Chương 7: Phàm nô

Chương 7: Phàm nô

°° °° °°

Trân Châu vừa mới tiễn Phương Lưu Vân xong, hạt giống Thiên Hương Đằng lập tức kìm nén không được mà từ trong túi của Trân Châu nhảy ra, chui vào giữa hai chân nàng.

Bởi vì uy áp của các tu sĩ cấp cao, nó thành thật ngoan ngoãn lâu như vậy, đã sớm nhịn không được, vừa đi vào liền làm một cái chấn động mạnh nhất cho Trân Châu.

Trân Châu tức khắc "ưm" một tiếng, sảng khoái đến hai chân đều có chút run rẩy.

Mấy tên phàm nô còn ở nơi đó chờ Trân Châu phân phó, vừa thấy nàng như vậy, thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Lúc bọn họ mới vừa nhìn thấy Trân Châu, kỳ thật cũng là có hơi thấp thỏm. Tuy rằng bọn họ nhiều thế hệ đều là nô tịch của Dục Linh Tông, còn bị lấy ra dạy dỗ từ trước, đối với việc tới hầu hạ đệ tử Dục Linh Tông làm cái gì, đã sớm hiểu rõ, nhưng...... Thật không ngờ tới chủ nhân mà mình phải hầu hạ lại nhỏ như vậy.

Đứa bé gái sáu bảy tuổi, thân cao còn chưa đến chân của bọn họ, da thịt non nớt, một đôi mắt long lanh có vẻ vừa hồn nhiên vừa vô tội. Cho dù là bọn họ, cũng sẽ cảm thấy cùng đứa bé nhỏ như vậy làm những chuyện đó, quả thực chính là phạm tội.

Nhưng phản ứng lúc này của Trân Châu...... Lại xóa sạch tia bất an trong lòng bọn họ. Nhỏ thì nhỏ, dù sao cũng là đệ tử chân truyền đã qua kiểm nghiệm lại ký khế ước với linh sủng, không thể xem xét bằng quan niệm bình thường được.

Văn Trúc thực thông minh nhanh nhẹn, đầu tiên xông về phía trước một bước, mắt thấy Trân Châu muốn đứng không vững liền ôm nàng vào trong lòng ngực.

Y là một thiếu niên thanh tú có một đôi mắt phượng vũ mị, một thân áo trắng, trên người lộ ra hương vị thanh tân tươi mát sạch sẽ.

Trân Châu dựa vào trong lòng ngực y, cảm thụ được cơ bắp rắn chắc lại rất co dãn của thiếu niên, trong lòng càng thêm ngưa ngứa, theo tính phản xạ duỗi tay câu lấy cổ y, cọ cọ lên trên ngực y.

Khuôn mặt nhỏ của nàng non mềm thật giống như nụ hoa kiều diễm, môi anh đào hồng nhạt hơi hé mở, tựa như đang mời gọi người tới nhấm nháp thưởng thức.

Văn Trúc cúi đầu xuống, hôn môi nàng. Môi nàng nhỏ như vậy lại mềm như vậy, khiến thiếu niên trong lúc nhất thời có chút không biết động tác phải như thế nào.

Nàng lại chủ động vươn chiếc lưỡi thơm ra, thăm dò vào trong miệng y, cái lưỡi nhỏ kia, linh hoạt đến tựa như một con rắn, rong chơi ở giữa môi răng của y, từng chút một vén lên dục hỏa ở đáy lòng thiếu niên.

Văn Trúc đương nhiên có thể cảm nhận được sự biến hóa của thân thể mình, dục vọng nóng bỏng len lỏi ở trong kinh mạch, gậy thịt đã bắt đầu cương cứng, kêu gào muốn chiếm hữu đứa trẻ trong lòng ngực.

Y có chút bị dọa. Suy cho cùng Trân Châu nhỏ như vậy. Y cho rằng chính mình nhiều lắm thì chỉ là phối hợp với nàng, sao đó chắc có lẽ phải uống thuốc mới có thể bắn ra.

Nhưng chẳng qua chỉ là một nụ hôn, tình dục nguyên thủy nhất ở trong thân thể liền giống như lửa lớn cháy lan khắp cánh đồng. Chẳng lẽ y chính là một kẻ biến thái thích trẻ con sao?

Văn Trúc chỉ là hơi chút chần chờ, Văn Mai cũng đã chạy lại đây, duỗi tay tiến vào trong áo của nàng, vuốt ve làn da mềm mại mượt mà của nàng.

Tay của thiếu niên sạch sẽ ấm áp, vuốt ve lại giàu kỹ xảo, Trân Châu thoải mái đến phát ra tiếng than nhẹ, ngoái đầu nhìn hắn, cho cái biểu tình vừa lòng.

Văn Mai được cổ vũ, càng thêm lớn mật, dứt khoát liền kéo vạt áo nàng ra, hôn một đường từ trước ngực nàng đi qua, sau đó ngậm lấy nụ hoa nho nhỏ.

Mặc dù còn chưa có bắt đầu phát dục, nhưng nơi này vẫn vậy, so với chỗ khác càng mẫn cảm.

Trân Châu không khỏi kêu ra tiếng, bị Văn Trúc ôm lấy thân thể giống như con cá trên bờ, cả ngón chân cũng thẳng băng.

Hai gã thiếu niên còn lại liếc nhau, đều không cam lòng bị bỏ rơi mà vây quanh lại đây.

Có Phương Lưu Vân chiếu cố quan tâm, bọn họ cũng không giống như các phàm nô ở các phong khác lo lắng cho mình bị thải bổ đến chết, bọn họ chỉ cần tới hầu hạ mấy vị tu sĩ này mấy tháng, thì có thể lấy một phần thưởng trở về, vẫn sẽ kết hôn sinh con.

Mà biểu hiện của bọn họ cùng với có thể được đến sủng ái của tu sĩ hay không, liên quan đến việc khi bọn họ trở về có thể được thưởng nhiều hay ít.

Cho nên Văn Lan, Văn Cúc, đương nhiên cũng sẽ không cam lòng cứ như vậy mà bị người khác giành trước.

Văn Trúc ôm Trân Châu, hôn môi nàng, Văn Mai liếm mút hương nhũ của nàng, Văn Lan nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra, bắt đầu thưởng thức cái chân ngọc nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, Văn Cúc thì chui vào giữa hai chân nàng, liếm lên hoa đế nho nhỏ kia.

Bốn tên thiếu niên đều được huấn luyện có kinh nghiệm, tài nghệ điêu luyện, hết thảy lấy sự sảng khoái của Trân Châu làm tiền đề, khoái cảm không ngừng chồng chất làm cho Trân Châu cả người đều run rẩy lên, hạ thân vừa mỏi lại vừa mềm, một đợt lại một đợt xuân thủy phun trào ra.

Hạt giống truyền đến cho nàng một loại vui vẻ xưa nay chưa từng có, nó lại lớn thêm một vòng, ở trong tiểu huyệt của nàng hút đến sung sướng không thôi.

Cho đến khi đầu lưỡi của Văn Cúc theo hoa đế từ từ đi xuống, ý đồ muốn vói vào tiểu huyệt của nàng, hạt giống đột nhiên nhảy dựng, từ vui mừng biến thành cuồng nộ.

Trân Châu thậm chí cảm thấy được trong đầu của mình đột nhiên giống như bị kim đâm, một trận đau đớn, khiến nàng hầu như muốn nhảy lên, vội vàng duỗi tay đẩy đầu Văn Cúc ra, nói: "Không cần liếm nơi đó."

Văn Cúc vốn đang cho rằng Trân Châu là thẹn thùng, lấy lòng nói: "Tiểu tiên tử đừng sợ, cũng sẽ không bị phá thân, hơn nữa...... Sẽ rất thoải mái......"

Nàng đương nhiên là biết, nhưng ... hạt giống nhà nàng quá bảo hộ thức ăn mà, lúc này đang phẫn nộ rống to "Của ta, tất cả đều là của ta, không cho phép người khác ăn."

Trân Châu cắn chặt răng, nghiêm mặt nói: "Ta đang tu hành công pháp đặc thù, có thể chạm vào, nhưng không thể liếm nước của ta."

Nhóm người Văn Cúc chỉ là phàm nô, hơn nữa đã được dạy dỗ tốt, đương nhiên chủ tử nói cái gì chính là cái đó.

Huống chi bọn họ thấy chơi lâu như vậy, Trân Châu rõ ràng đều sảng khoái đến trợn trắng mắt, nhưng lại không có chảy ra một giọt nước nào, đích thực cũng là có chỗ đặc thù nào đó.

Văn Cúc nghe vậy liền thay đổi phương thức khác. Dù sao thủ đoạn bọn họ học được rất nhiều.

°°° Hết chương 7 °°°