Chương 59: Tàn hồn của Ma tộc
o O o
Viên Tuệ còn ở trong phòng tụng kinh không ra, nhưng nam tử áo đen hiển nhiên đối với Viên Tuệ cũng không có hứng thú, mặt lộ vẻ thất vọng, "Có thể đánh vỡ ảo cảnh của Cập Thời Hành Lạc Đồ ...... Ta còn tưởng rằng là nhân vật nào, vậy mà chỉ là các ngươi mấy con kiến."
Liễu Phượng Ngâm tiến lên một bước, đem Trình Như Phong bảo hộ ở sau người, một mặt hành lễ, hỏi: "Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?"
Thái độ của nam tử áo đen không tốt lắm, nhưng uy áp trên người truyền ra không thể là giả được.
Ở tại nơi đây, tất cả mọi người đều biến thành người thường, y còn có thể có loại uy thế này, một tiếng kêu tiền bối cũng không sai.
Trình Như Phong cũng hỏi: "Cập Thời Hành Lạc Đồ là thứ gì?"
Ánh mắt của nam tử áo đen lại ở trên người bọn họ quét một vòng nữa, mới chậm rãi nói: "Cập Thời Hành Lạc Đồ chính là thế giới mà hiện tại các ngươi đang ở, nó là bảo vật trấn giáo của Cực Lạc Ma giáo. Năm đó những con lừa trọc đầu mặc dù giết sạch hết giáo chúng của Ma giáo, nhưng lại không có biện pháp với pháp bảo này, chỉ có thể bày ra trận pháp, xây lên tháp cao, đem nó trấn áp dưới tháp, sáng chiều tụng kinh, mưu toan tiêu trừ ma niệm trên pháp bảo."
Trình Như Phong nhướng mày, cùng Liễu Phượng Ngâm liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bọn họ vất vả lâu như vậy cũng không tìm được biện pháp đi ra ngoài, thế mà chỉ là một cái pháp bảo?
Cũng không biết người này nói là thật hay là giả.
Liễu Phượng Ngâm lại hỏi: "Vậy tiền bối có biết đi ra ngoài như thế nào không?"
Nam tử áo đen nói: "Cực Lạc Ma giáo hiện giờ đã không tồn tại, pháp bảo này cũng đã là vật vô chủ, hoàn toàn là đang vận hành y theo bản năng của khí linh. Nếu muốn ra ngoài chỉ có thể giết chết khí linh, mới có thể thoát khỏi Cập Thời Hành Lạc Đồ......"
Lời của y còn chưa dứt, Từ Trú đã nói: "Không thể thu phục khí linh sao?"
Từ Trú cũng không phải ngay từ đầu đã ở Cao Ninh Thành, mà là nghe nói nơi này có dị tượng nên đến tra xét.
Đối với tu sĩ mà nói, nơi dị thường, nếu không phải có nguy hiểm lớn gì, thì chính là có kỳ ngộ lớn, đúng là một nơi tốt để rèn luyện.
Bị nhốt ở chỗ này tuy rằng khiến cho Từ Trú sinh sợ hãi, nhưng lúc này nghe nói đây là một pháp bảo sinh ra khí linh, nghĩ lại ngay cả Phượng Cầm công tử nhân vật như vậy cũng bị pháp bảo này vây khốn, ánh mắt của Từ Trú có chút lập loè lóe sáng.
Nam tử áo đen quét mắt liếc Từ Trú một cái, hừ lạnh một tiếng, "Thu phục? Chỉ bằng ngươi? Năm đó mười tám tên La Hán đầu trọc thúi cũng chưa đánh bại cái pháp bảo này, chỉ có thể miễn cưỡng trấn áp nó. Các ngươi lại không phải ma tu của Ma tộc, thể chất không hợp, công pháp cũng không hợp, tu vi tối cao bất quá chỉ là Kim Đan tầm thường mà thôi, cũng dám nói thu phục."
Kim Đan......tầm thường... ...
Trình Như Phong nhịn không được lại nhìn thoáng qua nam tử áo đen.
Kim Đan ở trong mắt y, chẳng qua chỉ là "tầm thường" thôi, vậy tu vi của vị này là cao bao nhiêu.
Liễu Phượng Ngâm nhíu mày một cái, "Nếu nơi này thật là không gian của pháp bảo, linh lực của mọi người lại bị phong bế, khí linh chính là cường đại nhất tồn tại ở nơi này, nếu không có khả năng thu phục, muốn giết nó không phải càng thêm khó."
Nam tử áo đen nói: "Cập Thời Hành Lạc Đồ là một bảo vật trí dâm, hấp thụ khí âm dương khi nam nữ giao hợp làm ngồn gốc động lực, khí linh đương nhiên cũng ham thích những thứ đó. Ta có thể dạy ngươi một đạo bùa chú, chỉ cần nhân lúc nó chưa chuẩn bị khắc lên trên người nó, thì có thể khiến nó tan thành mây khói trong khoảnh khắc."
Lúc y nói những lời này, chỉ nhìn Liễu Phượng Ngâm, hiển nhiên ở trong mắt y, bất luận là bề ngoài hay là tu vi, cũng chỉ có Liễu Phượng Ngâm mới có thể có một tia cơ hội.
Nhưng Liễu Phượng Ngâm còn chưa có mở miệng, Từ Trú lại đoạt nói trước: "Ngươi đã có bùa chú có thể giết chết khí linh, vì sao không tự mình đi?"
Trước đó nam tử áo đen nói Từ Trú quá yếu, lại ở khi Từ Trú muốn thu phục khí linh thì mở miệng châm chọc, không lưu tình chút nào, cho nên lúc này ngữ khí của Từ Trú cũng rất không tốt.
Nam tử áo đen lại cười lạnh lùng, "Chẳng những tu vi thấp, mắt còn bị mù. Cái thứ giống như vậy, cũng có thể sống sót, hiện giờ thế giới bên ngoài bình thản như thế sao?"
"Ngươi!!"
Từ Trú khó chịu trong lòng, nhưng ngại uy áp trên người nam tử áo đen, rốt cuộc cũng không dám xông lên, chỉ nói với Liễu Phượng Ngâm: "Cái tên này đột nhiên xuất hiện, dấu đầu lòi đuôi, ngay cả cái tên cũng không nói, ai biết lời y nói là thật hay là giả? Nói không chừng chỉ là muốn lợi dụng chúng ta. Liễu công tử nên suy xét lại."
Nam tử áo đen cũng không nói gì, thậm chí cũng không thèm nhìn Từ Trú, hoàn toàn là một tư thái coi Từ Trú là một người chết.
Liễu Phượng Ngâm khẽ thở dài một hơi, nói: "Vị tiền bối này chỉ e cũng là có nổi khổ của chính mình, nếu ta không có nhìn lầm, ở chỗ này, hẳn là chỉ là hình ảnh một sợi tàn hồn của tiền bối......"
Trình Như Phong không khỏi kinh ngạc.
Tàn hồn...... Chính là nói, nam tử áo đen này, kỳ thật đã chết.
Hơn nữa, chỉ là hình ảnh của một sợi tàn hồn, mà cũng có thể có uy thế như vậy...... Lúc y còn sống rốt cuộc là nhân vật cỡ nào.
"Không sai." Nam tử áo đen ngược lại cũng thản nhiên thừa nhận, "Hiện giờ ta cũng chỉ là một sợi tàn hồn bị vây ở Cập Thời Hành Lạc Đồ. Ta thật là muốn lợi dụng các ngươi, mới có thể diệt trừ khí linh, để có lại tự do."
"Tiền bối nói quá lời." Liễu Phượng Ngâm nói, "Nếu mục đích của mọi người đều nhất trí, đây hẳn là hỗ trợ hợp tác, còn thỉnh tiền bối truyền pháp."
Đối với sự sảng khoái của Liễu Phượng Ngâm, nam tử áo đen lộ ra một tia tán thưởng, đầu ngón tay ngưng đọng ra một tia sáng màu đen nho nhỏ, búng vào ấn đường của Liễu Phượng Ngâm.
Liễu Phượng Ngâm nhắm mắt lại cảm thụ một lát, lại hỏi: "Trong thành có mấy chục vạn sinh linh, không biết phải như thế nào mới có thể tìm được khí linh."
Nam tử áo đen nói: "Đây là thế giới của nó, nó là chúa tể nơi này, ngươi nói nó sẽ ở nơi nào?"
Trình Như Phong nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía bắc.
Nơi đó, là phương hướng Hoàng cung.
Nam tử áo đen cũng không có ở đây lâu.
Từ khi xuất hiện đến khi truyền pháp xong thì biến mất, cũng chẳng qua ngắn ngủn vài phút.
Nhưng đối với mấy người Trình Như Phong mà nói, lại là một cơ hội trọng đại.
Tuy rằng không biết có thể thuận lợi xử lý khí linh hay không, nhưng tốt xấu gì cũng có phương hướng.
Từ Trú lại đưa ra ý kiến phản đối: "Các ngươi thật sự tin tưởng y sao? Y tóc bạc mắt tím...... rõ ràng chính là Ma tộc. Ngay cả y là ai chúng ta cũng không biết, vạn nhất y mới là ma đầu bị Kim Quang Tự trấn áp thì sao."
Tuy rằng trong lòng Từ Trú đích thật có thái độ bất mãn đối với nam tử áo đen, nhưng lời Từ Trú nói ra cũng không phải không có khả năng.
Ma tộc từ trước đến nay xảo trá, nói không chừng y thật là đang lừa gạt đám người Liễu Phượng Ngâm, khiến cho bọn họ đem "khí linh" trấn áp xử lý, y có thể hoàn toàn thoát khỏi vây khốn.
Liễu Phượng Ngâm tuy rằng cũng nóng lòng muốn đi ra ngoài, nhưng nếu thật sự thả đại ma đầu bị trấn áp mấy ngàn năm ra..... Hậu quả như vậy, cũng không thể không xem trọng.
"Nhưng...... nếu không thử xem...... Chúng ta lại có thể làm thế nào đây. Đem toàn bộ người trong thành một người một người thôi miên đánh thức hiển nhiên là cách làm không hiện thực, chẳng lẽ phải bị vây ở chỗ này cả đời cung cấp "chất dinh dưỡng" cho Cập Thời Hành Lạc Đồ hay sao?"
Liễu Phượng Ngâm do dự lên tiếng, mặt mày đều rối rắm.
Trình Như Phong dựa đến bên người hắn, duỗi tay ở trên ấn đường hắn khẽ vuốt, nói: "Cũng không cần buồn phiền như vậy, là thật hay là giả, chúng ta đi xem thì biết liền. Đừng quên, còn có tiểu hòa thượng mà"
Liễu Phượng Ngâm nắm tay nàng, trong mắt sáng ngời, "Không sai, nếu Ma tộc kia nói 'khí linh' ngược lại là thứ trấn áp y, đó khẳng định là do nhóm cao tăng năm đó lưu lại, có quan hệ với Phật môn, Viên Tuệ vốn chính là tiểu hòa thượng của Kim Quang Tự, lại có Phật tâm kiên định, tất nhiên có thể cảm nhận được."
Từ Trú vẫn là có điểm không đồng ý, nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn.
Vì thế bọn họ liền quyết định như vậy.
°°°°° hết chương 59 °°°°