Chương 70. Bọn công tử buồn bực.
°=° °=° °=°
Kỳ thật lúc này cảm xúc của Bạch Ký Lam đối với Liễu Phượng Ngâm thật phức tạp.
Ảo cảnh trong Cập Thời Hành Lạc Đồ là tình huống như thế nào, hắn rất rõ ràng. Liễu Phượng Ngâm nói Trình Như Phong cứu y, cứu như thế nào? Có phải cũng dùng cách giống như cách cứu hắn hay không?
Bạch Ký Lam nghĩ đến cái này, tim gan liền cồn cào sôi sục, chỉ hận không được trực tiếp rút kiếm, đem Liễu Phượng Ngâm chém thành tám mảnh.
Nhưng......
Trình Như Phong cùng hắn ở bên nhau, là đại ca hắn thỉnh cầu, sư phụ nàng cho phép, rốt cuộc nàng có vài phần tình nghĩa hay không ..... trong lòng Bạch Ký Lam thật sự không rõ.
Hắn nghĩ, nàng cùng hắn song tu, nguyên nhân lớn nhất, nói không chừng cũng chỉ là cảm thấy hắn tuấn tú.
Điểm này, Trình Như Phong trước nay đều không có che dấu.
Mà Liễu Phượng Ngâm...... Bạch Ký Lam cho dù không vui vẻ thì cũng phải thừa nhận, mặc dù là nhìn từ góc độ nam tính, diện mạo của Liễu Phượng Ngâm cũng không có cái gì có thể bắt bẻ.
Bọn họ cùng tề danh ở trên giang hồ, nhưng không chỉ là bởi vì tu vi.
Hơn nữa Liễu Phượng Ngâm còn biết đánh đàn.
Bạch Ký Lam nhớ lại đoạn thời gian hòa hợp nhất giữa mình cùng Trình Như Phong, tựa hồ ngoại trừ tu hành ra, thì cái gì cũng chưa làm, nhiều nhất cũng chính là Trình Như Phong đang đọc sách, hắn ở bên cạnh nhìn. Lúc ấy cảm thấy ấm áp, hiện tại lại nhớ đến, tựa hồ thật sự không thú vị.
Nếu là Liễu Phượng Ngâm......
Bạch Ký Lam hít sâu một hơi, đem hình ảnh tuấn nam mỹ nữ dưới ánh trăng đánh đàn ở trong đầu mình hủy đi.
Thôi không nghĩ nữa. Hắn nghĩ, việc cấp bách bây giờ, vẫn là tìm Như Phong trở về trước đã, cái chuyện khác, xem ý tứ nàng rồi nói sau.
Nhưng mà, phải đi đâu tìm nàng.
Nếu nàng là tự mình đi về Dục Linh Tông cũng tốt, Thương Ngô bên kia cũng được, tóm lại sẽ có cái nơi đặt chân. Nhưng nếu nàng thật là bị người bắt đi, thân bất do kỷ, thiên hạ to lớn, ai biết sẽ đi nơi nào tìm nàng.
Liễu Phượng Ngâm cũng có sự buồn bực rối rắm của mình.
Bạch Ký Lam nhìn y không thuận mắt y cũng chịu.
Ai biểu việc này nói đến cùng thì y có lỗi với Bạch Ký Lam.
Nhưng mà ...... có thể trách y sao?
Cái loại tình huống lúc ấy... , huống hồ Trình Như Phong chính mình lại......
Liễu Phượng Ngâm trong lòng một mảnh chua xót, nếu như nàng nói ra, y sao đến nỗi......
Chẳng những thẹn với Bạch Ký Lam, mà một sợi tình duyên kia của chính mình cũng trở nên không biết làm sao.
Nhưng...... oán nàng sao?
Liễu Phượng Ngâm nói không rõ.
Trong lòng là có buồn bực, nhưng có người muốn hại nàng vu khống cho nàng, y vẫn là theo bản năng lập tức phản kích.
Nàng dấu diếm lợi dụng y cũng được, nàng là vị hôn thê của người khác cũng được, y rốt cuộc vẫn là không muốn nàng có chuyện.
Về mặt lý trí mà nói, kỳ thật nàng thật sự đã chết, mới là kết quả tốt nhất đối với y.
Tên tuổi của Phượng Cầm công tử sẽ không có vết nhơ, y cũng không cần ở trước mặt Bạch Ký Lam không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng mà......
Y hỏi Bạch Ký Lam, tâm của y cũng co rút đau đớn.
Suy nghĩ một chút về cái kết quả này, thật giống như trái tim y đã mất đi một mảnh.
Nhưng Bạch Ký Lam không chút do dự mà phủ quyết, lại làm y càng thêm bị đè nén.
Ngắn ngủn ba chữ, là có thể nhìn ra tâm ý sâu sắc của Bạch Ký Lam —— hắn sẽ không từ bỏ, càng sẽ không thoái nhượng.
Vậy còn y thì sao.
Y ôm Trình Như Phong ngủ mấy tháng, quay đầu lại, thật có thể cam tâm nhìn nàng gả cho người khác sao?
Liễu Phượng Ngâm thở dài, cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Lấy sự hiểu biết của y đối với Trình Như Phong, y ở chỗ này suy nghĩ cái này suy nghĩ cái kia cũng vô dụng, thậm chí cho dù y cùng Bạch Ký Lam thương nghị ra kết quả gì, thì Trình Như Phong chính mình không gật đầu, cũng đều vô dụng.
Nói đến cùng, đều phải tìm được Trình Như Phong trước rồi nói sau.
Nhưng đi nơi nào tìm nàng.
Bạch Ký Lam lấy ra lưu ảnh từ Tứ Phương Lâu, y cũng đã nhìn thấy, cái vị tu sĩ mang Trình Như Phong đi thật sự lạ mặt, y căn bản không quen biết. Bạch Ký Lam nói Trình Như Phong đã từng truyền tin cho hắn nói người nọ kêu là "Tư Không", y đối với cái tên này cũng thực xa lạ.
Tuy rằng người ở trên đời này rất nhiều, nhưng tu hành không nhiều, Kim Đan chân nhân cũng rất ít.
Tu sĩ trong Cao Ninh Thành nhiều như vậy, tất cả đều không quen biết chưa từng nghe qua tên người này, thì cái tỷ lệ này quá nhỏ.
Cho nên khả năng lớn hơn, là đối phương dùng tên giả dung mạo giả.
Nếu như vậy, muốn tìm người thì càng khó.
Một loại khả năng khác là Trình Như Phong thật sự đã thu phục khí linh. Nàng lặng lẽ rời đi, chính là đã nói rõ tình cảnh của mình, khẳng định sẽ tiếp tục trốn. Bản thân pháp bảo Cập Thời Hành Lạc Đồ lại có thể chứa người, chính nàng không muốn lộ mặt, muốn tìm được nàng, thật sự chỉ có thể xem vận khí.
Liễu Phượng Ngâm đem phân tích của mình nói với Bạch Ký Lam, nói: "Hiện giờ cũng chỉ có thể tung lưới từ từ lưu ý."
Bạch Ký Lam lại không chịu từ bỏ như vậy, quyết định trước tiên đem phạm vi gần trăm dặm lục soát một lần.
Đáng tiếc hắn còn không có tìm ra manh mối gì, thì thu được truyền tin của Bạch Ánh Sơn.
Bạch Ánh Sơn kêu hắn mau trở về, tông môn đã xảy ra chuyện.
Bạch Ký Lam đành phải dặn dò hai đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng bị vây ở Cập Thời Hành Lạc Đồ vừa mới ra ngoài, ở lại đây tiếp tục tìm kiếm, còn mình lại vội vàng chạy về Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông có kiện bảo vật bị trộm.
Tuy rằng không giống như là Cập Thời Hành Lạc Đồ trấn giáo chi bảo như vậy, nhưng có người ở Thiên Kiếm Tông trộm đồ vật, còn chạy thoát, việc này thì rất lớn nha.
Đầu tiên vấn đề mặt mũi là rất quan trọng
Cho nên lúc Bạch Ánh Sơn truyền tin phù cũng không nhiều lời, đợi đến khi nhìn thấy Bạch Ký Lam, mới nói rõ ràng với hắn.
Thứ bị mất là di vật của Tần tổ sư, một thanh kiếm gãy.
Tuy rằng thanh kiếm gãy vẫn được Thiên Kiếm Tông lưu giữ nhưng ý nghĩa kỷ niệm lớn hơn ý nghĩa thực tế, thanh kiếm này mặc dù bị gãy, nhưng nó ẩn chứa kiếm khí cường đại của Tần tổ sư, tu sĩ Kiếm Tu có tư chất tốt có linh tính từ giữa cũng có thể cảm ngộ ra. Cho nên Thiên Kiếm Tông cũng không ít lần dùng nó để dạy dỗ đệ tử.
Lần này chính là khi đặt ở trong Ngộ Kiếm Đường cho đệ tử mới vào cảm ngộ, thì bị người dùng đồ phỏng chế tráo đổi đi rồi.
Thiên Kiếm Tông có sơn môn đại trận, các đường khẩu trạm kiểm soát lại có người canh gác, lẽ ra một con ruồi bên ngoài bay vào cũng không được, nhưng lại không một người phát hiện ra.
"Nhóm đệ tử mới đợt này cũng không phát hiện, mỗi ngày đều có người đi vào tìm hiểu, thế nhưng căn bản không có ai phát hiện Tử Dương kiếm đã bị người tráo đổi." Bạch Ánh Sơn thở dài, nói.
Bạch Ký Lam đột nhiên dừng lại, "Là hồi nào?"
Bạch Ánh Sơn nói: "Bảy ngày trước Tử Dương kiếm được đưa đến Ngộ Kiếm Đường, hôm qua mới có người phát hiện là giả. Thời gian lâu như vậy, cũng không thể xác định......"
"Có thể cùng một ngày Như Phong mất tích hay không?" Bạch Ký Lam trực tiếp hỏi.
Phòng thủ cảnh giác của Thiên Kiếm Tông, cũng không đến mức lần lượt xảy ra vấn đề.
Bạch Ánh Sơn nhíu mày, "Chuyện Như Phong mất tích, thực rõ ràng là có quan hệ với nhị thúc bên kia, nhưng...... bọn họ muốn Tử Dương kiếm làm cái gì?"
Bạch Ký Lam không có trực tiếp trả lời, mà là đem chuyện ma bảo ở Cao Ninh Thành xuất thế nói với Bạch Ánh Sơn.
"Kiếm khí của Tử Dương kiếm cương liệt vô cùng, vừa lúc khắc chế Cập Thời Hành Lạc Đồ cái loại pháp bảo dâm tà. Mà công pháp Như Phong tu hành, lại vừa lúc cùng với Cực Lạc Ma giáo có hiệu quả như nhau" Bạch Ký Lam sắc mặt âm trầm, "Không biết nhị thúc là có tham dự vào trong đó hay không, hay là đơn thuần chỉ là kẻ cắp lúc trộm bảo vật vừa khéo nhìn thấy Như Phong cảm thấy thích hợp...... Như vậy mới có thể giải thích nàng vì sao sẽ bị mang đến Cao Ninh Thành."
Bạch Ánh Sơn trầm mặc sau một lúc lâu, gật gật đầu, "Như vậy cũng tốt, chúng ta đi gặp chưởng môn trước. Đệ nói chuyện ở Cao Ninh Thành cho bọn họ biết, lại nhân cơ hội truy tra chuyện Như Phong mất tích, cứ như vậy, xem bên kia còn có thể thoái thác như thế nào."
Bạch Ký Lam cùng Thương Ngô Dục Linh Tông quan hệ rất tốt, Thương Ngô có nữ đồ đệ làm khách ở Bạch gia một đoạn thời gian, đây là chuyện ai cũng biết, huynh đệ Bạch gia không sợ lấy ra nói, chuyện Bạch Nguyên Khánh lập kế mang Trình Như Phong đi, vậy thì phải có một cái giao phó hợp lý mới được.
Lời tác giả: Liễu công tử kỳ thật rất thảm mà......
°°° hết chương 70°°°