Chương 72: A Bảo sao ngươi đáng yêu như thế.
o O o
Thiên Minh chưa đi được một lát, Mặc Bảo đã xuất hiện ở trước mặt Trình Như Phong.
Hắn cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thiên Minh có phải đã tới tìm cô hay không?”
Trình Như Phong thật bất ngờ chớp chớp mắt, “Sao ngươi biết nhanh như thế?"
“Vô nghĩa, hiện giờ Cập Thời Hành Lạc Đồ chỉ lớn nhiêu đó, công năng cũng chỉ nhiêu đó, mỗi ngày tiêu hao đều là biết rõ, y đột nhiên suy yếu nhiều như vậy, chỉ có thể là chính y đã làm cái gì rồi. Hiện giờ nơi này chỉ có cô, ta và y, y không phải tới tìm cô, còn có thể làm cái gì?"
Mặc Bảo tức giận mà ba ba ba nói xong, “Rốt cuộc là y muốn làm cái gì?”
“Y muốn lấy bảo tàng của y làm giao dịch với ta.” Trình Như Phong thẳng thắn nói.
Thiên Minh cố ý tránh Mặc Bảo, có lẽ là một là sợ hai người tranh đấu mấy ngàn năm, mối hận cũ đã sâu đậm, Mặc Bảo sẽ từ giữa làm khó dễ, vả lại Mặc Bảo lúc trước còn muốn cho Trình Như Phong hút y. Hai là cảm thấy Trình Như Phong trẻ tuổi không biết chuyện, càng dễ dàng bị tài vật đả động mà thôi.
Nhưng Mặc Bảo hiện tại là pháp bảo của Trình Như Phong, bọn họ mới là lợi ích cộng thể, loại sự tình này có cái gì đâu mà phải dấu diếm?
"Y..... "
Biểu tình của Mặc Bảo đột nhiên cứng ngắt.
Nếu như Thiên Minh lại giống như lần trước, dạy Trình Như Phong pháp môn gì đó để đối phó hắn, hắn cũng sẽ không bất ngờ.
Nhưng như vậy....
Hắn đầy ngập tức giận "mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, lão tử đều cho ngươi một chưởng đánh chết” đột nhiên không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tâm tình trở nên vô cùng phức tạp.
Có một loại mặt mày hớn hở “Thiên Minh ngươi cũng có một ngày cầu người”, rồi lại có một loại thê lương bi thương mắt thấy anh hùng tới bước đường cùng.
Hắn an tĩnh nửa ngày, mới hỏi: "Cô đáp ứng với y rồi sao?”
Trình Như Phong lắc lắc đầu, hỏi lại: “Ngươi muốn ta đáp ứng sao?”
Mặc Bảo lại im lặng.
Hắn cảm thấy tâm tình của mình lúc này thật mâu thuẫn, quả thực cũng không giống một khí linh.
Khí linh nào có nhiều suy nghĩ như thế?
Hắn bèn không thèm nghĩ đến nữa, nhắm mắt lại, giọng nói buồn rầu: “Cô mới là chủ nhân, cô muốn như thế nào thì như thế nấy.”
Trình Như Phong cười rộ lên, duỗi tay ôm lấy hắn, “Ai da, A Bảo ngươi sao đáng yêu như thế.”
Mặc Bảo trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Buông ra.”
Trình Như Phong càng không buông, ngược lại nhướng lên hôn lên trên mặt hắn một cái, rồi mới ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu thật thả y ra, ngươi sẽ không tịch mịch sao?”
Mặc Bảo thân hình nhoáng lên liền tránh xa nàng ra, trầm mặt nói: “Nói hươu nói vượn.”
Trình Như Phong cười đến càng vui vẻ.
Nhưng Mặc Bảo làm lơ nàng lâu như thế, thật không dễ mới xuất hiện, nàng cũng không muốn đắc tội với hắn, không trêu ghẹo hắn nữa, nói: “Tuy rằng ta và Thiên Minh không thù không oán, cũng không phải thế nào cũng phải giết chết y mới được. Nhưng y bị tra tấn đến chết, cả hồn thể đều bị khóa nhiều năm như thế, y thật sự có thể quên hết thù hận sao? Y lại lợi hại như vậy, thả y, y quay đầu liền giết chết chúng ta làm sao bây giờ? Cho dù y thật sự dùng báo vật vô giá tới đổi, cũng phải xem ta có mạng lấy hay không. Còn nữa, y tranh vương vị thất bại, đã chết mấy ngàn năm, ai biết mấy thứ kia của y có còn hay không? Nói không chừng chỉ là một tờ ngân phiếu khống mà thôi.”
Mặc Bảo nhíu mày, “Ngân phiếu khống?”
“À, là phương ngôn nơi đó của chúng ta, chính là nói lời nói suông, ý tứ thực hiện không được." Trình Như Phong vội vàng giải thích. Không cẩn thận liền quên chính mình là người xuyên qua, nhưng dù sao cũng không có ai để ý.
Mặc Bảo cũng không rối rắm cái này, nói: “Cô có từng nghĩ qua hay không, chính y, kỳ thật chính là một tòa bảo khố.”
Cũng không phải sao, lão yêu quái đó sống mấy ngàn năm, mặc kệ là những thứ từng trãi của đời người hay là kinh nghiệm tu hành cũng không biết so với nàng phong phú bao nhiêu, tùy tiện chỉ điểm một chút, đều có thể khiến người được lợi không ít.
Tỷ như Mặc Bảo chỉ là một khí linh, nhưng lúc trước hắn tùy ý truyền tin tức cho Trình Như Phong, có thể ngay cả Thương Ngô cũng không nhất định biết.
Nhưng Thiên Minh đưa ra bảo tàng của y cho Trình Như Phong, Mặc Bảo lại nói chính y là bảo khố... hiển nhiên.... là có ý khác.
Trình Như Phong nhìn hắn một hồi, liền lại cười rộ lên, “A Bảo ngươi vẫn là...... không cam lòng nhận ta làm chủ ư, cho nên mới muốn kéo đối thủ già cùng nhau xuống nước chứ gì?”
Mặc Bảo cũng không phủ nhận, chỉ là hừ một tiếng, “Cuối cùng còn không phải cô được lợi?”
Chứ sao, nếu thật có thể thu Thiên Minh, không nói đến thân phận của y, tu vi của y, chỉ nói đến diện mạo của y, Trình Như Phong đều cảm thấy chính mình đã được lời to rồi.
Nhưng nàng lại thở dài, nói: “Y sẽ không."
“Cô sao mà biết?” Mặc Bảo không phục mà hừ một tiếng, “Y cũng sắp chết rồi, cô lấy thủ đoạn lúc trước đối phó với ta ra, vừa đe dọa vừa dụ dỗ một chút, cái loại như chỉ cần nhận chủ liền thả y đi ra ngoài.”
"Ngươi có thể nghĩ đến, y chẳng lẽ không thể nghĩ ra sao? Y nếu là chịu, vừa rồi sẽ không giận dỗi rời đi." Trình Như Phong cắt lời Mặc Bảo.
Sợ làm tổn thương tự tôn làm khí linh của Mặc Bảo, lời nói phía sau nàng cũng không nói ra khỏi miệng.
Người và pháp bảo khí linh, vẫn là khác biệt.
Khí linh, khí linh, nói đến cùng là còn phụ thuộc vào “Khí”, làm một đồ vật, cho dù sinh ra linh trí, đối với “Chủ nhân” loại tồn tại này, cũng hoàn toàn không có bài xích gì.
Tựa như Mặc Bảo, lúc trước cũng chính là chọn lựa tư chất của chủ nhân, mà không phải nói kiên quyết không cần chủ nhân.
Nhưng người...... tuy rằng cũng không phải ai cũng đều có tư tưởng độc lập tự cường của riêng mình, nhưng luôn có những người như vậy, là vĩnh viễn không có khả năng khom lưng uốn gối tự nguyện làm nô.
Trình Như Phong nhìn ra được, Thiên Minh chính là loại người này.
Bằng không y cũng không đến nỗi bị chủ nhân đời trước của Cập Thời Hành Lạc Đồ vằng vặc tra tấn đến chết, lại bị nhốt nhiều năm như thế.
Nàng nghĩ, y cúi đầu tới làm giao dịch với nàng đại khái chính là cực hạn của y rồi.
Chính Trình Như Phong cũng vẫn luôn lăn lộn ở tầng lớp thấp trong xã hội, gió chiều nào theo chiều ấy, gặp mạnh chịu thua, thực hành kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hết thảy ưu tiên mạng sống của mình là trên hết.
Xuyên đến đây cũng vẫn luôn là như vậy. Nhưng mà, đối với những người có ngạo cốt kiên cường, nàng vẫn là bội phục.
Cho nên, ở trong phạm vi năng lực của nàng, nàng vẫn là hy vọng có thể cho bọn họ tôn trọng tương ứng.
Thiên Minh sao, làm y tức giận, nói giỡn với y, không sao cả, nhưng nếu thật muốn buộc y nhận chủ,....... không khỏi đã làm nhục quá mức.
Nhìn Mặc Bảo còn ở kia đầy mặt rối rắm, Trình Như Phong bèn nhào qua ôm lấy hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái vang dội, “Bảo khố mang bên mình sao, ta chỉ cần có A Bảo là được rồi nha.”
Mặc Bảo xụ mặt, lại không có gạt nàng ra, chỉ lại hừ một tiếng, nói: “Hoa ngôn xảo ngữ."
Trình Như Phong lại cười rộ lên, bèn câu lấy cổ hắn, cả người dán lên trên người hắn, ôn nhu nỉ non: “Vậy ngươi có thích hay không?”
Mặc Bảo rũ mắt nhìn nàng, giọng nói ám trầm: “Sao nào? Linh sủng kia của cô còn không có thỏa mãn cô sao?”
Trình Như Phong chỉ là ha ha cười, hơi thở phất qua vành tai sau gáy của y, khiến cho y từng trận ngứa ngáy.
“Nó là nó, ngươi là ngươi." Nàng nhẹ giọng nói, hơi hơi nghiên người qua, dùng đùi cọ cọ ở giữa hai chân hắn, “Một cái còn không thể hóa hình, cũng đáng để ngươi ghen sao?”
"Ai ghen!” Mặc Bảo cãi lại, nhưng cũng đã bế Trình Như Phong lên, trực tiếp đem nàng ấn ở trên chiếc ghế quý phi mà trước đó bị nàng cùng Thiên Hương Đằng làm cho hỗn độn còn chưa kịp dọn dẹp.
Hắn đè ở trên người nàng, trực tiếp xé rách vạt áo của nàng, ánh mắt thâm trầm, “Là do cô tới chọc ta, cũng không nên làm được một nửa lại lấy uy phong của chủ nhân ra kêu dừng nha."
Trình Như Phong khi nãy bị Thiên Hương Đằng làm cho nửa vời, hắn vừa đè lên, hầu như lập tức liền mềm đi, chỉ câu lấy cổ hắn không buông, ghé lại gần hôn hắn, ngọt nị nị nói: “Vậy phải xem ngươi có làm cho ta thoải mái hay... "
Lời còn chưa dứt, liền biến thành tiếng thét chói tai.
Là Mặc Bảo căn bản cũng không quản cái tiền diễn bước dạo đầu gì đó, trực tiếp cầm thương đâm vào.
Bởi vì do Thiên Hương Đằng khi nãy, hoa huyệt của Trình Như Phong vẫn luôn là ướt, mới không bị thương, chỉ là quá đột nhiên, nàng một chút chuẩn bị cũng không có.
Nàng cau mày, nhéo lên hông Mặc Bảo một cái, “Gấp cái gì? Cũng không phải không có thời gian.”
Mặc Bảo tuy rằng chỉ là khí linh, nhưng trên eo lại đều là cơ bắp rắn chắc, cái véo này của nàng, căn bản không đau, không ngứa.
Hắn gấp hừng hực xông vào, lúc này ngược lại chậm lại, “Muốn làm từ từ sao? Vậy hôm nay cô cũng đừng nghĩ đến chuyện bước xuống chiếc ghế này.”
°°°° hết chương 72°°°°