Chương 38: Tề đại phi ngẫu
°° °° °°
"Như Phong."
Bạch Ký Lam dùng tay chống người dậy, nhìn về phía Trình Như Phong đang đi vào.
Nhìn bộ dáng mừng rỡ như điên của Bạch Ký Lam, Bạch Ánh Sơn cũng lười so đo với hắn không nhìn thấy vị đại ca này của mình, đem các thứ đồ dùng sinh hoạt đựng trong túi trữ vật đưa cho Trình Như Phong, dặn dò hai câu, thì tự động lui ra.
Trái lại là Trình Như Phong dương tay đuổi theo hai bước nói: "Nhớ bảy ngày sau đến đón ta nha."
Bạch Ánh Sơn liếc nhìn đệ đệ một cái, vẫn là nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười trên mặt Bạch Ký Lam liền cứng đờ, trong giọng nói đều có chút ủy khuất, "Như Phong."
Trình Như Phong quay đầu trừng hắn một cái: "Không định ra kỳ hạn cho ngươi, ta sợ ngươi làm chết ta."
"Sẽ không." Trên mặt Bạch Ký Lam hiện lên một tia áy náy, thấp giọng nói, "Nàng còn giận sao?"
"Đương nhiên còn giận." Trình Như Phong hừ một tiếng, nhưng vẫn là đi đến trước giường hắn.
Bạch Ký Lam dò thử mà vươn tay ra, Trình Như Phong mím môi, đem tay mình đặt ở trong lòng bàn tay hắn.
Bạch Ký Lam nắm thật chặt.
Nhưng động tác cũng không có tiến thêm một bước nào cả, chỉ là nắm chặt tay nàng, chăm chú nhìn nàng, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi."
Trình Như Phong thở dài, nhẹ nhàng nói: "Ngươi là tu sĩ Kim Đan, ngươi là đứa con kiêu ngạo của trời thiên kiêu chi tử, ngươi là đệ tử thế gia, ngươi là Ngạo Nguyệt công tử...... Ta biết nói với ngươi câu 'tuyệt đối bình đẳng', căn bản là câu vô nghĩa. Nhưng ta là con người, ta có suy nghĩ của mình, ta muốn cuộc sống của chính mình, ta hy vọng có thể có được sự tôn trọng tối thiểu nhất của một người."
Bạch Ký Lam nghe thực nghiêm túc, sau đó gật đầu, lại nhẹ nhàng nói câu, "Xin lỗi."
Trình Như Phong dựa tới trên người hắn, lại thở dài, "Kỳ thật ta cũng hiểu, cũng bởi vì ngươi không thể cử động, lại là người tốt, ta mới có thể nói những thứ này với ngươi."
Nói chung thế giới này là nơi cường giả vi tôn, tựa như nàng gặp phải Mạc trưởng lão, muốn cường thì cường liền, nói tôn trọng cái rắm gì.
"Chính là, chính là bởi vì ngươi tốt như vậy, cảm giác cùng ngươi ở bên nhau thực tốt, ta mới không muốn lưu lại ký ức không tốt ....." Nàng dựa ở trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, "Chúng ta thông cảm cho nhau, có ý kiến khác nhau thì từ từ thương lượng, tranh thủ để mọi người đều vẫn luôn vui vui vẻ vẻ, được không?"
"Được."
Nghe được hắn đồng ý, Trình Như Phong liền cười cười, một mặt ở trên cằm hắn khẽ hôn một cái, một mặt duỗi tay xuống phía dưới sờ soạng.
Bạch Ký Lam đè tay nàng lại.
Trình Như Phong giương mắt nhìn hắn.
Bạch Ký Lam dùng tay chống nửa người trên lên, dựa vào đầu giường, một cái tay khác ôm nàng.
"Không vội." Hắn nói, "Trước hãy để ta nhìn kỹ nàng."
Lúc trước hắn vẫn luôn chỉ có thể nằm, giờ đúng là lần đầu tiên lấy thị giác ngang nhau đánh giá nàng.
"Đẹp không?" Trình Như Phong cười hỏi.
"Đẹp." Bạch Ký Lam gật gật đầu, "Không còn có nữ tử nào so với nàng càng đẹp mắt hơn."
Trình Như Phong thế nhưng bị khen đến hơi đỏ mặt, cúi đầu đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn, "Ai nha, ngươi còn nói loại lời này nữa, hình tượng sẽ bị hỏng mất."
Hình tượng lại là cái quỷ gì.
Bạch Ký Lam đối với nàng ngẫu nhiên sẽ toát ra những từ ngữ kỳ quái cũng coi như là có sức miễn dịch, lúc này cũng không muốn truy cứu, chỉ thu tay lại ôm chặt nàng. "Ta rất nhớ nàng."
Trình Như Phong chỉ nhẹ nhàng đáp lại, "Ừ."
Bạch Ký Lam lại bổ sung, "Cũng không phải vì cái kia...... Chỉ là...... nhớ nàng."
Trình Như Phong cảm thấy cả người nàng đã hóa thành nước ở trong lời tỏ tình của hắn, lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Trong nháy mắt nhớ tới lời nói khi nãy của Bạch Ánh Sơn.
Nhưng nàng thực nhanh liền tỉnh táo lại, nhìn hắn nhu tình như nước, không hiểu sao có chút chột dạ, đơn giản liền ngẩng đầu lên, hôn lên môi hắn, đem câu nói kế tiếp của hắn nghẹn trở về.
Đơn giản chính là chữa bệnh, hắn tiết dương nàng thải bổ, ai cũng có nhu cầu của mình mà thôi.
Nói nhiều như vậy làm cái gì?
Thật là có thể thủ hắn sống cả đời sao?
Bạch Ký Lam là bởi vì một trăm năm qua không gần nữ sắc, dưới tình huống như vậy mà khai trai, lại gặp phải nàng loại tài xế già này, cho nên nhất thời phân không rõ tình yêu và dục vọng, chắc hắn cũng ấm đầu rồi, nàng chẳng lẽ cũng muốn ấm đầu theo sao?
(Tài xế già : ý nói người có nhiều kinh nghiệm)
Người như Bạch Ký Lam vậy......
Cái gọi là Tề đại phi ngẫu, kỳ thật nơi nào cũng là giống nhau.
Nàng cùng Bạch Ký Lam, trước mắt mà nói, bất luận là từ bối cảnh xuất thân, hay là thực lực của bản thân, đều căn bản không có cách nào ngang nhau.
Nàng nếu đi theo hắn như vậy, thì vĩnh viễn đều chỉ là phụ thuộc vào hắn mà thôi.
Nàng đối với hắn là có một chút cảm tình, nhưng không tới nước này.
Hơn nữa, nếu lùi một bước mà nói, cho dù nàng chịu, Bạch Ký Lam chịu, cả Bạch Ánh Sơn cũng đồng ý, nhưng Bạch gia sẽ đồng ý sao?
Thiên Kiếm Tông có thể đồng ý sao?
Thiên Kiếm Tông đem nơi ngộ đạo của Tần tổ sư đều cho Bạch Ký Lam, có thể thấy được kỳ vọng đối với hắn thật to lớn, có thể cho phép hắn cưới một yêu nữ Dục Linh Tông sao?
Nếu nàng gặp phải chính là một người khác, nàng có lẽ còn có thể mai danh ẩn tích, đổi cái thân phận, dấu diếm xuất thân của mình.
Nhưng Bạch Ký Lam loại nhân vật nổi tiếng thiên hạ, cũng không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hắn, một nữ tử ngay cả danh tiếng còn chưa biết đến làm đạo lữ của hắn, còn không phải bị người tra đến tận gốc rễ sao? Chỉ e ngay cả khi còn nhỏ đái dầm trên giường bao nhiêu lần cũng giấu không được.
Đến lúc đó làm sao bây giờ?
Bạch Ký Lam đỡ không nổi áp lực của bên ngoài, chính là bổng đánh uyên ương; hắn nếu là chống đỡ nổi, phải cùng toàn thế giới làm địch, chúng bạn xa lánh.
Nàng đây là đang suy nghĩ cái gì vậy?
Vẫn là chờ chữa khỏi bệnh, sư phụ tới đón nàng, nàng liền rời đi.
Từ đây trời Nam đất Bắc, không ai nợ ai, đây mới là tốt nhất.
°°°° Hết chương 38 °°°
=== Ngoài lề ===
"Tề đại phi ngẫu"
Thời Xuân Thu, Tề Hy Công muốn đem nữ nhi của mình gả cho Thái Tử Hốt của Trịnh Quốc. Thái Tử Hốt chối từ nói: "Mỗi người đều có phối ngẫu của mình, Tề Quốc là đại quốc, không phải phối ngẫu của ta."
Sau đó Bắc Nhung xâm lấn Tề Quốc, Tề Quốc cầu viện Trịnh Quốc, Thái Tử Hốt suất lĩnh quân đội Trịnh Quốc, trợ giúp Tề Quốc đánh bại Bắc Nhung. Tề Hy Công lại nhắc tới chuyện này, Thái Tử Hốt kiên quyết chối từ.
Người khác hỏi hắn, hắn nói: "Trước kia thời điểm không có giúp Tề Quốc đánh trận, ta cũng không dám cưới nữ nhi của Tề hầu. Hôm nay phụng mệnh của phụ vương tới giải cứu khó khăn của Tề Quốc, nếu cưới thê tử trở về, cái này không phải dùng quân đội của Trịnh Quốc đổi lấy hôn nhân của mình sao? Trịnh Quốc bá tánh sẽ nói ta như thế nào!"
Nói xong Thái tử Hốt liền từ biệt mà đi.
"Tề đại phi ngẫu" ý nói dòng dõi hoặc thế vị của mình hèn mọn, không dám trèo cao.