Chương 96: Đào hoa xấu

Chương 96: Đào hoa xấu.

o O o

Huynh đệ Lý gia thực thức thời, đến sáng ngày hôm sau mới trở về.

Ánh mắt hai huynh đệ nhìn Trình Như Phong có chút không đúng.

Trình Như Phong vốn đang tưởng là bởi vì nàng cùng Thần Huy, kết quả Lý Mộng Tiều lại nói: "Yến công tử bế quan nửa tháng, đã đột phá."

Trình Như Phong:......

Qua một lúc, nàng nói: "Chỉ là ...trùng hợp ..."

Thật giống như suy nghĩ lúc trước của nàng, vốn dĩ đã tích lũy đủ rồi, tự mình lại thêm chút tâm lý gì đó.

Lý Mộng Tiều nói: "Nàng tin hay không không quan trọng, mấu chốt là người khác có tin hay không."

Tu hành loại sự tình này, cơ hội then chốt rất quan trọng, hơn nữa hư vô mờ mịt nắm bắt không chừng, ai cũng nói không rõ là cái gì.

Nếu Yến Vân tin tưởng vững chắc chuyện cùng nàng "Song tu" là có thể đột phá, nàng còn tưởng là ám chỉ về mặt tâm lý, nhưng đối với Yến Vân mà nói, nói không chừng chính là cái gọi là "then chốt" kia.

Trình Như Phong thở dài, "Nhưng các ngươi cũng không có, sư huynh của ta cũng không có."

Thần Huy đến, nghe hai huynh đệ họ nói, mới biết được có chuyện như vậy, cười nhạo một tiếng, "Buồn cười, song tu thì song tu, còn muốn tìm cái cớ gì đó?"

Cái này thật cũng không phải là vì song tu mà tìm cái cớ, căn bản là mê tín đi?

Trình Như Phong ngẫm lại, mê tín thường ngày của giới tu chân ở thế giới này ...... cũng là có chút hồ đồ.

Lý Mộng Tiều dáng vẻ thật là có chút tin, thực nghiêm túc mà phân tích: "Tư chất của huynh đệ chúng ta là có hạn, Thần Huy...... Hắn đạt đến Trúc Cơ tầng thứ chín mới bao lâu? Có lẽ nàng nên tìm người bị kẹt ở cảnh giới đã lâu, thử lần nữa xem."

Trình Như Phong:......

Nàng dỗ ngọt Thần Huy dễ dàng lắm sao? Cả buộc dây cái loại khẩu vị nặng cấp độ cao cũng chơi đùa rồi, kết quả Lý Mộng Tiều vừa trở về liền ở trước mặt Thần Huy kêu nàng đi tìm người khác thử xem?

Nàng nhìn chằm chằm Lý Mộng Tiều, hận đến nghiến răng, "Ngươi không muốn nhìn thấy ta tốt có phải hay không?"

Lý Mộng Tiều giống con mèo cọ cọ lên người nàng, vẻ mặt vô tội, "Sao có thể? Nàng là chủ nhân của ta mà, nàng không tốt sao ta có thể tốt được?"

Trình Như Phong trừng hắn một cái, quay đầu ôm cánh tay Thần Huy, nói: "Sư huynh huynh đừng nghe hắn nói hươu nói vượn."

Thần Huy đối với cặp song sinh này cũng coi như có chút hiểu biết, chỉ trừng mắt liếc nhìn Lý Mộng Tiều một cái.

Lý Mộng Tiều không sợ Thần Huy, mở to mắt, "Như thế nào, muốn đánh nhau sao?"

Lý Mộng Ngư thở dài, kéo đệ đệ ra, "Bây giờ là lúc nào, đừng náo loạn."

Lý Mộng Tiều mới bĩu môi đứng ở một bên.

Lý Mộng Ngư lại nói: "Tóm lại...... Trân Châu nàng vẫn là tiếp tục mai danh ẩn tích đi."

Trên đời này có bao nhiêu tu sĩ bị kẹt ở các loại quan khẩu không thể tiến thêm?

"Song tu là có thể đột phá", có ai mà không muốn thử xem?

Giống Yến Vân như vậy, ngươi tình ta nguyện chơi một trận rồi chia tay còn tặng nhiều thứ thì còn tốt, vạn nhất gặp phải người ăn vạ? Vạn nhất gặp phải người tệ hơn trực tiếp nhốt lại làm lô đỉnh thì sao?

Trình Như Phong mới Trúc Cơ tầng thứ sáu mà thôi, vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Bọn họ còn chưa nói xong, huynh muội Vương gia Hồ Sơn Phái lại đến cửa.

Vương Thụy còn đỡ, khi nhìn thấy Trình Như Phong, chỉ có sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, biểu tình của Vương Dao thì rõ ràng hơn, bộ dáng chỉ hận không được đem Trình Như Phong bóp chết.

Trình Như Phong đoán ngày hôm qua bọn họ đại khái là nghe được động tĩnh gì, cho dù là không nghe được, nhưng thấy nàng cùng Thần Huy ở tại trong phòng lâu như vậy cũng có thể suy đoán ra.

Bất quá...... Ai quản bọn họ nghĩ gì?

Nàng chính là cùng sư huynh nhà mình có ái muội, vậy thì sao?

Trình Như Phong thập phần thản nhiên mà ngồi ở bên cạnh Thần Huy.

Bưng trà đưa nước loại sự tình này, tự nhiên có cặp song sinh lo liệu.

Vương Thụy là tới hỏi Thần Huy có muốn cùng đi đến đảo Sương Mù hay không.

"Gần đây khu biển kia có không ít hải yêu quái thú lui tới, nghe nói ngay cả Ưng Dương Phủ cũng chịu thua, tốt nhất không được hành động đơn độc. Đúng lúc Huyền Thành chân quân của Vân Hải Tông ngày mai xuất phát, chúng ta đi cùng thuyền với Vân Hải Tông đi, trên đường cũng có thể bảo bình an không cần lo lắng."

Y thật là có ý tốt, Thần Huy chắp tay cảm tạ, nói: "Đa tạ Vương huynh, nhưng Chưởng môn của chúng ta ít ngày nữa sẽ đến, chúng ta vẫn là nên chờ bọn họ tới rồi thảo luận sau."

"À, như thế cũng được." Vương Thụy nghe hắn nói như vậy, cũng không khuyên nữa, "Vậy chúng ta gặp lại trên đảo."

Y lại nói chuyện phiếm vài câu, liền chuẩn bị cáo từ.

Vương Dao từ đầu tới cuối cũng không có cơ hội xen mồm, không cam lòng mà lôi kéo tay áo của ca ca.

Vương Thụy chỉ coi như không biết, xoay người muốn đi.

"Ngũ ca!" Vương Dao kêu, hầu như sắp phải khóc ra.

Nói là gặp lại trên đảo, nhưng ai biết được tình huống trên đường là như thế nào? Ai biết tình huống trên đảo là như thế nào?

Vương Thụy nhìn muội muội, nói: "Không được tùy hứng. Bằng không ngay bây giờ khiến cho Siêu thúc đưa muội trở về."

"Vì sao? Không phải rõ ràng đã thương lượng rồi sao ......"

Vương Thụy trực tiếp bưng kín miệng muội muội mình, "Trước khác nay khác, không được náo loạn nữa. Đi thôi."

Vương Dao không thể nói nữa, cũng không dám giãy giụa, ngược lại ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Trình Như Phong. Rõ ràng ngày hôm qua ca ca còn đáp ứng muốn thay nàng thúc đẩy chuyện này, hôm nay liền thay đổi, đều do nữ nhân này.

Vương Thụy cũng có chút bất đắc dĩ.

Y là rất thưởng thức Thần Huy, cảm thấy hắn tuy rằng xuất thân từ Dục Linh Tông, nhưng làm người sảng khoái, hành sự hào phóng, một đường đồng hành, cũng không có giống như trong lời đồn hoang dâm vô độ như vậy, đối với các nữ tu, thậm chí coi như nho nhã lễ độ. Y cũng thật có nghĩ tới thành toàn tấm chân tình của muội muội.

Còn về thanh danh của Dục Linh Tông ...... muội muội nếu thích, y cũng không để bụng. Huống chi nam nhân mà...... thải bổ song tu thì coi là cái gì? Phụ thân y thật ra là Chưởng môn phái chính đạo, nhưng trong phủ cơ thiếp lô đỉnh chẳng lẽ còn thiếu sao? Chỉ cần chính thê là muội muội y thì được rồi.

Nhưng đương nhiên đầu tiên phải do Thần Huy chính mình nguyện ý.

Đáng tiếc ngày hôm qua Trình Như Phong vừa xuất hiện, y liền biết không được rồi.

Thần Huy vốn dĩ đối với sự thân cận của muội muội chỉ là tránh xa, ngày hôm qua lại không lưu tình chút nào mà trực tiếp mở miệng đuổi đi, hơn nữa tối hôm qua...... Căn phòng này chỉ là nhà dân bình thường, bọn họ cũng chỉ là từng người bày ra cấm chế đơn giản cho mình, y tuy rằng cũng không đến mức thật sự đi nghe lén, nhưng có một số động tĩnh thật là giấu không được.

Đừng nói là Vương Dao ghen ghét dữ dội, chính Vương Thụy cũng nhịn không được có chút tâm loạn ý cuồng, không khỏi suy nghĩ, không hổ là Dục Linh Tông...... Dọc đường đi đứng đắn, bất quá chỉ là không gặp được người thích hợp mà thôi.

Huống chi lúc này lại thấy Thần Huy đối với sư muội của hắn nhu tình mật ý tràn đầy đôi mắt, tràn ngập cả trái tim...

Những lời đó, lại lấy ra mà nói, cũng chỉ có thể là tự rước lấy nhục.

Chỉ là y cũng không ngờ tới, chấp niệm của muội muội, thế mà sâu nặng đến vậy.

Nhưng cũng chỉ có thể trở về từ từ khuyên nhủ.

Cũng không nên kết thân không thành ngược lại kết thù.

Dục Linh Tông tuy rằng là tà đạo, nhưng Thương Ngô chân nhân sư phụ của Thần Huy thật đúng là người cầm kiếm trong tay tung hoành thiên hạ, đắc tội không nổi.

Vương Thụy nói xin lỗi với Thần Huy, kéo muội muội rời đi.

Vương Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trình Như Phong, nếu ánh mắt có thể giết người, Trình Như Phong phỏng chừng đã bị nàng ta lăng trì.

Trình Như Phong thở dài.

Đây thật đúng là nằm cũng bị trúng đạn.

"Sư huynh huynh chọc vào cái thứ đào hoa xấu gì vậy?"

Thần Huy cũng có chút cạn lời, thái độ của hắn ngay từ đầu rất rõ ràng mà.

Lý Mộng Tiều ôm Trình Như Phong, lửa cháy đổ thêm dầu, "Có một số người, lớn lên chẳng ra gì, bản lĩnh cũng chẳng ra gì, còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chính mình giải quyết không được, còn gây chuyện cho tiểu Trân Châu của chúng ta, chậc chậc!"

Thần Huy đập bàn một cái, "Vân Tiểu Cửu ngươi có phải thật muốn đánh nhau hay không?"

"Kêu ai vậy?" Lý Mộng Tiều mắt trợn trắng, "Đại danh của tiểu gia là Lý Mộng Tiều, ngươi nhớ kỹ cho ta, một hồi đánh nhau, lúc xin tha đừng gọi sai."

"Sửa cái tên, là có thể đổi người sao? Còn không phải cái tiểu tử thúi thiếu bị ăn đòn."

"Đó không giống nhau, đây chính là do chủ nhân nhà ta cố ý kêu chúng ta đổi tên trở về, có tình yêu, ngươi hiểu không?"

......

Mắt thấy hai người một mặt đánh nhau bằng miệng, một mặt thật sự muốn vén tay áo đánh một trận, Trình Như Phong chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch mà phát đau, bèn kéo Lý Mộng Ngư, "Mặc kệ bọn họ đánh như thế nào, chúng ta ra ngoài đi dạo."

Ngày mai Chưởng môn tới, khẳng định cũng phải đi đến đảo Sương Mù, đan dược bùa chú gì đó, nên chuẩn bị vẫn là chuẩn bị trước một cái.

Thấy Lý Mộng Ngư thật sự bồi Trình Như Phong ra cửa, Thần Huy cùng Lý Mộng Tiều cũng không rảnh lo đánh nhau, cãi cọ ầm ĩ mà đi theo.

Trình Như Phong chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn.

°°° hết chương 96°°°