Chương 66: Ta cũng đang tìm nàng

Chương 66: Ta cũng đang tìm nàng.

o O o

Bạch Ký Lam cũng không có chờ đến ngày hôm sau hội hợp với hai vị Nguyên Anh chân quân.

Ước chừng canh bốn, người giám thị quan sát canh giữ ở ngoài Cao Ninh Thành truyền tin trở về nói, ma khí sương mù dày đặc vốn bao phủ cả tòa thành đột nhiên biến mất.

Bạch Ký Lam liền thử phát tin phù cho Trình Như Phong lần nữa, nhưng vẫn như cũ vẫn là không thể truyền đi.

Hắn sao có thể ở đây chờ đợi nữa, lập tức liền trực tiếp ngự kiếm bay đi.

Lúc hắn đến Cao Ninh Thành, trời vừa mới tờ mờ sáng.

Ở ngoài cửa thành gặp gỡ mấy đệ tử Vân Hải Tông. Dẫn đầu là Trịnh Vĩnh Khang đang truyền tin cho Sầu Mai chân nhân.

Trịnh Vĩnh Khang cũng quen biết Bạch Ký Lam, vội vàng đi lên hành lễ.

Tâm tư của Bạch Ký Lam đang lo lắng cho Trình Như Phong, không có nhẫn nại chú ý đến những nghi thức xã giao đó, chỉ xua xua tay, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Chúng ta cũng không biết. Trước đêm qua, phạm vi ma khí bao phủ đã đến chân núi kia," Trịnh Vĩnh Khang duỗi tay chỉ phạm vi đại khái, "Vân Hải Tông của chúng ta có vài người mất tích ở chỗ này, cho nên chúng ta cũng không dám sơ ý. Đêm qua sau khi phát hiện ma khí biến mất, chúng ta liền đi đến đây. Đến giờ, hình như không có vấn đề gì. Nhưng phải vào thành hay không...... chúng ta còn đang thương lượng, thì nhìn thấy Bạch công tử."

Bạch Ký Lam nhíu mày một cái, hỏi: "Hiện giờ các ngươi có thể liên hệ với người mất tích hay không?"

Trịnh Vĩnh Khang nói: "Truyền tin phù có thể truyền đi, nhưng vẫn luôn không có thu được hồi âm. Cho nên chúng ta cũng không dám xác định bên trong là tình huống như thế nào, mới ở đây do dự, có nên chờ sư tổ tới mới tính tiếp hay không?"

Đôi mày của Bạch Ký Lam nhíu lại càng sâu, móc ra một mảnh tin phù đưa qua, nói: "Ngươi lại truyền một lần nữa thử xem."

Trịnh Vĩnh Khang đọc pháp quyết nhập vào thần thức, chỉ thấy lá bùa kia hóa thành một vệt sáng, bay vào bên trong thành, không hề trì trệ.

Bạch Ký Lam không để ý đến đám đệ tử của Vân Hải Tông, lập tức ngự kiếm, đuổi theo truyền tin phù liền đi vào thành.

"Bạch công tử......" Tiếng kêu của Trịnh Vĩnh Khang còn chưa dứt, ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy rồi.

Các đệ tử khác nhìn Trịnh Vĩnh Khang, hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

Sắc mặt của Trịnh Vĩnh Khang biến ảo, cuối cùng vẫn là nói: "Ngạo nguyệt công tử tài cao gan lớn, chúng ta vẫn là chờ sư thúc sư tổ tới rồi nói sau."

Tu vi của y so ra kém hơn Bạch Ký Lam, đối với đồng môn bị vây hãm ở trong thành, tâm tình y cũng không có sốt ruột gấp gáp như Bạch Ký Lam, vẫn là ổn thỏa đợi xem tình thế.

Bên trong Cao Ninh Thành một mảnh yên tĩnh.

Nhưng Bạch Ký Lam có thể cảm nhận được hơi thở của sinh linh, là nhân loại, không phải Ma tộc.

Loại tình huống này, thật giống như là cả tòa thành đều lâm vào trong trạng thái ngủ say.

Rất nhanh hắn nhìn thấy được người, một đôi nam nữ nằm xếp hình ở ven đường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Trên người bọn họ đều không có một mảnh vải, tứ chi giao nhau, thật giống như là sau khi làm tình kịch liệt thì lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Bạch Ký Lam mặt lạnh như nước, quả thực giống như một luồn khí áp thấp đang di động.

Đi tiếp vào phía trong, trường hợp như vậy cũng hoàn toàn không hiếm thấy, nhưng hắn nhìn thấy mọi người đều ở trong tình trạng hôn mê, quần áo của mọi người đều không chỉnh tề, tư thái ái muội, đừng nói người thường, ngay cả tu sĩ cũng không ngoại lệ.

Bạch Ký Lam xách một tên tu sĩ lên, phát hiện người này cũng không có bị thương, chỉ là ngủ như bình thường mà thôi. Hắn vung một đạo linh lực truyền vào trong cơ thể người nọ, người nọ từ từ tỉnh dậy.

"...... Mỹ nhân, đừng đi......" Người nọ chớp chớp mắt, thần trí hình như còn có chút mơ hồ, thậm chí duỗi tay bắt lấy Bạch Ký Lam đang ở bên cạnh.

Bạch Ký Lam trực tiếp quăng gã ra ngoài.

Người nọ ngã xuống đất, kêu thảm thiết một tiếng, mới thực sự tỉnh táo lại.

"Nơi này...... Là Cao Ninh Thành? Ngạo Nguyệt công tử?" Gã kinh ngạc mà nhìn Bạch Ký Lam, "Ngài, sao lại ở chỗ này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Ký Lam tức giận hừ một tiếng, "Ta đang muốn hỏi ngươi. Nơi này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Người nọ sau khi yên tĩnh một lúc lâu, mới chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, "Ta...... Ta là Lữ Kiện đệ tử của Tử Vân Quan, ta có vị bằng hữu ở Cao Ninh Thành, y liên hệ với ta nói Kim Quang Tự xảy ra chuyện, mời ta lại đây hỗ trợ. Lúc ta tới, đã liên hệ với y không được, khí đen lượn lờ quanh Kim Quang Tự, không biết tình huống nội bộ. Ta cùng với vài vị đạo hữu khác cùng vào Kim Quang Tự, lại đột nhiên hôn mê. Sau đó giống như là có một giấc mộng rất dài...... Khi tỉnh lại, chính là ở chỗ này."

Gã cũng không có nhắc tới nội dung của giấc mộng, trực tiếp hàm hồ cho qua chuyện.

Cái khác cũng không có tin tức hữu dụng gì, sắc mặt của Bạch Ký Lam càng thêm âm trầm.

Tâm tình của Ngạo Nguyệt công tử thoạt nhìn không tốt lắm, Lữ Kiện theo bản năng thối lui qua bên cạnh một bước, ngẫm lại khi nãy gã mới vừa tỉnh lại hình như còn muốn bắt lấy Bạch công tử, thì không khỏi đánh cái rùng mình. Ngay lúc gã hầu như phải hoài nghi Bạch Ký Lam có thể trực tiếp một kiếm bổ gã hay không, giữa không trung truyền đến một giọng nói thanh nhuận.

"Bên kia có phải là Bạch đạo hữu không?"

Bạch Ký Lam quay đầu lại, thì thấy một vị công tử áo xanh bước trên mây bay vụt đến đây. Gió thổi tung bay mái tóc dài đen như mực của y, lộ ra một khuôn mặt thanh nhã tuấn tú.

"Phượng Cầm công tử." Bạch Ký Lam nhận ra y.

Liễu Phượng Ngâm hành lễ, lại hỏi: "Bạch đạo hữu tới Cao Ninh Thành là từ khi nào?"

"Vừa mới đến." Bạch Ký Lam trả lời, "Ta là sau khi thấy ma khí bên này tan đi mới vào thành, nghe nói Phượng Cầm công tử đã tới nơi này từ sớm? Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

"Nói ra thật xấu hổ." Liễu Phượng Ngâm cười khổ một tiếng, "Ta ở Cao Ninh Thành khổ vây mấy tháng, cuối cùng là vì sao được giải thoát ra cũng không biết."

Lữ Kiện kia tu vi thấp kém, không biết nguyên do cũng thôi đi, thế nhưng ngay cả Liễu Phượng Ngâm cũng không biết.

Bạch Ký Lam lại nhíu mày lại, "Chẳng lẽ nơi này có Ma Tu lợi hại."

Có thể vây khốn Liễu Phượng Ngâm, Kim Đan hậu kỳ, chí ít cũng từ Nguyên Anh trở lên.

"Đúng vậy, nhưng cũng không phải, cái này thì nói ra quá dài." Liễu Phượng Ngâm thở dài, nói, "Nơi này không phải là nơi nói chuyện, huống hồ ta còn phải tìm người, không bằng...... vừa đi vừa nói chuyện."

"Ta cũng đang muốn tìm người." Bạch Ký Lam dùng linh lực ngưng đọng ra hình ảnh một nữ tử, hỏi Liễu Phượng Ngâm, "Liễu công tử nếu đã ở Cao Ninh Thành mấy tháng, không biết có gặp qua vị cô nương này hay không?"

Hình ảnh kia là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, khả ái xinh đẹp, dáng người thướt tha, không phải là Trình Như Phong thì là ai?

Cả người Liễu Phượng Ngâm tức khắc cứng đờ, ngay cả đồng tử cũng co rụt lại, miễn cưỡng bảo trì tươi cười trên mặt, hỏi: "Không biết vị cô nương này là gì của Bạch đạo hữu?"

Phản ứng của Liễu Phượng Ngâm rõ ràng như vậy, Bạch Ký Lam đương nhiên là chú ý tới, trực tiếp liền nói: "Là vị hôn thê của ta, Liễu công tử gặp qua nàng?"

"Vị hôn thê?" Liễu Phượng Ngâm theo bản năng mà lặp lại một lần, trong lòng lại chợt lạnh.

Tốc độ thời gian ở Cập Thời Hành Lạc Đồ cùng với thế giới hiện tại không giống nhau, ở nơi đó, y cùng Trình Như Phong cùng ăn cùng ở tựa như phu thê mà sinh sống mấy tháng, cũng không biết nàng có vị hôn phu.

Thậm chí, lần đó y nhắc tới Bạch Ký Lam, biểu hiện của Trình Như Phong không thích hợp, nhưng vẫn không nói rõ với y.

Nàng......

Rốt cuộc coi y là cái gì?

Liễu Phượng Ngâm trong lòng chua xót, nhưng khi nhìn về phía Bạch Ký Lam, lại vẫn tươi cười như cũ, thậm chí so với trước còn muốn có vẻ tự nhiên: "Ỉ? Bạch đạo hữu định thân khi nào? Sao không nghe nói qua?"

Bạch Ký Lam đương nhiên sẽ không nói thẳng ra chỉ là ý muốn của một mình hắn. Tình nguyện, còn chưa có chính thức định ra, thì nháo ra chuyện như vậy, chỉ nói: "Nàng đều có một loại ngạo khí, cho nên chúng ta ước định, chờ nàng sau khi kết Đan sẽ công khai."

Cái này đích xác là chuyện Trình Như Phong sẽ làm.

Trong lòng Liễu Phượng Ngâm càng thêm bi thương.

Thì ra, người đang đợi nàng đi ra vậy mà là Bạch Ký Lam.

Y vốn đang nghĩ, mặc cho nàng lúc trước từng có người nào, mượn thanh danh địa vị tu vi nhân phẩm của Phượng Cầm công tử, cũng có thể tranh một phen.

Nhưng, vậy mà là Bạch Ký Lam.

Ha ha...

Nhưng...... Nếu đã có hôn ước với Bạch Ký Lam, nàng đối với y......

Nàng sao có thể thản nhiên tự nhiên như vậy.

Bạch Ký Lam đánh giá thần sắc của Liễu Phượng Ngâm, hỏi: "Nàng ở nơi nào?"

"Không biết." Tâm tư của Liễu Phượng Ngâm rối loạn, biểu tình lại càng thêm ôn hòa, "Ta cũng đang tìm nàng."

Tìm được nàng, chính miệng hỏi nàng một chút, rốt cuộc là nàng muốn như thế nào.

°°° hết chương 66°°°