Nội tâm Ngưng Nhi giãy giụa vô cùng, nếu đơn giản để cho Nhiếp Ly mát xa mu bàn chân thôi, tâm lý nàng vẫn có thể tiếp nhận được, nhưng nếu là cái chỗ kia... Tiêu Ngưng nhi chần chừ thật lâu, đôi má ửng hồng nóng hổi, ngượng ngùng vạn phần.
" Nếu như bất tiện..."
Nhiếp Ly nói, chứng kiến biểu lộ của Tiêu Ngưng Nhi, Nhiếp Ly lập tức ý thức được, chỗ máu ứ đọng còn lại trên người Tiêu Ngưng Nhi nằm ở đâu, nếu như kiếp trước chỉ là nằm ở cạnh xương sườn, Tiêu Ngưng Nhi sẽ cởi bỏ ngoại trang, để lộ ra cho Nhiếp Ly thấy, cảnh này phải chăng sẽ cũng là như vậy.
Ngưng Nhi vùng vẫy trong tâm can, nếu như bệnh trên người nàng không được điều trị, nàng cũng sẽ bị đám thiên tài cùng thế hệ ở xung quanh vượt qua càng ngày càng xa.
Nếu như người giúp nàng trị liệu chính là Nhiếp Ly, ngược lại cũng không phải sự tình không thể chấp nhận. Nàng cắn khẽ hàm răng rồi từ từ cởi nút thắt trên áo.
Nhìn thấy động tác của Ngưng Nhi, Nhiếp Ly giả bộ nói.
" Như này có điều không tốt lắm, ta là một người đứng đắn."
Tiêu Ngưng Nhi nhẹ cởi áo lưới, thần sắc thanh lãnh nhưng lại có một loại mị hoặc không thể diễn tả bằng lời.
Tiêu Ngưng Nhi liếc nhìn Nhiếp Ly, chẳng lẽ hắn nghĩ nàng một cái nữ nhân... vậy sao? Nếu như không phải vì chữa bệnh, nàng sẽ chẳng bao giờ dại dột mà cởi bỏ quần áo trước mặt một nam nhân. Bất quá trong lúc mở nút áo tay của nàng cũng hơi run đấy, có thể thấy được nội tâm nàng đang giãy giụa cỡ nào.
Nút thắt thứ nhất, thứ hai... Đến đây thì bụng dưới bằng phẳng bóng loáng đẹp không chút tì vết của Tiêu Ngưng Nhi lộ ra, dưới ánh trăng càng trở nên lộng lẫy óng ánh.
... Nút thắt thứ năm cởi bỏ, đường cong hoàn mỹ lộ ra tất cả..., nơi ngực kia cột viền tơ bằng vải băng, mơ hồ có thể thấy hai bầu ngực cao tròn mà nhô lên. Đến cả Nhiếp Ly trùng sinh sống lại, nhìn đến đây cũng không chịu được mà ừng ực nuốt từng ngụm nước bọt.
Cách ăn mặc của Tiêu Ngưng Nhi tuy rằng tương đối bảo thủ, nhưng dáng người có thể nói là nóng bỏng đến cực điểm, chỉ là nhìn từ xa thôi cũng đủ để vô số nam nhân điên cuồng.
Không bao lâu nữa, Tiêu Ngưng Nhi sẽ trưởng thành một nữ nhân kiều mị động lòng người, tính cách nàng thanh lãnh cùng cao quý khiến nàng trở thành đối tượng mà vô số nam nhân muốn chinh phục.
Nhiếp Ly trấn định tinh thần, ánh mắt đảo qua vùng xương sườn của Ngưng Nhi, kiếp trước chỗ máu ngưng tụ chính là nằm ở đây. Nhưng không, khắp người Ngưng Nhi hoàn toàn không thấy có chỗ máu tụ, chuyện này là sao.
Nhiếp Ly đưa mắt nhìn lên, thấy tay Ngưng Nhi run run, đưa hai tay về sau, rõ ràng đang tháo một vật gì đó. Chỉ một lát viền tơ bằng vải băng trước ngực cũng đã tháo bỏ, trước mắt Nhiếp Ly là cặp vú trần trụi, trắng nõn nà.
Hai bầu vú căng tròn, nằm ở chính giữa là hai vầng nhũ hoa hồng ửng, thật là một cực phẩm hoa lệ đang bày ra trước mắt, Nhiếp Ly trong lòng dục tâm như đang nổi lên. Nhưng bất chợt ánh mắt Nhiếp Ly nhìn thấy một nơi máu đọng khá lớn, nằm ngay dưới bầu vú bên ngực trái, chuyện này là sao, kiếp này phải chăng có chút biến đổi.
Ánh mắt Nhiếp Ly rời khỏi ngực Ngưng Nhi, nhìn lên khuôn mặt đã đỏ như gấc của nàng.
" Vị trí này... quả thật nếu xoa bóp, chúng ta không khác gì đang làm chuyện tình tứ."
Nhiếp Ly ánh mắt dò dẫm thái độ Ngưng Nhi.
Ngưng Nhi ngại ngùng không nói ra lời nào, chỉ thấy mặt càng ngày càng gục xuống thấp hơn, cảm giác như sắp vùi vào ngực đến nơi rồi. Trong lòng Nhiếp Ly dục vọng cũng đang dâng lên, rất muốn lập tức chiếm hữu cơ thể nàng nhưng lại nhìn vết máu tụ mà đè nén.
" Ngưng Nhi đang phải tự thân chống chịu đau đớn thống khố suốt mấy tháng qua, bây giờ được ta chữa trị một chút chắc lòng đang vô cùng cảm kích, nhưng giờ nếu ta chiếm hữu thân thể nàng, tự khắc sẽ sinh ra thù hận, trái lại còn làm quan hệ xấu đi, không vội, dù gì sau này cũng thành nữ nhân của ta, trước tiên cứ trị khỏi đau đớn cho nàng đã."
Nhiếp Ly nghĩ bụng.
" Để cô bớt ngại ngùng ta sẽ tiến ra sau lưng đưa tay ra mà xoa bóp nha."
Nhiếp Ly cúi người hỏi Ngưng Nhi.
" Ưm, vậy thì tốt quá."
Ngưng Nhi ấp úng trả lời, mặt của nàng giờ so với mặt trời có lẽ chỉ kém đỏ hơn vài phần. Ngưng Nhi mới chỉ là thiếu nữ 13 tuổi, so với con cáo già sống ba đời người như Nhiếp Ly thì khác nào là chú nai ngơ ngác, rất dễ mà đã sa bẫy.
Nhiếp Ly vòng ra sau lưng Ngưng Nhi, hắn ngồi an vị, tay phải vòng qua ngực, bàn tay chạm vào làn da mát lạnh của nàng, khiến nàng không khỏi giật mình ư lên một tiếng. Người hắn áp sát lưng nàng, từ bàn tay truyền vào một hơi ấm, nàng cảm thấy như từ bầu ngực một loại cảm giác tê dại truyền đi khắp người, chỗ tụ máu cũng vì thế mà bớt đau đi rất nhiều. Nhiếp Ly tranh thủ đưa tay xoa xoa xung quanh vú, thi thoảng ngón tay lại vô tình chạm vào núm vú, bất chợt làm Ngưng Nhi có cảm giác mơ hồ, loại cảm giác nâng nâng khó tả. Lại còn phía cánh tay, nguyên cả một khối ma sát liên tục lên bầu vú bên phải, cọ sát liên tục với núm vú, làm nàng không khỏi mơ hồ mà rên lên, thật là ngại. Nàng cảm thấy thân mật đến lạ kỳ, không giống như tình cảm cha con, huynh muội, cảm giác như mình đang được ân ái từ tình nhân vậy. Thật là xấu hổ quá mà.
Ngưng Nhi đâu có để ý, chuyện này là tên cáo già Nhiếp Ly kia cố tình sắp đặt, nếu hắn đứng trước mặt nàng mà xoa bóp, thì đâu có phải đụng chạm nhiều đến vậy, cùng lắm chỉ là liên tục nhìn cặp vú căng tròn cùng hai bông hoa hồng ửng ở giữa mà thôi. Nhưng nàng còn quá ngây thơ để nhận ra. Đối với Nhiếp Ly bây giờ nàng có một cảm giác tuyệt đối tin tưởng.
" Tốt rồi!"
Cảm giác được tay Nhiếp Ly rời khỏi, Tiêu Ngưng Nhi không khỏi có một loại cảm giác mất mát buồn vô cớ. Nàng không phải không thừa nhận, thủ pháp mát xa của Nhiếp Ly rất thần kỳ, làm cho đau đớn của nàng hóa giải đi rất nhiều. Nàng vì đau đớn mà tâm thần căng thẳng, thoáng cái buông lỏng đi rất nhiều. Nhưng mặt khác trong nàng còn phát sinh ra một cảm giác thân thiết khó tả.
" Cảm ơn ngươi."
Tiêu Ngưng Nhi nhẹ giọng nói, cúi đầu quấn lại dải băng rồi mặc lại áo.
Nhìn da thịt trắng nón, đường cong uyển chuyển đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt, tâm tình Nhiếp Ly lại nhấp nhô không thôi, hắn nghiêm mặt nói ra:
" Mấy ngày nay cô nghỉ ngơi thật tốt, thì sẽ đỡ hơn rất nhiều, cách 3 ngày một lần ta sẽ xoa bóp thoáng qua cho cô, vậy chỉ mấy lần sẽ giải trừ tận gốc rồi. Trước khi đạt tới cấp bậc Thanh Đồng thì đừng tu luyện linh hồn lực vào buổi tối, hấp thu qua nhiều nguyệt quang tinh hoa, nếu như không thể điều hòa được nó sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng đó!"
" Ân."
Tiêu Ngưng Nhi nhẹ gật đầu, nàng cũng không dám tu luyện lung tung nữa, nếu như không gặp Nhiếp Ly nàng có thể tưởng tương lai của nàng sẽ ra sao, mọi cố gắng trước kia đều thành nước chảy về đông.
" Ưm... Từ nay gọi ta là Ngưng Nhi muội có được không."
Sắc mặt Ngưng Nhi lại đỏ lên.
" Được rồi, như vậy đi, giờ ta đi đây, tạm biệt Ngưng Nhi muội, hẹn mai gặp lại."
"A."
Tuy rằng không biết loại tâm tình gì đang chạy loạn trong đầu, nhưng Tiêu Ngưng Nhi cũng nhẹ gật đầu, trầm mặc chốc lát nói:
" Nhiếp Ly, huynh giúp ta, về sau nếu như huynh cần ta hỗ trợ, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!"
Nhìn biểu lộ rất nghiêm túc của Tiêu Ngưng Nhi, Nhiếp Ly cười gật đầu một cái đáp:
" Tốt, nếu như ta cần hỗ trợ, sẽ tìm đến muội đấy!"
Nhiếp Ly quay người rời đi, bóng lưng của hắn biến mất trong rừng cây.
Tiếu Ngưng Nhi vẫn nhìn bóng lưng rời đi, đứng ở nơi đó hồi lâu, cảm giác đau đớn trên người nàng giảm bớt rất nhiều, tâm tình trong lúc bất chợt trở nên vui sướng.
" Nhiếp Ly, huynh đến tột cùng là dạng người gì đây?"
Tiêu Ngưng Nhi nhìn bóng lưng lấp ló kia thầm nói, mang theo vài phần tâm tình vui sướng, quay người lao về phía cửa ra của Thí luyện chi địa.