Chương 55: Thật thích nghe ta nói chuyện đến vậy sao. (h)
o O o
Liễu Phượng Ngâm trước nay không ngờ tới, mình sẽ có một ngày, ở trong một tòa Thủy Các đỗ nát, giao hoan với một đệ tử Dục Linh Tông.
Nhưng giờ khắc này, thân thể lại căn bản không chịu khống chế.
Thiếu nữ trong lòng ngực mày đẹp môi đỏ, đôi mắt đen lóng lánh, hai gò má càng là kiều diễm giống như hoa hồng đọng sương mai.
Hắn không tự chủ được mà cúi đầu, hôn lên môi nàng.
Trình Như Phong mấy ngày nay đều là cùng Thiên Hương Đằng làm, đột nhiên chạm vào thân thể ấm áp lại rắn chắc của nam tính, hầu như là theo bản năng quấn lấy hắn.
Cánh tay quấn lên sau lưng hắn, chân dài quấn lên hai bên hông hắn, cả lưỡi cũng quấn lên lưỡi hắn.
Cả người Liễu Phượng Ngâm có chút cương cứng.
Trình Như Phong lập tức không khỏi hơi nhướng mày.
Phản ứng này ......không phải là lần đầu tiên, thì cũng là kinh nghiệm không nhiều lắm.
Quả nhiên công tử danh môn đều tương đối giữ mình trong sạch mà.
Vậy thật đúng là đáng tiếc, ở cái nơi này, cùng nàng như vầy...... đáy lòng Trình Như Phong có vài phần tự giễu, tư thái lại càng thêm nhu mị.
Cái lưỡi hồng mềm mại từ giữa hai cánh môi anh đào vươn ra, liếm lên đôi môi mỏng của hắn, vói vào trong miệng hắn, tìm được cái lưỡi của hắn, vòng quanh đầu lưỡi, nhẹ nhàng đảo vòng hai vòng.
Liễu Phượng Ngâm chỉ cảm thấy cả người run lên, trong huyết mạch hình như có vô số con kiến đang bò gặm nhấm, dục hỏa thiêu đốt đến thần trí hôn mê, gậy thịt ở dưới thân trướng căng đến phát đau. Hắn gấp gáp khó khăn xé rách quần áo của hai người.
Trình Như Phong rất phối hợp mà đem quần áo vướng bận giữa hai người đều cởi ra.
Liễu Phượng Ngâm có dáng người thon dài, cơ bắp không có quá rõ ràng, nhưng đường cong lưu loát, tỉ lệ hoàn mỹ, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt.
Làn da của hắn trơn bóng tinh tế mịn màng, giống như bạch ngọc không tỳ vết, mái tóc dài đen mượt, theo động tác của hắn xõa xuống ở trên người hai người, Trình Như Phong theo bản năng vớt một lọn tóc ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cảm thán: "...... Thật đẹp"
Loại ca ngợi này Liễu Phượng Ngâm đương nhiên nghe không ít, nhưng lúc này hắn thật sự là không có tâm tư để ý đến cái này, hiện giờ hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hung hăng cắm vào trong cơ thể nàng, hoàn toàn không muốn đem thời gian lãng phí ở trên chuyện khác.
Hắn duỗi tay bắt lấy Trình Như Phong, lại bắt một cái không. Hắn nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, thì thấy Trình Như Phong ngồi quỳ trên mặt đất, đang ghé sát vào háng của hắn.
Nàng duỗi tay nâng dương cụ của hắn lên.
Trình Như Phong cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình thật là không sai, ngay cả gậy thịt của hắn cũng như là ngọc, mang theo loại ôn nhuận của ngó sen trắng, tuy rằng lúc này kích cỡ và nhiệt độ đều thực đáng kiêu ngạo, nhưng lại không có cảm giác dữ tợn đáng sợ.
Thật xinh đẹp.
Một bàn tay của nàng xoa vuốt hai hòn ngọc phía sau, một bàn tay nắm thân gậy trượt lên xuống, môi cũng dán lên, ở trên qu*y đầu hôn một cái.
Hô hấp của Liễu Phượng Ngâm chợt nặng nề.
Nàng......
Vậy mà......
"Trình cô nương...... Nàng......"
Hắn duỗi tay đỡ đầu nàng, lại không biết chính mình rốt cuộc là muốn đẩy nàng ra, hay là muốn ấn nàng đến càng gần hơn một chút.
Trình Như Phong giương mắt nhìn hắn một cái, phía dưới lông mi thật dài, sóng mắt lưu chuyển, hết sức câu dẫn.
Câu nói kế tiếp của Liễu Phượng Ngâm nhất thời dừng lại.
Sau đó thì nhìn thấy nàng mở cái miệng nhỏ đỏ bừng ra, trực tiếp ngậm lấy gậy thịt của hắn.
Khoang miệng của nàng ướt át ấm áp, nhưng kích cỡ của hắn như vậy, nàng ngậm lấy cũng không dễ dàng gì, hắn thậm chí có thể cảm giác được hàm răng của nàng ở trên gậy thịt nhẹ nhàng cạ qua, cũng không đau, chỉ là có loại kích thích là lạ, khiến cho hắn ngay cả xương sống cũng có chút tê dại.
Trình Như Phong lại nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo chút tươi cười nghịch ngợm, sau đó làm giống như khi nãy hôn hắn, đầu lưỡi vòng quanh gậy thịt hắn hai vòng, quấn lấy quy đầu, hút một cái thật mạnh.
Liễu Phượng Ngâm tức khắc chỉ cảm thấy ngọn lửa ở bụng dưới đột ngột dâng lên khắp cả người, đầy một bụng dương tinh như đang cuồn cuộn, thiên quân vạn mã phát cuồng muốn bắn về phía trước.
Lúc trước hắn đã đè nén quá lâu, lúc này lại bắn đến quá gấp, Trình Như Phong nhất thời không kịp nuốt xuống, một dòng bạch tinh suôn theo khóe miệng nàng tràn ra, thoạt nhìn thật dâm mĩ.
Gậy thịt vừa mới bắn xong của Liễu Phượng Ngâm, còn chưa có mềm xuống, thì lại trướng lớn thêm một vòng.
Trình Như Phong vươn tay, quẹt quẹt tinh dịch chảy ra, đưa vào trong miệng liếm liếm.
Tuy rằng cũng không phải dương tinh lần đầu tiên của nguyên dương, nhưng dù sao Liễu Phượng Ngâm cũng là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cho dù là bây giờ cũng không thể dùng linh lực, nhưng tinh dịch của hắn đối với nàng mà nói vẫn là thứ tốt, không thể lãng phí.
Động tác này dừng ở trong mắt Liễu Phượng Ngâm, hắn quả thực cảm thấy cả người sắp nổ tung rồi.
Cái gì cũng không rảnh lo, trực tiếp liền ấn Trình Như Phong ngã người lên trên sàn Thủy Các, kéo chân nàng ra, đè lên. Gậy thịt thô cứng để ở ngay huyệt khẩu của nàng, bỗng nhiên toàn bộ vọt vào trong.
Trình Như Phong không tự chủ được mà ngửa đầu về phía sau, môi anh đào tràn ra tiếng suyễn kiều mị, thân thể theo phản xạ tính mà co thắt lại.
Liễu Phượng Ngâm chỉ cảm thấy gậy thịt bị vách thịt non mềm ướt át gắt gao xoắn lấy, bên trong tựa hồ có ngàn vạn đầu lưỡi nhỏ mềm mại, cắn chặt lấy hắn không bỏ.
Hắn tựa như muốn bắn ra lần nữa.
Thật là......
Hắn hít sâu một hơi, mới nhịn xuống xúc động muốn bắn tinh, ở trong hoa kính của nàng thọc vào rút ra.
Cũng không tính là thuần thục, thậm chí có chút cứng nhắc, càng không có giống Thiên Hương Đằng dùng đa dạng như vậy.
Nhưng mà giá trị nhan sắc chính là vũ khí mạnh nhất.
Nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của hắn ửng hồng, tóc đen bị mồ hôi làm ướt dán ở trên người, mắt tinh bị tầng sương tình dục che kín, nhấp chặt môi va chạm ở trên người nàng, Trình Như Phong thật giống như uống một liều xuân dược, toàn thân nóng lên, ưỡn eo nghênh đón, phóng đãng đến không kềm chế được.
"Liễu công tử......" Nàng rên rỉ ôn nhu gọi nhẹ một tiếng, một mặt duỗi tay sờ lên ngực hắn, "Công tử nói gì đi......"
Tư Không cái loại lảm nhảm, lúc nàng làm chỉ muốn lấp kín miệng Tư Không.
Nhưng bộ dáng ẩn nhẫn như vậy của Liễu Phượng Ngâm, nàng lại muốn nghe hắn lên tiếng.
Giọng nói của hắn dễ nghe như vậy.
Không biết dùng để rên rỉ trên giường sẽ mất hồn như thế nào.
Liễu Phượng Ngâm không để ý đến nàng.
Hắn lúc này nào có tâm tình nói chuyện.
Bên trong của nàng thật là quá thoải mái, cái loại khoái cảm cực hạn này thậm chí khiến cho hắn cảm thấy nhiều năm trước mình quả thực toàn sống uổng phí. Chỉ theo bản năng nhanh chóng chuyển động vòng eo, nguyên cây gậy thịt nhấn vào lại rút ra, hận không thể đâm xuyên nàng mới được.
Một bàn tay của Trình Như Phong tiếp tục vuốt ve làn da bóng loáng của hắn, lại dùng một cái tay khác hơi nhấc mình lên, ngẩng đầu ngậm lấy nhũ đế đỏ thắm như châu trước ngực của hắn, cắn nhẹ một cái.
Bên tai lập tức truyền đến một tiếng rên rỉ thấu xương.
Gậy thịt phía dưới cũng bỗng dưng giựt giựt, phun ra.
Trình Như Phong bị lượng dương tinh nóng làm phỏng, nhịn không được kêu ra tiếng, cả người căng thẳng, dâm mật ái dịch tuôn ra.
Liễu Phượng Ngâm cũng không có vội vã rút ra, nằm ở trên người nàng thở hổn hển, lộ ra vài tia bất đắc dĩ, "Nàng cố ý đúng không?"
Giọng nói cũng bị nhiễm dục niệm, so với khi nãy có chút mất tiếng, lại tựa hồ nhiều thêm vài phần từ tính.
Đích thật rất êm tai.
Trình Như Phong vừa lòng mà ôm chặt hắn, cười khẽ lên, "Ta cũng không ngờ rằng đầu vú của công tử mẫn cảm như vậy ......"
Liễu Phượng Ngâm hơi đỏ mặt, cũng không có tiếp lời nàng, mà là hơi cúi đầu, học theo nàng mà ngậm lấy đầu vú bên trái của nàng, cắn một cái.
"A ~ a ~ công tử nhẹ một chút ......"
Trình Như Phong kêu lên, âm thanh khẽ run, âm cuối kéo dài, nghe không ra là thật sự bị đau, hay là vui sướng, chỉ cảm thấy thật mê người, câu hồn nhiếp phách.
Tuy rằng kêu hắn nhẹ một chút, thân thể lại hơi ưỡn ra, ngược lại càng giống như muốn đem toàn bộ hương nhũ trắng nõn đều đưa đến trong miệng hắn.
Bên dưới, trong hoa kính lại trào ra một luồng xuân thủy, tưới lên trên gậy thịt còn chưa có rút ra, cái thứ kia nháy mắt cũng theo đó có tinh thần lần nữa.
Liễu Phượng Ngâm chống người dậy nhìn nàng, "Thích như vậy."
"Ừ." Trình Như Phong thích ý mà nheo mắt lại, tiếng nói mang theo giọng mũi thật nặng, đôi tay cũng quấn lên thân thể hắn lần nữa.
Linh lực bị phong, hắn cũng giống như người thường đỗ mồ hôi, xúc cảm sờ lên ươn ướt thật giống như muốn đem tay nàng dán dính ở trên làn da bóng loáng kia, vô cùng sắc tình.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy lòng tràn đầy khô nóng, phía dưới tuy rằng bị dương cụ thô to của hắn lấp đầy, lại vẫn là ngăn không được đáy lòng ngứa ngáy, không khỏi nhẹ giọng khẩn cầu, "Liễu công tử...... Công tử động đậy đi...."
Liễu Phượng Ngâm lúc này thật không có vội vàng gấp gáp như khi nãy, chỉ không nhanh không chậm mà chậm rãi đưa đẩy, một mặt cẩn thận đánh giá người dưới thân.
Xinh đẹp đương nhiên là xinh đẹp, nhưng còn chưa tới mức có thể khiến hắn kinh diễm.
Nhưng thân thể, lại tựa hồ có một loại mị lực làm cho người một khi dính vào thì sẽ vứt không ra.
Nhũ phong đầy đặn cao vút, lấm tấm mồ hôi, cũng không có vẻ dơ, ngược lại tản ra mùi thơm nhàn nhạt, phá lệ gợi cảm.
Hắn duỗi tay sờ sờ, liền dẫn tới nàng một trận run rẩy, đầu vú hồng hào rung động, như là trái mâm xôi đỏ đã chín.
Hắn nhịn không được lại cúi đầu nhấm nháp một hồi.
Trình Như Phong rên rỉ ra tiếng, giống như một con rắn lắc eo cọ xát hạ thân hắn, một mặt tràn ngập khát cầu mà nỉ non gọi hắn: "Liễu công tử......"
Hắn ngược lại ngồi dậy, nhìn về phía nơi bọn họ kết hợp.
Phía dưới bụng nhỏ của nàng bóng loáng như lụa, không có một sợi lông tóc nào, tiểu huyệt giữa hai chân hơi phồng lên như một đóa hoa đỏ thắm nở rộ, cánh hoa bị mật nước thấm bóng loáng, phía dưới ngậm gậy thịt của hắn. Hoa huyệt bị gậy thịt của hắn làm căng đến tựa hồ muốn biến thành một mảnh hơi mỏng trong suốt, lại vẫn như cũ gắt gao khóa chặt gậy thịt hắn, một khe hở cũng không có.
Liễu Phượng Ngâm chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, hai mắt hầu như phải bị dục vọng thiêu đỏ, theo bản năng liền bóp lấy eo nàng, thật mạnh thọc vào rút ra.
Trình Như Phong bị hắn chịch lần này đến gân cốt đều ê ẩm , tiếng rên ê ê a a không ngừng kêu ra.
Liễu Phượng Ngâm nghe không rõ nàng rốt cuộc đang kêu cái gì, không khỏi lại cúi người xuống, thở hổn hển hỏi: "Đang nói cái gì?"
Ánh mắt của Trình Như Phong hầu như đã mê ly tan rã, mơ mơ màng màng, hỏi lại: "Nói cái gì?"
Liễu Phượng Ngâm cười rộ lên, duỗi tay dịu dàng gạt vài sợi tóc rối trên mặt nàng ra, hôn lên khóe môi của nàng, "Hồi nãy nàng muốn ta nói cái gì?"
"A...... Liễu công tử nói cái gì cũng được......"
"Ừ"
"Giọng nói của công tử dễ nghe như vậy, nói cái gì cũng dễ nghe hết."
Chỉ là vì cái này sao?
Liễu Phượng Ngâm vừa tức giận vừa buồn cười, đến bên tai nàng, nhẹ giọng nỉ non, "Thật thích nghe ta nói chuyện đến vậy sao?"
Trình Như Phong run rẩy, trực tiếp nhấc chân câu lấy eo hắn, hạ thân dán chặt lên xương hông của hắn, mật nước trong huyệt như thủy triều, lại là bị hắn chọc đến trực tiếp tiết ra.
Liễu Phượng Ngâm không khỏi giật mình.
Nàng coi giọng nói của hắn như thứ trợ hứng.
Hắn...... hẳn là nên vinh hạnh hay là cảm thấy bị sỉ nhục.
Rồi lại nghe Trình Như Phong vừa ôm hắn, vừa nhỏ nhẹ nói: "Thích. Trước kia ta nghe người ta nói, giọng nói dễ nghe đến chân mềm nhũn, thật là hoàn toàn không thể hiểu đó là cái trạng thái gì. Cho đến hôm nay gặp được công tử...... Thật là vừa nghe thì liền mềm luôn, quả thực ngay cả lỗ tai cũng phải mang thai......"
Đây là hình dung cái quỷ gì.....
Nhưng mà...... Liễu Phượng Ngâm chính mình lại cũng nhịn không được bị giọng nói của nàng câu dẫn, không thể nhẫn nại được nữa, gậy thịt căng đến phát đau ở trong mật huyệt sớm đã tràn đầy tinh dịch cùng xuân thủy của nàng mà qua lại đưa đẩy, quy đầu một lần lại một lần thật mạnh khuấy đảo công kích hoa tâm run rẩy không thôi của nàng, hung hăng đẩy đưa mấy trăm lần, mới mãnh liệt run rẩy, lại lần nữa bắn ra ở nơi sâu nhất trong tử cung.
Tinh dịch vừa nồng đậm vừa nóng làm Trình Như Phong bỏng đến cả người tê dại, vong tình mà thét chói, lại lên cao trào.
°°°° Hết chương 55°°°°