Chương 37: Bí Mật Lẻn Vàomệnh Lệnh Của Nguyên Soái

Tại đại sảnh tòa thị chính Bộ chỉ huy quân đội phía Nam của loài người. Vào lúc nửa đêm, lính gác đang trong phiên trực yên lặng đứng sừng sững dưới lầu. Màn đêm yên tĩnh đến vậy, không ai phát hiện ra sự khác thường trong phòng chỉ huy.

Tay chân Tiết Tư lệnh đều bị trói chặt, một con dao găm kề trên cổ ông. Tuy nhiên, điều này cũng không thể ngăn cản ông ta phẫn nộ rít gào: “Bọn phản bội!”http://thanhthoigian.wordpress.com/wp- includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Mấy binh lính loài người cất giọng trầm trầm cười nhẹ, một người trong đó nói: “Chúng tôi là những quân nhân trung thành nhất.”

Một người lính khác cười nhạo: “Vẫn còn tưởng bọn tôi là con người sao?”

Tiết Tư lệnh khiếp sợ nhìn bọn họ, lập tức nói không ra lời.

Hứa Mộ Triều khoát tay, đám lính lui xuống. Cô lẳng lặng nhìn ông ta nói: “Tiết Tư lệnh, hôm nay tùy tiện ghé thăm, đúng là việc bất đắc dĩ. Tôi vì hòa bình mà đến. Thú tộc chúng tôi cũng không muốn….”

Tiết Tư lệnh lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Tôi sẽ không tin tưởng mấy lời dối trá của cô!”

Hứa Mộ Triều cũng không nóng giận, lại mỉm cười nhấn mạnh thành ý của mình một lần nữa. Thế nhưng Tiết Tư lệnh căn bản nghe không vào, kiên quyết nhắm hai mắt lại, từ chối nói chuyện.

Đối với người như vậy, lấy cái chết ra uy hiếp chắc ông ta cũng không sợ ? Hứa Mộ Triều không nổi giận, bởi cô đã sớm đoán được sẽ có kết quả này.

“Giết hắn nhé?” một người lính hỏi.

Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Chúng ta đến phòng chỉ huy xem xem.”

Cô nhờ Zombie khôi phục hình người che dấu, vụng trộm lẻn vào nơi này kì thật là một hành động vô cùng nguy hiểm. Tuy rằng đã bắt Tiết Tư lệnh làm con tin. Lỡ như có chuyện gì bất thường, sẽ lập tức bị lính canh bên ngoài phát hiện. Phải làm sao để có thể chế phục ba vạn binh lính này với tổn thất nhỏ nhất đây?

Sau chiếc bàn tròn của phòng chỉ huy rộng lớn, tám màn hình tinh thể lỏng trong suốt màu xanh nhạt được treo lơ lửng, lúc này đang trong trạng thái “nghỉ”. Đối diện bàn tròn, là một loạt thiết bị máy tính được sắp xếp liên tiếp liền sát nhau, cũng biểu hiện trạng thái chờ.

“Đây là hệ thống chỉ huy tác chiến.” Một Zomhie cao lớn nhã nhặn bỗng nhiên cất lời.

Hứa Mộ Triều gật đâu: “Tôi biết. Đáng tiếc là không biết dùng, nếu không….”

Zombie kia liền tiến lên: “Tôi có thể dùng”

Hứa Mộ Triều nhướng mày.

Zombie kia cười cườitự giễu: “Tôi từng là phó giáo sư Viện tin học quốc gia.” Tay hắn nhanh chóng thao tác trên bàn phím như múa, rất nhanh, tất cả màn hình đã lóe sáng, rất nhiều số liệu, hình ảnh hiện ra.

Hứa Mộ Triều vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ :”Thật tốt quá!”

Zombie đưa Tiết Tư lệnh đến, bắt ông ta quét vân tay và con ngươi, nhanh chóng mở hệ thống chỉ huy lên. Anh chàng Zombie kia cười nói: “Hứa Thống lĩnh, cô muốn hạ mệnh lệnh gì cho quân đội loài người đây?”

Hứa Mộ Triều cũng cười: “Đây chính là sự tai hại của công nghệ cao.” Cô nghĩ nghĩ, nở nụ cười xấu xa.

“Thứ nhất, ra lệnh cho tất cả tham mưu cao cấp, sĩ quan từ cấp đội trưởng trở lên, toàn bộ đều đến Bộ tư lệnh báo cáo.”

Mười lăm phút sau.

Trong phòng ngủ của Tiết Tư lệnh có vẻ hơi đông đúc. Hơn mười vị tướng lĩnh cao cấp, đều bị trói gô thành một cục, mỗi người chỉ có thể phẫn nộ trong lòng —— trung tâm chỉ huy ở thành Phàn Nam đã hoàn toàn bị tê liệt!

Hứa Mộ Triều cũng lười giải thích với bọn họ, tiếp tục kêu Zombie kia hạ lệnh: “Lệnh cho đội giáp nặng và đội pháo laser trọng lực, hai giờ sau vận chuyển vũ khí ra khỏi thành Bắc. Thuận tiện truyền tin cho Mộ Đạt, phái người đi mai phục, cướp đoạt vũ khí.”

Vài giây sau, Zombie kia nói: “Bọn họ yêu cầu Bộ tư lệnh đưa lí do cụ thể.”

Hứa Mộ Triều nghĩ nghĩ: “Nói với bọn họ Cố Nguyên soái sắp tới tiền tuyến thị sát, nên phái bọn họ đợi lệnh bảo vệ ở ven đường.”

“Lệnh thứ ba, ngày mai truyền tin xuống,đã nhận được thư đầu hàng chính thức của Thú tộc. Mọi người đã vất vả nhiều rồi, thả lỏng vài ngày đi.” Cô cười, “Sau đó, truyền tin cho Mộ Đạt, đêm mai lúc mười hai giờ, công thành!”

Nhóm Zombie đều nở nụ cười. Hứa Mộ Triều nhẹ nhàng thở ra,.cô lơ đãng quay đầu lại thì nhìn thấy Tiết Tư lệnh đang bị trói ngồi trong góc, sắc mặt trầm lặng.

Trong lòng cô bỗng nhiên có linh cảm bất an.

Cô đi qua, xoay người nhìn vào mắt ông ta: “Tiết Tư lệnh, vì sao ông không sốt ruột tí nào vậy?”

Tiết Tư lệnh trừng mắt liếc cô một cái, phẫn nộ quay đầu đi.

Được rồi, đây mới là phản ứng bình thường khi nghe đội quân của mình sắp gặp nguy hiểm.

An bài xong tất cả mọi chuyện, nhóm Zombie thay phiên nhau canh chừng, Hứa Mộ Triều ngồi trước máy vi tính trong phòng chỉ huy.

Có thể tiến hành thuận lợi không? Bắt gọn ba vạn binh lính, lại còn hơn một vạn tù binh, sau đó đàm phán với Cố Nguyên soái tranh thủ độc lập cho Thú tộc?

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có điểm nào đó không ổn, lại không thể nói là không ổn chỗ nào.

Hệ thống chỉ huy tác chiến này chắc sẽ không có vấn đề chứ? Nhưng tất cả mệnh lệnh thông qua nó đều được chấp hành, cũng không thấy có vấn đề gì mà?

Cô đứng lên, tiến đến trước màn hình máy tính, đôi mắt đen nhánh cẩn thận nhìn chăm chú vào màn hình, nhưng không thể nhìn ra được điều gì.

——————————

Cũng trong đêm đó, tại dinh thự Thống soái quân sự tối cao của loài người, ngọn đèn trong phòng sách vẫn sáng suốt đêm.

Cố Nguyên soái đêm khuya vẫn chưa ngủ, lại triệu tập Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng đến, đặt hai bản báo cáo nghiên cứu lên mặt bàn.

Quan, Tạ hai người xem báo cáo xong,trong phòng sách liền yên tĩnh không một tiếng động. Bọn họ biết, Nguyên soái đang đợi bọn họ cho ý kiến.

“Nguyên soái, tôi nghĩ báo cáo X6-75 cho thấy, trình độ chế tạo người máy của đảo Tây Vu đã vượt xa loài người.” Tạ Mẫn Hồng lộ ra thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, “Chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị chiến tranh. Có lẽ loài người sẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất trong suốt mấy chục năm qua.”

Bản báo cáo này được rút ra từ việc nghiên cứu chuyên sâu những tù binh người máy mà Quan Duy Lăng bắt được mấy ngày trước ở ven biển phía Tây.

Bởi vì thức dậy lúc nửa đêm, Cố Nguyên soái chỉ vội vàng khoác áo sơ mi màu xanh nhạt và quần bông dài màu trắng vào, trông thoải mái hơn ngày thường rất nhiều. Nhưng sắc mặt của anh lại không hề thoải mái, mày nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng, chứng tỏ anh cực kì coi trọng bản báo cáo này.

“Bản báo cáo thứ hai….Cô gái kia có kết cấu DNA rất kì lạ, Viện Sinh học cũng không thể giải thích được sao?” Tạ Mẫn Hồng liếc nhìn Quan Duy Lăng,”Tại sao lần trước anh không bắt cô ta về? Không nỡ hả?”

Quan Duy Lăng nghe ra hàm ý trêu ghẹo trong lời của Mẫn Hồng, giận dỗi nói:”Lúc đó số quân của Thú tộc và zombie đều đông hơn chúng ta, bắt thế nào được?”

Tạ Mẫn Hồng cười hắc hắc: “Nhưng cô gái này đúng là lợi hại, dẫn theo một đám Thú quân, làm Tiết Tư lệnh đau cả đầu.” Anh ta đang nói đến báo cáo quân vụ của Tiết Tư lệnh mới đưa tới mấy ngày trước, mỗi ngày đều có tiểu đội loài người bị phục kích, mất tích. Mà Bộ tư lệnh tác chiến sau khi nghiên cứu đã đưa ra kết luận, phương thức tác chiến như thế này, mặc dù không cao minh mới mẻ, lại vô cùng hữu hiệu, hơn nữa lại có sự ăn khớp với phong cách tác chiến của đại đội Thú tộc nào đó.

“Dặn Thôi Tư lệnh, nhanh chóng chấm dứt chiến tranh với Thú tộc.” Cố Nguyên soái ngẩng đâu, “Còn Hứa Mộ Triều, phải bắt sống.”

“Tuân lệnh.”Hai người Quan, Tạ đồng thanh đáp.

Đúng lúc này, người hầu ngoài cửa bỗng gõ cửa —— đây là tình huống vô cùng hiếm gặp, cắt ngang hội nghị bí mật của Nguyên soái, hẳn là chuyện vô cùng khẩn cấp.

“Nguyên soái!” Người hầu sắc mặt nghiêm trọng tiến vào, “Nhân viên giám sát hệ thống tác chiến đưa tin khẩn cấp, Bộ chỉ huy của quân phía Nam bị Thú quân chiếm lĩnh!”

Hai người Quan, Tạ khiếp sợ đứng bật dậy, Cố Nguyên soái khẽ nhắm mắt lại: “Lập tức truyền hình ảnh vào đây.”

Trực giác của Hứa Mộ Triều vô cùng chính xác. Sau khi Bộ Tư lệnh bị chiếm mà Tiết Tư lệnh vẫn chưa nổi điên, đều có nguyên nhân cả. Mỗi một hệ thống tác chiến của loài người đều được trang bị hệ thống truyền hình ảnh bí mật, để bảo đảm quyền tìm hiểu thông tin tuyệt đối của Cố Nguyên soái—— Tiết Tư lệnh và một số ít tướng lĩnh cao cấp cũng biết điều này.

Nói cách khác, mỗi khi hệ thống tác chiến của Bộ Tư lệnh được khởi động, tất cả tình huống bên trong bộ chỉ huy, mỗi một mệnh lệnh truyền xuống, đều có thể bị Cố Nguyên soái quan sát điều tra.

Mà nhân viên giám sát hệ thống tác chiến, được thiết lập để chuyên môn giám sát cơ cấu bí mật của các hệ thống tác chiến xem có gì khác thường hay không.

Trên màn hình cực lớn được treo lơ lửng giữa không trung phát ra hình ảnh sống động ba chiều tựa như sự kiện đó đang xảy ra ngay trong phòng. Bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc quân trang loài người, cởi mũ, lộ ra mái tóc đen dài, ngồi xuống trước màn hình. Tên lính loài người bên cạnh cô nói: “Có thể dùng, tôi từng là phó giáo sư Viện tin học.”

Sau đó, cô gái kia lộ ra thần sắc ngạc nhiên vui sướng.

“Có kẻ phản bội?” Tạ Mẫn Hồng nhíu mày.

Cố Nguyên soái lắc đầu: “Không, là Zombie.”

Ba người an tĩnh lại, tập trung tinh thần xem đoạn video chiếu sự kiện đã xảy ra nửa giở trước.

Khi nhìn đến đôi mắt đen láy của Hứa Mộ Triều lóe lên tia sáng, ra lệnh hai quân đoàn mang vũ khí kiểu mới đến thành Bắc nghênh đón Cố Nguyên soái, Quan Duy Lăng nhanh chóng cau mày, Tạ Mẫn Hồng cười nhạo: “Cũng biết bịa chuyện đấy chứ. Nguyên soái, tác phong của quân ta vẫn còn quan liêu lắm”

Cố Nguyên soái nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.

Cuối cùng, hình ảnh dừng ở lúc cô gái kia trầm tư đứng lên, tiến đến gần hơn. Bọn họ thậm chí có thể thấy rõ mỗi một cái nhíu mày của cô gái. Cô khoanh tay đứng thẳng, đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ sắc sảo, sáng quắc nhìn chằm chằm màn ảnh. Ánh mắt kia, thật giống như cô đã phát hiện sau màn ảnh có điều khác thường. Ánh mắt cô tựa hồ xuyên thấu qua màn hình, nhìn thấy ba người đang âm thầm quan sát.

Cuối cùng, cô khẽ mấp máy môi, ngồi xuống lần nữa, nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ.

Hình ảnh từ từ dừng lại.

Tạ Mẫn Hồng thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Cô gái này thật lợi hại, nhìn cô ấy thật giống như biết chúng ta đang quan sát vậy”

Quan Duy Lăng nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh kia, cô gái thanh tú một tay vịn trán ngủ gà ngủ gật, vài giây sau, mới mở miệng hỏi: “Nguyên soái, chúng ta có lập tức xuất binh không?”

Cố Nguyên soái cũng nhìn cô Hứa Mộ Triều chằm chằm.

Tuy rằng đã có tấm ảnh của Hứa Mộ Triều, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gái bán thú “bằng xương bằng thịt”. Anh ta cũng cảm thấy hơi khác so với trong tưởng tượng, rồi lại cảm thấy đúng là bộ dáng trong tưởng tượng của mình.

Sát khí không nặng nề, mặc quân trang còn có vẻ thanh lệ hiên ngang, lại không có phong độ làm cho người ta sợ hãi —— điều này đối với một tướng lĩnh mà nói, cũng không phải chuyện tốt —— chứng tỏ rằng cô không đủ nhẫn tâm.

Lợi dụng hình người của Zombie để lên kế hoạch đánh lén Bộ Tư lệnh, thật thông minh mà cũng thật gan dạ. Nếu không phải vì có nhân viên giám sát hệ thống tác chiến, kế hoạch này gần như đã có thể thành công. Sự gan dạ sáng suốt này quả thật có thể xưng tụng là kỳ tài.

Chính là trong khi tiến hành đánh lén, cô thường lộ ra nụ cười nhạt. Nụ cười kia trong suốt như không hề có toan tính sâu xa gì, thật sự không hợp với tình thế giương cung bạt kiếm này chút nào.

“Nếu như cô ấy tiên đoán tôi sẽ đi tiền tuyến thị sát, vậy thì cứ như mong muốn của cô ta đi.” Cố Nguyên soái bỗng nhiên nói.

“A?” Quan, Tạ hai người đều ngẩn ngơ.

“Triệu tập quân đội bên ngoài, bao vây ranh giới thành Phàn Nam cần thời gian bao lâu?” Cố Nguyên soái hỏi.

“….Năm giờ.” Tạ Mẫn Hồng nhanh chóng tính toán trả lời.

“Chuẩn bị phi cơ, hai giờ sau tôi sẽ khởi hành.” Cố Nguyên soái đứng lên.

Lúc bình minh.

Trong cuộc tiến quân về phía Nam lần này, binh lực của loài người có hơn mười lăm vạn, mặt khác còn có các nhánh quân chiếm đóng rải rác ở các chiến tuyến nhỏ.

Cho nên khi nhận được mệnh lệnh trực tiếp của Cố Nguyên soái, các nhánh bộ đội vô cùng phấn chấn tiến tới thành Phàn Nam, hành quân suốt đêm hình thành vòng vây quanh thành

Khi Hứa Mộ Triều nhận được tin tức khẩn cấp của Mộ Đạt, kinh ngạc nói không nên lời —— quân của loài người đã ở ngoài thành, hình thành vòng vây kiên cố như lồng sắt? Ngay cả hai vạn người dưới sự dẫn dắt của Mộ Đạt, cũng bị vây trpng cái lồng sắt kia?

Chẳng lẽ bọn họ đã biết đến sự biến hóa ở thành Phàn Nam?

Buổi sáng bảy giờ, dựa theo mệnh lệnh của Thôi Tư lệnh, bọn lính đang thả lỏng nghỉ ngơi và hồi phục ở thành Phàn Nam, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Thiết bị thông tin được đặt trong từng doanh trại, ở cùng một tần suất, đồng thời truyền ra một giọng nói giống nhau:

“Chào bộ đội các cấp phía Nam, tôi là Cố Triệt.” Giọng nói trong trẻo trầm thấp vang lên. Bọn lính đờ ra trong giây lát, đột nhiên phát ra tiếng hoan hô như tiếng sẩm rền. Giống như cả thành Phàn Nam đều bừng tỉnh ở thời khắc đó, tiếng hô hào của binh lính vang lên tận mây xanh.

“Cố Nguyên soái! Là Cố Nguyên soái tự mình hạ lệnh!” Đám lính hoan hô.

“Có thật không?” Có người nghi ngờ. “ Thật là ngài ấy sao?”

“Ai dám giả mạo Cố Nguyên soái trên kênh thông tin quân dụng chứ?”

Giọng nói trong thiết bị thông tin tạm dừng một chút, nói: “Thành Phàn Nam có kẻ gian xâm nhập. Chỉ huy của các bạn đang bị nhốt ở Bộ Tư lệnh. Tôi lệnh cho mọi người, lập tức bao vây Bộ Tư lệnh, chờ chỉ thị của tôi.”

Ý kiến để Cố Nguyên soái trực tiếp từ hạ lệnh là do Tạ Mẫn Hồng nghĩ ra. Nếu quan binh ở thành Phàn Nam biết Bộ Tư lệnh bị người ta bắt gọn, chỉ sợ sẽ làm nhụt sĩ khí, có khi còn sinh ra náo loạn.

Nhưng nếu lúc này, Cố Nguyên soái có oai danh như thần trong quân trực tiếp ra mặt, bọn lính phấn chấn còn không kịp, sĩ khí càng không thể bị ảnh hưởng.

Giọng nói này cũng vang lên ở Bộ chỉ huy.

Kể cả Tiết Tư lệnh, tất cả những quan quân loài người bị bắt đều nở nụ cười. Hứa Mộ Triều mắng một tiếng “ Mẹ nó” , ra lệnh cho nhóm zombie lập tức chỉ huy phong tỏa lối ra vào của các phòng.

Mà lúc này, Cố Nguyên Soái đang ngồi ở Bộ chỉ huy lâm thời cách thành Phàn Nam trăm km về phía Bắc, lẳng lặng nhìn hỉnh ảnh trên màn hình.

Anh nhấn nút truyền tin dưới hệ thống tác chiến, trầm giọng nói: “Hứa Mộ Triều.”

Trên màn ảnh, cô gái lẽ ra đang ngồi nhíu mày tập trung tìm đối sách, nghe thấy giọng nói của anh, toàn thân liền đờ ra như hóa đá.

Cô lập tức ngẩng đầu, biểu tình trên mặt giống như bị sét đánh, há miệng thở dốc, lại giống như không biết nói gì cho phải.

Cố Nguyên soái bỗng nhiên cảm thấy, dường như mình đã bị phản ứng của cô lấy lòng.