Chương 100: Tình Yêu Kiềm Chế

3. Mang thai

Sáu tháng sau khi kết hôn, tin tức Hứa Mộ Triều mang thai cuối cùng cũng được chứng thực.

Thị quan cười híp mắt nói: "Chúc mừng Nguyên soái, nhanh như vậy đã có con nối dõi"

Cố Triệt liếc hắn một cái, vuốt ve cái bụng vẫn còn đang bằng phẳng của vợ mình, lạnh mặt không nói tiếng nào. Hứa Mộ Triều hiểu, anh chắc là đang buồn bực đây —— So với thời gian mà anh phải bỏ ra, tới bây giờ mới mang thai, quả thực là tốc độ rùa bò.

Chỉ là Hứa Mộ Triều vốn còn "trâu bò" hơn cả đàn ông, cũng có bắt đầu có lúc yếu ớt. Suốt ngày cứ xuất hiện hiện tượng nôn mửa như người bị bệnh bao tử. Vừa chạng vạng tối là mắt không thể mở nỗi, ngủ mê man đến tận mười giờ sáng. Cố Triệt giữ bác sĩ lại, sắc mặt anh khó coi: "Tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa?"

Bác sĩ lắc đầu.

Cố Triệt sau vài ngày đã phát hiện ra, phản ứng có thai của vợ không chỉ gây cho mình cảm giác đau lòng.

Đã liên tục mấy ngày, anh cũng chưa nói được với cô câu nào —— Khi anh ra khỏi nhà, cô còn chưa thức dậy. Khi anh trở về, cô đã ngủ say. Cố Triệt huyết khí sôi trào nhưng lại rất xót vợ yêu. Chỉ có một lợi ích duy nhất, là được sờ soạng cặp "con thỏ nhỏ" của vợ, sờ đến nghiện —— Đương nhiên, cô vẫn không tỉnh.

Mãi cho đến một ngày của một tháng sau, Hứa Mộ Triều vốn vẫn luôn ngủ thoải mái vui vẻ, bỗng nhiên ngực có cảm giác tê dại không chịu nổi. Kiếp sống của cao thủ nhiều năm khiến cô xoay người đánh thẳng vào ngực đối phương ——

Cô mở mắt ra, tay bị người ta bắt được. Đôi mắt thật sâu của anh nhìn cô. Đó là một vẻ mặt phức tạp —— Như có ngọn lửa tăm tối, thiêu đốt bên trong đôi mắt xinh đẹp kia ——

Tầm mắt cô chậm rãi lướt qua. Anh mặc áo ngủ, nhưng không mặc quần ngủ, tay anh....khụ khụ....đang cầm cái nơi kia, nơi đó hiển nhiên đang trong trạng thái khát cầu vô cùng.

Cho dù trong cuộc sống vợ chồng đã bị Cố Triệt chăm chỉ tìm tòi đến tận cùng. Nhưng lần đầu tiên Hứa Mộ Triều nhìn thấy chồng đang "bắn máy bay" vẫn bị đỏ mặt.

Thế nhưng Cố Triệt - người bị vợ phát hiện cảnh này, lại không có chút ngượng ngùng hoảng loạn nào. Nâng bàn tay có chút ẩm ướt của cô, cầm thật chặt rồi mạnh mẽ kéo xuống dưới.

"Tỉnh rồi —— vậy để em làm đi."

Nói xong, đôi môi lạnh lẽo có chút hung ác cắn lấy môi cô. Hai tay rảnh rỗi thì ở bên hông và trước ngực cô không ngừng trằn trọc, khiến cho vợ yêu trong ngực anh đầu váng mắt hoa.

"Thật ra đã ba tháng rồi...." Cô ngậm tai anh, thì thầm, "Bác sĩ nói có thể rồi."

Mà thứ ở trong tay cô vừa mới giải phóng một lần, vừa nghe thế lập tức từ bùn nhão biến thành súng thép. Đôi mắt lộng lẫy như vì sao, chỉ hai ba động tác đã lột cô sạch sẽ, bắt đầu hôn toàn thân cô. Đợi cho đến khi anh cảm thấy màn mở đầu đã đủ, nơi kia cũng đã ướt át. Đang định lấy đà tiến vào thì bên tai lại truyền đến tiếng hít thở ngân nga vững vàng. Cúi đầu nhìn lại cô đã ngủ say như trẻ con.

Cố Triệt vốn đang quỳ gối giữa hai đùi cô, dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn ra bóng đêm tối tăm bên ngoài cửa sổ. Dường như trở lại căn phòng tối tăm năm đó, dục vọng của Nguyên soái, chỉ có thể dùng tay để giải quyết.

Chỉ là bây giờ, trong lòng anh đã có cô. Bàn tay vốn quen thuộc buồn tẻ, cũng trở nên vô cùng tươi mới.

Hôm sau tỉnh lại đã là chủ nhật, Cố Triệt khó có được lúc ôm vợ cùng nhau tỉnh giấc. Cô hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đã ngủ khi nào. Trên thực tế anh hoài nghi rằng toàn bộ quá trình hôm qua, cô đều đang mơ mơ màng màng. Bởi vì cô cười gian, nói với anh: "Chồng à, hôm qua em mơ thấy mộng xuân(*)...."

(* mộng xuân: nằm mộng thấy đang làm cái chuyện ABCXYZ kia....)

Anh không tiếp lời.

Ánh mắt cô tràn ngập xuân sắc nhìn trần nhà chăm chú, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Chồng à, anh thích con trai hay con gái?"

Trước đây, anh không quá lo lắng về vấn đề vô nghĩa này. Thế nhưng trong nháy mắt, khi anh nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, sau khi thận trong suy nghĩ chốc lát, anh lựa chọn: "Nếu đáng yêu giống như em vậy thì anh thích con gái."

Hứa Mộ Triều khó có lúc nghe được lời ngon tiếng ngọt của chồng. Hoàn toàn đã bị câu nói xuất phát từ tâm can này của anh khiến cô mềm nhũn. Cô nhịn không được ôm lấy anh, hôn rồi lại hôn. Mà khi bị cái thô to kia của anh ma sát nơi cửa mình, cô mới kịp phát hiện ra, từ khi nào mà mình bị lột sạch rồi?

Thế nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng. Cố Triệt bị cấm dục nửa tháng, rốt cục đem chuyện tối qua chưa làm xong, dè dặt cẩn trọng hoàn thành.

Rốt cục tới một ngày nào đó, Hứa Mộ Triều bắt đầu đau bụng sinh.

Sức mạnh từ chiến lực đứng đầu đại lục cuối cùng cũng phát huy tác dụng, quá trình nghe nói những người phụ nữ khác phải đau đến chết đi sống lại, Hứa Mộ Triều lại dưới sự giám hộ của bác sĩ, được Cố Triệt ôm vào lòng chơi game. Có khi đau đến lợi hại, cô nhiều lắm cũng chỉ nhăn mày nhíu mi, khiến Cố Triệt cũng cho rằng, như vậy đã là đau đến cực điểm.

Mãi cho đến thời khắc sinh nở kia, Hứa Mộ Triều vốn "trâu bò", cuối cùng cũng từ cơ thể nhỏ bé,sinh ra một đứa con đủ cân khỏe mạnh. Chỉ là, khiến cô đau đến lúc nào cũng kêu rên, kêu rên.

Cố Triệt trong toàn bộ quá trình đều vững như núi Thái Sơn ngồi bên cạnh, chỉ là bàn tay nắm chặt tay cô đã sớm trắng bệch.

"Chúc mừng Nguyên soái, phu nhân" Nữ bác sĩ dè dặt cẩn trọng nâng đứa trẻ đang khóc nỉ non, "Là một vị công chúa."

Hứa Mộ Triều dường như là thở dài một hơi, trong tình trạng kiệt sức, mồ hôi đầm đìa. Mà Cố Triệt nhìn vợ yêu không hề chuyển mắt, dường như thế mới có thể làm cô bớt đau đi một tý.

Mãi cho đến khi đứa trẻ bị bác sĩ đưa đến bên cạnh Hứa Mộ Triều để cô cho bú, anh mới nhìn thấy gương mặt nho nhỏ ghé vào ngực vợ, mà khuôn mặt vợ, chẳng những không có chút ngạc nhiên mà còn mang yêu thương, Cố Triệt mới nhìn nhìn cái vật nhỏ kia.

Trẻ con mới sinh, lại mi thanh mục tú, ánh mắt lanh lợi hiếm thấy. Anh tạm thời rời khỏi vợ, quăng một ánh mắt cho bác sĩ, đến phòng bên cạnh.

"Có cánh không?"

"Không có."

"Trong máu có hóa chất không?

"Không có —— Nguyên soái, là một đứa trẻ loài người vô cùng bình thường."

Trở lại phòng sinh, hộ sĩ mỉm cười ra vẻ đừng lên tiếng. Cúi đầu nhìn thấy, một lớn một nhỏ đang ôm nhau nằm ngủ. Giường ngủ rộng rãi, cho dù có hai người, nhưng nhìn vẫn có vẻ như bé bỏng không ai nương tựa. Cố Triệt đứng ở bên giường, chăm chú nhìn không biết bao lâu.

Những người khác đã sớm lui ra sạch sẽ. Mãi cho đến khi đứa bé nức nở, Cố Triệt mới giật mình tỉnh lại. Nhìn thấy đứa bé tự động tìm được ngực của mẹ, từ từ nhắm mắt lại rồi gần như mút lấy rất hung, anh không khỏi bật cười.

Hiếm có lúc anh nhịn không được, để nguyên áo mà nằm xuống bên giường, ôm lấy một lớn một nhỏ vào lòng. Một cảm giác kì lạ trào dâng trong lòng. Giống như mãi đến hôm nay, quan hệ của hai người mới thật sự là máu mủ tình thâm, chặt chẽ không rời.

4. Chiếm hữu.

Bởi vì là hai bên cùng có tình, nên trước mặt Hứa Mộ Triều,Cố Triệt chưa bao giờ tỏ ra thái độ cưỡng ép.

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Ngẫu nhiên, Cố Triệt nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của vợ, cũng mơ hồ giả thiết —— nếu năm đó người cô chọn không phải là anh.....

Đáp án vẫn luôn rõ ràng không đổi —— dù thế nào, anh cũng sẽ không thả cô đi.

Cho dù là sau khi kết hôn, ở nơi mà Hứa Mộ Triều không thể nhìn thấy, loại cảm xúc chiếm hữu này cũng không hề tiêu tán, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Mỗi ngày cuối tuần, đều có người hầu báo cáo cho anh về việc ăn mặc ở của cô, mỗi câu cô nói, mỗi lúc cô vui hay không vui; Mà Cố Triệt lại chưa bao giờ để lộ ra, mãi đến rất nhiều năm sau. Trong một lần ngẫu nhiên, Hứa Mộ Triều mới phát hiện có loại báo cáo này tồn tại....

Đêm đó, cô vừa bực mình vừa buồn cười, ném một phần báo cáo đến trước mặt anh.

"Giám thị em?"

Im lặng.

"Vì sao?"

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

"....Em là vợ anh, không phải kẻ địch?"

Im lặng.

Kì thật anh nghĩ, nếu đúng là một loại chiến dịch, tiêu diệt đối thủ, diệt trừ tận gốc mọi tai họa ngầm. Thế nhưng đối với em, mãi cho đến ngày nào đó chúng ta cùng nhau chết già, anh mới có thể khẳng định bản thân đã thắng lợi trăm phần trăm.

Ngẫu nhiên, khi Hứa Mộ Triều nhàm chán, sẽ mang trái tim của Minh Hoằng ra nhìn, suy nghĩ dến xuất thần.

Cô nghĩ đến tình yêu của Hoàng tử và Chiến Thần. Minh Hoằng thổn thức nơi đại lục sinh linh đồ thán, quả thật là rất ngu ngốc.

Mà việc Cố Triệt ghen, lại chưa bao giờ để lộ ra. Từ sau lưng nhìn cô thưởng thức khoáng thạch một lúc rồi chẳng tỏ vẻ gì đi làm như bình thường.

Qua vài ngày, trong thời gian làm việc buổi chiều nào đó, Cố Triệt ở lại trong nhà, quang minh chính đại cởi quần áo của cô.

"Hôm nay được nghỉ?" Quần áo anh vẫn hoàn hảo, mà cô thì đã toàn thân trần truồng, thở hổn hển trong lòng anh.

Anh dùng hôn để che lấp mọi câu hỏi của cô, khiến cô trong nháy mắt quên mất tất cả vấn đề thắc mắc.

Mười bốn điểm chỉnh, Hứa Mộ Triều ý loạn tình mê bị anh ôm đi vào phòng sách. Bởi vì cũng từng trải qua vài lần ở phòng sách, nên Hứa Mộ Triều vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường. Mãi đến khi anh một tay ôm cô, một tay mở hệ thống chỉ huy tác chiến thống nhất, lại mở hệ thống hội nghị, cô mới phát hiện không ổn.

"Anh làm gì?" Cô bị anh ôm ngồi xuống.

"Họp."

"Vậy em đi trước."

Anh không lên tiếng, nhưng cô cũng không đi được. Bởi vì anh đã tiến vào.

Hứa Mộ Triều trừng to mắt nhìn anh —— không phải vẫn luôn phân biệt được công với tư sao? Lúc công tác còn không kiên nhẫn để cô tránh đi. Hôm nay sao lại?

"Truyền tin một chiều" Anh cắn lỗ tai cô, "Bọn họ không nhìn thấy, cũng không nghe được." Hài, với sắc mặt ửng hồng và ánh mắt mê ly của Hứa Mộ Triều, sao anh có thể để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.

Thế nhưng Hứa Mộ Triều nhìn màn hình trước mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc cao ngạo của mấy vị quan chức lớn, lập tức cả người đều không được tự nhiên.

Theo phản xạ có điều kiện, cô nhớ đến ngày x tháng x năm x, có người cũng đã từng làm qua chuyện như vậy với mình. Chỉ là dùng miệng và tay chứ không có đi vào.

Cho nên....Cố Triệt đây là....học tập? Hay là ghen?

Nhưng cảm giác này rất kích thích không thể nghi ngờ. Cố Triệt vốn đơn giản chỉ muốn phủ lên tất cả những dấu vết của người đàn ông khác để lại trên người vợ mình. Nên đã thăm dò ra một loại phương thức ân ái mới của vợ chồng.

Khi Bộ trưởng Bộ tài chính bắt đầu tóm tắt tài vụ hàng tháng, hai tay anh đang nâng cặp mông tròn trịa của cô. Khi trưởng phòng hỏi ý kiến của anh, một một tay anh che miệng cô, một tay thăm dò vào cơ thể cô, giọng nói lại trầm tĩnh uy nghiêm: "Đồng ý".

Mà khi Tổng lý bắt đầu nhận xét về điểm yếu về công tác của các bộ phận, anh lại đặt cô trên bàn, vùi đầu vào hôn nơi tư mật của cô....Mà Hứa Mộ Triều vừa quay đầu, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của các vị quan chức. Cảm giác giống như đang bị mọi người vây xem....

"Anh điên rồi, anh điên rồi!" Hứa Mộ Triều vốn rất câu nệ, cuối cùng cũng dâng trào máu nóng. Chỉ cảm thấy Nguyên soái giờ phút này thật YD(*) không có điểm dừng.

(*YD: khụ, là dâm đãng....)

Cũng không thể không thừa nhận.....Dưới sự kích thích thế này, cảm giác mãnh liệt chưa từng có.....

Thế nhưng thời gian tự do thảo luận lại càng thêm đòi mạng, điều này có nghĩa là Cố Triệt phải thường xuyên phát biểu ý kiến. Hứa Mộ Triều chưa bao giờ biết chồng minh có một loại công phu đa năng như thế. Vừa có thể hôn toàn thân cô, vừa có thể khích lệ với từng trưởng phòng. Còn có thể vừa sâu cạn cao thấp ra vào, vừa trả lời các câu hỏi vừa nêu.

Rốt cuộc đến phút cuối, mọi người đã phát biểu xong, Cố Triệt phải phát biểu tổng kết lại . Hứa Mộ Triều mơ mơ màng màng nghĩ, kết thúc rồi kết thúc rồi. Ít nhất anh phải nói liên tục vài phút, vậy sẽ không thể làm gì cô rồi. Thế nhưng Cố Triệt vốn đang săc mặt ửng hồng bỗng nhiên thả lỏng cô ra, mặc cho cô tuột xuống sàn nơi giữa đùa anh, sau đó giữ lấy đầu cô....

"Ưm ưm ưm...." Cô hàm hồ tỏ vẻ kháng nghị.

"Hôm nay thảo luận mấy vấn đề..." Anh bắt đầu tổng kết một cách nghiêm chỉnh.

Cô không dám tạo ra âm thanh, sợ bị bọn họ nghe được. Nghĩ lại, cô bắt đầu trả thù, liếm láp đỉnh của người nào đó. Ở dưới bàn sách âm u, dưới sự nỗ lực không ngừng của cô, rốt cuộc nghe được từ người mặt người dạ thú nào đó, đang lúc tổng kết sắp hoàn thành, phát ra một tiếng rít không khí.

"Nguyên soái! Sao vậy?"

"Nguyên soái, có chuyện gì sao?"

Giọng nói sốt ruột thân thiết của nhóm quan chức lớn cao thấp nối tiếp vang lên.

"Không có việc gì, tôi đã nói xong. Mọi người tiếp tục." Nói xong câu này, Cố Triệt nâng tay bấm xuống nút thông tin, tắt tất cả âm thanh, một tay kéo Hứa Mộ Triều lên.

"Trẻ con" Hứa Mộ Triều nhìn anh.

"Tiếp tục." Anh thản nhiên ôm cô, đè lên sofa.

Rất lâu sau, anh ôm cô ngồi trên sofa xem tivi.

"Không phân biệt công tư như vậy, không giống anh chút nào." Cô dùng tay chọt chọt cái vật cuối cùng cũng mềm xuống kia.

"Đó chẳng qua là một hội nghị thường kì râu ria." Anh nói thản nhiên, "Anh cơ bản cũng chẳng cần can thiệp ý kiến của bọn họ"

"Hội nghị thường kì anh cũng tham gia sao?" cô kinh ngạc.

"Ừm." Sắc mặt anh như thường, "Về sau chúng ta sẽ đều cùng nhau tham gia."

"...Chúng ta?" Hứa Mộ Triều không biết nói gì, "Nguyên soái, anh làm ơn đừng như vậy....Nếu Minh Hoằng là một, thì anh đã là mười rồi."

Anh lại nói không đầu không đuôi: "Minh Hoằng đã gợi ý cho anh."

"Hả?"

Vì sự tôn nghiêm của đàn ông, anh không tiếp tục vấn đề này. Chỉ là một người máy, lại có thể tinh thông chuyện này như thế, còn anh vẫn luôn dựa vào bản năng tự học thành tài. Thì ra tình hình như chiến sự, hẳn là không giống như thời nhỏ học tập lịch sử quân sự, chỉ cần đọc nhiều một chút, học tập nhiều hơn một chút là được sao?

Ba ngày sau, anh lại học thêm một kiểu tư thế mới.

Bởi vì tư thế này vô cùng.....cho nên dù bản chất anh vốn thông minh, cũng thật sự không thể tưởng tượng ra được đến mức này. Chỉ là Hứa Mộ Triều nhiều năm qua vẫn còn ngượng ngùng, làm sao anh mới có thể khiến cô tự nhiên yêu thích cái tư thế yêu đương kia?

Trăng lên cao, anh đè cô dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô. Mà cô ý loạn tình mê, e lệ nhìn anh chờ mong.

"Hôn anh." Anh vốn từ trước đến nay luôn chủ động, lần đầu tiên yêu cầu muốn được hưởng thụ phúc lợi.

Hứa Mộ Triều không nghi ngờ, vô cùng phấn khởi leo lên giữa đùi anh, cúi thấp người. Còn anh ngửa mặt nằm nhìn cô, âm thầm tính toán sức lực và phương hướng, bắt được cánh tay của cô.

Trong phút chốc cô cúi thấp người, Nguyên soái bỗng xoay ngược cô lại —— động tác nhanh chóng lưu loát, lưỡi và tay cùng hoạt động, tách ra ngậm lấy....

Trong nháy mắt bị đảo ngược Hứa Mộ Triều hơi dại ra: "Anh làm gì vậy?"

"Em tiếp tục đi." Khẩu khí mang nửa phần mệnh lệnh, anh bắt đầu liên tục liếm láp mật ngọt.

Hứa Mộ Triều vùi đầu ngậm chặt của anh, yên lặng chịu đựng kích thích hai bên. Sau vài giây, rốt cục nhịn không được, đành nhả ra cười thành tiếng.