi vào sổ. Cho nên khi bác sĩ báo cáo tình hình vết thương của cô cho Cố Triệt vì bận rộn chuyện quân tình mà cả ngày mới về đến dinh thự, thuận tiện nói ra những loại thuốc men tiêu tốn đã làm cho ngài Nguyên soái khẽ cau mày.

“Người phụ nữ này. . . . . . Không phải mấy hôm trước còn đau đến không muốn sống sao?” Đảo mắt đã cuốn sạch thuốc trị thương tốt nhất ở dinh thự Nguyên Soái rồi? Ngài nguyên soái lạnh lùng nói với Tạ Mẫn Hồng, “Chiến tranh đã bùng nổ, bảo cô ta đến bộ tham mưu báo cáo đi.”

Tạ Mẫn Hồng không muốn chọc đến người phụ nữ khó giải quyết này, suy đi nghĩ lại liền quyết định xúi giục Quan Duy Lăng mới từ bộ chỉ huy trở về dinh thự Cố gia. Quả nhiên như anh dự liệu, thượng úy Quan cũng không suy tính quá nhiều, chỉ yên lặng đi về phía gian phòng cô gái bán thú. Mà trên thực tế, mỗi khi có chuyện đụng đến người phụ nữ này, thượng úy Quan vốn dĩ đã không thông minh như Tạ Mẫn Hồng lại càng nghêm ngờ nghệch.

Khi Quan Duy Lăng mặc quân trang xuất hiện sau lưng Hứa Mộ Triều cũng không khỏi hơi ngẩn ra.

Nền trời chạng vạng, bên khung cảnh gió mưa ập tới bóng dáng bị thương chưa lành của cô dưới lớp quần áo rộng thùng thình, càng lộ vẻ cô độc quạnh quẽ. Điều này khiến thượng úy Quan vốn đã có cảm giác kỳ lạ với người phụ nữ này, tâm tình càng phức tạp thêm.

Nhưng anh cũng không hề chần chừ hay nói những lời dư thừa, chỉ thẳng thắn nhắc nhở: “Hứa Mộ Triều, hãy gia nhập bộ tham mưu!”

Hứa Mộ Triều xoay người, khoanh tay, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh. Vậy mà thượng úy Quan tính tình hướng nội cũng không trốn tránh, dùng ánh mắt càng chăm chú hơn nhìn lại cô. Vào thời buổi chiến loạn này, ở trong lòng Quan Duy Lăng quan trọng nhất chính là thắng lợi, tất cả những thứ khác đều trở nên chẳng còn quan trọng nữa.

Thấy cô không hé răng, nhưng cũng không từ chối. Quan Duy Lăng nghiêm nghị nói: “Chiến sự căng thẳng, vết thương lành thì đi báo cáo đi!”

Chiến sự cũng khiến Hứa Mộ Triều lo lắng, nhưng cô không thể vui vẻ đồng ý chỉ thở dài nói: “Thượng úy, quốc gia gặp nạn dân thường cũng có trách nhiệm*. . . . . . Mặc dù tôi đã tuyên thệ thần phục Nguyên soái, nhưng mà bây giờ bảo tôi phải làm việc cho anh ta, thật sự cũng hơi bất tiện.”

(*Nguyên văn là câu tục ngữ Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.)

Quan Duy Lăng nhìn nụ cười khổ của cô, nhất thời chua xót trong lòng: “Cái chết của A Lệ, chúng ta đều rất buồn. Nhưng cô là người phụ nữ luôn biết suy xét toàn thể. . . . . .”

“Nguyên soái mà buồn ư?” Hứa Mộ Triều cười khẽ, “Đúng là nhìn không ra đó.”

Thật ra thì tâm trạng thật sự của Hứa Mộ Triều, cũng không phải là khó xử, mà là tức giận trong lòng.

Cái chết của A Lệ đã được chứng thực khiến cô buồn thương suốt mấy ngày nay. Mà “A Lệ” sống sờ sờ mấy hôm nay lại là Cố Nguyên soái, thiếu niên dịu dàng nhu nhược, cần cô bảo vệ, lại nhanh chóng biến thành người thống trị hùng mạnh lạnh lùng nhất Đại lục, càng khiến tâm trạng cô phức tạp thêm.

Nghĩ đến việc những hành động không hề đề phòng mình từng làm trước mặt “A Lệ”, cô luôn có cảm giác không thể chấp nhận. Cứ như thân thể của mình bị người ta không chút kiêng kỵ nhìn trộm, mà người nhìn trộm này, còn là chủ nhân mà mình vốn hết sức đề phòng?

Cô thậm chí còn suýt chết vì cứu anh ta! Buồn cười nhất chính là đối thủ khiến cô sức cùng lực kiệt lại bị anh ta giải quyết sạch sẽ chỉ trong một loáng. Khả năng chiến đấu của anh ta cao cường đến mức khiến cho cô cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Mà anh ta thật sự lạnh lùng như người ta nói ư? Khi anh ta nhắc tới cái chết của A Lệ sao lại hời hợt như vậy, đó là em trai ruột của anh ta mà! Tại sao anh ta có thể bình tĩnh đến vậy? Hơn nữa anh ta quyền thế ngất trời, vì sao nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy A Lệ? Cô không thể hiểu nổi.

Cho nên mặc dù biết rõ mình không nên nói những lời đắc tội với Cố Nguyên soái, thậm chí còn phải ra sức làm cho Cố Triệt vui vẻ. Nhưng ở trước mặt Quan Duy Lăng cũng quan tâm A Lệ như mình, Hứa Mộ Triều vẫn không nhịn thốt ra những lời oán trách.

“Ai nói Nguyên soái không buồn vì cái chết của A Lệ?” Quan Duy Lăng nhíu chặt hàng mày rậm, cất giọng nặng nề, “Lúc nhận được tin A Lệ đã chết, suốt ba ngày Nguyên soái không ra khỏi phòng. Từ đó về sau, trước mặt ngài chúng tôi cũng không dám nhắc đến A Lệ nữa.”

Hứa Mộ Triều ngẩn ra —— Cố Triệt sẽ có phản ứng như vậy sao? Như vậy những ngày này, mình ở trước mặt anh ta “A Lệ” này “A Lệ” nọ, tâm trạng của anh ta sẽ thế nào đây?

Quan Duy Lăng nói: “Nguyên soái chưa từng chùn bước vì bất cứ chuyện gì, đó là lần duy nhất.”

“Từ nhỏ, Nguyên soái đã hết sức quan tâm tới A Lệ. Nếu không tại sao A Lệ lại ngưỡng mộ anh trai đến thế.” Có lẽ vì hơi xúc động nên Quan Duy Lăng không thể kiền chế lời nói, “A Lệ mất tích đúng vào thời điểm chiến sự giữa loài người và Zombie đang căng thẳng nhất. Nguyên soái chỉ có thể bí mật sai người đi tìm kiếm. . . . . . Lúc ấy, ngài vẫn chưa tròn hai mươi tuổi. Mỗi ngày chúng tôi đều nhìn ngài vất vả vì chiến sự, buổi tối còn phải truy tìm tung tích của A Lệ, khoảng thời gian đó Nguyên soái gần như không ngủ. . . . . . Ngài thậm chí đã từng một mình lẻn vào lãnh địa Zombie nhưng vẫn không thu hoạch được gì. . . . . .”

Một mình lẻn vào lãnh địa Zombie?

Hứa Mộ Triều hơi chấn động —— Cô không khỏi nhớ tới vài ngày trước, cảnh tượng Cố Triệt tay không xé nát hơn mười người máy như Tu La đó. Rất khó tưởng tượng, người như vậy vào một đêm trăng vắng sao thưa** lại lẻn vào doanh trại quân địch nguy cơ bốn phía, chỉ để tìm kiếm đứa em trai yếu đuối của mình?

(**Nguyên văn là Nguyệt hắc phong cao chỉ thời điểm trăng vắng sao thưa, gió thổi mạnh thích hợp làm chuyện mờ ám. Không sợ bị trăng làm lộ bóng hay để lại dấu vết.)

Quan Duy Lăng không hề chú ý tới sự thay đổi tâm trạng của Hứa Mộ Triều, ánh mắt của anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mang theo sự sùng kính chân thành nhất của quân nhân: “Mộ Triều, Nguyên soái chỉ không khéo biểu đạt thôi. Thân là thành viên của nhà họ Cố, ngài ấy đã dốc hết sức lực vào việc quân, việc nước rồi.”

Bóng đêm ngày càng sâu thẳm, Quan Duy Lăng rời đi đã lâu. Nhưng lời anh ta nói, lại làm cho Mộ Triều ngẩn ngơ thật lâu.

Cố Triệt hà khắc, Cố Triệt sâu xa khó lường; Cố Triệt xa lạ, Cố Triệt không muốn người khác biết đến.

Nhưng mặc kệ tâm tư tính tình của anh ta khó nắm bắt tới cỡ nào, anh ta vẫn là quân còn cô vẫn là thần, anh ta mạnh còn cô thì yếu, đó là sự thật không thể chối bỏ. Vậy mà hôm nay, chỉ mình anh ta có thể ngăn cản gót giày của đám người máy càn quét Đại lục.

Một lần nữa đi tới trước thư phòng Cố Triệt, người hầu vội vã chạy tới nhỏ giọng thông báo vào trong phòng, người ở bên trong vẫn yên lặng. Người hầu gật đầu với cô ý bảo cho phép tiến vào. Nhưng mà đối với Hứa Mộ Triều, cảm giác lần này không giống những lần mừng rỡ nhẹ nhõm lúc trước, chung quy vẫn có vẻ câu nệ hơn.

Cánh cửa hợp kim sơn màu nâu xám từ từ mở ra, thấp thoáng ngoài tấm rèm cửa dầy cộp nặng nề là bóng đêm lành lạnh. Ánh đèn êm dịu trước bàn làm việc phác họa những đường nét trên dáng người thẳng tắp của anh, sáng sủa yên tĩnh như ánh trăng ngoài cửa sổ.

Trong khoảng khắc này, hô hấp của Hứa Mộ Triều chậm lại nửa nhịp.

Đây là lần đầu tiên, cô nghiêm túc quan sát Cố Nguyên soái với thân phận của chính anh ta.

Có lẽ anh vừa mới trở về không lâu, đôi bao tay màu trắng quẳng bên bàn làm việc, áo khoác quân phục màu xanh dương vẫn còn mặc trên người. Nhưng đã cởi mấy nút cài nạm vàng trên quân trang, để lộ áo sơ mi trắng tinh thẳng thớm. Ăn mặc như vậy, khiến anh ta có phần xa lạ, tràn ngập vẻ nam tính nhàn nhã.

Nón lính và bao tay đặt cùng một chỗ, mái tóc ngắn màu đen dán lên thái dương trên trán anh. Mà khi anh ngẩng đầu lên, gương mặt nghiêm nghị sáng ngời, giống như một vầng trăng non dâng lên từ mặt biển đêm, yên tĩnh mà không kém phần rực rỡ. Gần như không có điểm nào khác biệt với thiếu niên tuấn mỹ trong trí nhớ.

Chỉ trừ ánh mắt.

Cho dù lạnh lùng, ánh mắt cũng đủ rạng rỡ lấp lánh hào quang. Nếu ví ánh mắt của Cố Lệ giống như viên ngọc dịu dàng, trong nét trong trẻo ẩn hiện vẻ bi thương; thì anh ta lại là viên kim cương, vĩnh viễn yên tĩnh, lạnh lẽo mà không kém phần sắc sảo.

“Tôi sẽ gia nhập bộ tham mưu.” Hứa Mộ Triều đứng cách anh năm mét, cất giọng không kiêu ngạo không tự ti nói.

Nguyên soái đặt màn hình tinh thể lỏng trên tay xuống, nâng bàn tay thon dài như ngọc lên, nhấn vào mi tâm mệt mỏi của mình. Sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm vào cô, giọng anh lành lạnh: “Vết thương lành rồi?”

“Đã không có gì đáng ngại nữa.” Hứa Mộ Triều trả lời, “Ngày mai có thể đi trình diện.”

Anh ta đột nhiên đứng lên, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng xen lẫn ánh đèn, bóng người màu xanh dương kia càng lộ vẻ gầy gò, lạnh lẽo.

Anh đứng cách cô mấy bước, khẽ cúi đầu, cô gần như có thể thấy được từng lọn tóc màu đen, có thể nhìn đến tận đáy tròng mắt sâu thẳm của anh ta. Trong lòng cô chợt kinh ngạc, một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu. Tại sao mắt của hai anh em này lại có thể đen nhánh như mắt trẻ con thế?

“Ba ngày sau.” Giọng nói của anh trầm thấp rõ ràng.

“Cái gì?” Cô nghi ngờ nhìn anh.

Cố Triệt nhìn khuôn mặt trắng nõn rõ ràng thiếu hẳn vẻ hồng hào trước kia của cô, trên cổ còn có mấy vết bầm mờ mờ. Anh Cố yên lặng một chút, dường như hơi bực bội cau mày, lạnh lẽo nói: “Bộ chỉ huy của tôi không cần tham mưu cả người đầy mùi máu. Ba ngày sau, dưỡng thương cho tốt rồi hẵng trở lại báo cáo.”

Nghe cái giọng điệu ra lệnh của anh ta, cô không nhịn được nhủ thầm trong lòng: Những giọt máu này, tôi chảy vì A Lệ đấy!

Nhưng cô lại không dám nói ra miệng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”

Anh ta không lên tiếng, chắc là ngầm cho phép. Hứa Mộ Triều lập tức xoay người đi ra ngoài. Cánh cửa tự động từ từ đóng lại sau lưng. Lúc này cô mới quay đầu lại, nhìn cánh cửa kín mít lạnh lẽo nghiêm trang mà thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Cô không nhịn được cúi đầu ngửi ngửi người mình, lại chỉ ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Thật ra thì cô còn cảm thấy rất thơm. Mỉm cười tự giễu, cô tự nhủ, sau này ở trước mặt Cố Triệt vẫn phải cẩn thận hơn nữa.

Anh ta không còn là thiếu niên đơn thuần, anh ta là thống lĩnh của loài người. Cô đã đọc tiểu sử của Cố Triệt, anh ta chinh chiến bốn phương gần như không hề thất bại. Anh ta cũng khiến từng kẻ thù chính trị lặng yên không tiếng động chết đi thậm chí còn diệt sạch cả nhà họ. Người như vậy, cô tự nhắc nhở bản thân đừng có chọc vào. Giữa hai người, khoảng cách rõ ràng ngày hôm nay cũng không hẳn là chuyện xấu.

Nhưng Hứa Mộ Triều không ngờ tới mấy ngày sau, khoảng cách này lại được hai người dùng một cách thức rối rắm cùng phá bỏ.