Một không gian tăm tối đến đáng sợ của Ám Nguyên Hắc Vực. Có một thân ảnh, lưng đeo trường kiếm đang chậm rãi bước đi, càng tiến vào sâu không gian càng tăm tối tĩnh mịch đến kinh người. Giữa bao la bóng tối, tiếng động họa chăng chỉ là tiếng lách tách của vài giọt nước ngưng tụ trên những phiến đá rơi xuống và tiếng bước chân của hắn, thân ảnh đó chính là Nhiếp Ly.
Sau khi đánh bại Thánh Đế thành công, hắn đã đi lùng sục mọi nơi của Đại Thế Giới, mục đích cho cùng là để tìm kiếm Sinh Mệnh Chi Tuyền. Hắn như điên dại khi lại một lần nữa nhìn thấy Tử Vân cùng Ngưng Nhi hồn tiêu phách tán khi đại chiến cùng Thánh Đế, ngay cả Tiêu Ngữ và Long Vũ Âm cũng tan thành sương khói. Hắn hận khi đó sát khí quá lớn đã lấn át lý trí, chưa kịp nghe rõ tung tích của Sinh Mệnh Chi Tuyền mà đã hạ sát Thánh Đế cùng Yêu Chủ.
Đến cùng khi Yêu Chủ dùng Ám Thiên Xích bất ngờ tự trói mình cùng Thánh Đế, trong tích tắc yêu cầu hắn dùng độc chiêu hạ sát, quyết cùng Thánh Đế đồng quy vô tận. Một vùng Lôi Quang chói lọi, áp lực kinh người phóng ra từ Thiên Vẫn Lôi Thần Kiếm hướng tới phía Yêu Chủ cùng Thánh Đế, trước khi Lôi Quang chạm đến Thánh Đế, Yêu Chủ có lẽ đã nói tung tích của Sinh Mệnh Chi Tuyền, nhưng tiếng nổ lớn, cùng áp lực vô thượng đã đẩy văng Nhiếp Ly ra xa, đồng thời làm ù tai hắn, hắn không thể nghe rõ Yêu Chủ nói gì. Lúc hắn tỉnh lại, không gian thật tĩnh lặng, mọi thứ đã hóa thành khói bụi, Phong Ấn Thời Không cũng đã không còn, vậy là Thánh Đế đã chết. Tất cả mọi người đều đã chết.
Suốt năm mươi năm hắn điên dại tìm tung tích của Sinh Mệnh Chi Tuyến nhằm hồi sinh những người thân yêu, nhưng càng tìm càng không thấy, lại chẳng có ai biết tung tích gì. Cũng đúng thôi, ở tu vi Đại Đế Thượng Thần như hắn lúc này, đã là chí cao vô thượng, Thánh Đế có hồi sinh chắc cũng không còn là đối thủ của hắn. Đi khắp Đại Thế Giới bây giờ chỉ còn vùng Ám Nguyên này là chưa đặt chân tới. Chẳng nhẽ vùng đất u ám, tối tăm này lại có thứ có thể hồi sinh vạn vật sao. Đã hai kiếp người rồi, hắn vẫn không thể bảo vệ được những người hắn yêu thương, hắn thật sự đang cuồng loạn.
Đang từng bước tiến nhập vào trung tâm Ám Nguyên Hắc Vực, hắn bỗng dừng lại, thân ảnh đứng sừng sững như tượng đá, hình như có thứ gì đó đang ở trong Linh Hồn hải của hắn.
" Là ai? "
Hắn lập tức xâm nhập Linh Hồn hải.
" Ha ha ha, bị ngươi phát hiện rồi sao. "
Một thân ảnh bao quanh là một quầng khói đen, giọng trầm lặng đứng trước mặt hắn mà trả lời.
" Thế giới này còn có kẻ dám đối kháng với ta sao? "
Nhiếp Ly cau mày, ánh mắt hướng tới thân ảnh kia hỏi lớn.
" Ta là ngươi, ngươi cũng là ta, nhưng ta không phải ngươi, mà ngươi đang dần dần hóa thành ta. " Thân ảnh đó vừa tiến tới vừa nói. " Ta là tâm ma mà Thiên Nguyên Đại Đế ngày trước đã tách ra từ Linh Hồn của ngươi, vốn dĩ ta không tồn tại nếu như tâm ngươi thanh tịnh, nhưng giờ đây tâm ngươi đang động, thù hận đang làm ngươi ma hóa."
" Hừm, không biết ngươi và ta quan hệ thế nào, nhưng xem ra ngươi xuất hiện không có ý tốt."
Vừa nói Nhiếp Ly đồng thời thúc giục cây dây leo trong Linh Hồn hải tấn công, nhưng quả thật không có động tĩnh gì.
" Ta đã nói rồi, ta là ngươi, ngươi không thể thúc giục bản thể Linh hồn để tấn công ta được. " Làn khói đen bao quanh thân ảnh đó dần biến mất. " Tâm ngươi đã ma hóa, tiến vào Ám Nguyên Hắc Vực, cùng với thù hận và sự dằn vặt tổn thương trong lòng, không khác gì ngươi tự làm nhân tâm suy yếu, thêm vào đó, cường hóa tâm ma như ta, đã đến lúc sứ mệnh của ngươi kết thúc, nhường lại cho ta đi, đến lúc ta thôn phệ ngươi rồi."
Nhiếp Ly nhìn về phía thân ảnh, thấy một kẻ giống hệt mình, tâm thần không khỏi chấn động.
Chưa kịp định thần về lời kẻ kia nói, đã thấy hắn lao tới, ôm chặt Nhiếp Ly một làn khói đen tỏa ra bao trùm thân ảnh hai người, một khắc sau một tia sáng chói lọi phát ra từ trong làn khói. Sau đó một thân ảnh bước ra, vẫn là Nhiếp Ly nhưng có gì đó không phải.
Khuôn mặt vẫn thế nhưng đôi mắt đã khác, đây chính là Nhiếp Ly Tâm Ma, như vậy Tâm Ma đã hoàn toàn thôn phệ nhân tâm của Nhiếp Ly. Hắn đứng đó cười lên mấy tiếng thật to.
Trong bóng tối, tiếng cười của Nhiếp Ly Tâm Ma thật là đáng sợ.
" Hừm, đã lâu lắm rồi, ta phải lẩn trốn trong Linh Hồn hải, giờ đã đến lúc ta thay mi sống tiếp rồi. "
Hắn lấy trong ngực áo ra một cuốn sách, đó chính là Thời Không Yêu Linh Thư, nhưng chắc hẳn quyển này không thể hoàn chỉnh bởi 3 trang cuối đã cùng Thánh Đế tan biến. Hắn nhếch miệng cười lạnh, tay quơ quơ vẽ ra thứ gì đó, sau một hồi một thứ ánh sáng chói lọi tỏa ra từ cuốn sách, một khoảng không gian mở ra.
" Chắc lần này Thời Không Yêu Linh Thư sẽ vĩnh viễn biến mất đây. "
Nói xong hắn đưa thân ảnh bay vút vào trong khoảng không gian sáng chói, một tiếng động lớn nổ ra, sau đó mọi thứ biến mất, trả lại không gian tối tăm tĩnh mịch của Ám Nguyên.
Bên trong không gian đó, thời không liên tục xoay chuyển, hắn nhắm mắt cảm thấy mình như đang rơi thật nhanh xuống một bờ vực sâu thăm thẳm rồi sau đó hắn không còn cảm nhận được gì nữa.