Chương 35: Bạch Liên Nhạc
°° °° °°
Bạch Ánh Sơn mang Trình Như Phong đi ra ngoài, lặng lẽ ở bên ngoài vòng một vòng, sau đó mới đưa Trình Như Phong về Sướng Viên, chỉ nói với bên ngoài là đồ đệ của bằng hữu, muốn ở tạm chỗ này một thời gian.
Lại giải thích với Trình Như Phong, chuyện lần trước Mạc Như Hải tính kế Bạch Ký Lam, hiện giờ cũng chưa tra ra cái gì, cho nên tình huống của Bạch Ký Lam vẫn là không thể để cho người khác biết được, cho dù là người của Bạch gia, cũng phải cẩn thận để ý.
Trình Như Phong gật đầu đồng ý. Nàng đối với cái loại gia tộc tranh đấu không có hứng thú gì, y nói cái gì thì chính là cái đó.
Sướng Viên tuy nói là "Viên", kỳ thật chiếm cứ toàn bộ tiểu sơn cốc. Đình đài lầu các, thác nước lưu tuyền, vừa có kiến trúc tinh mỹ, lại còn có cảnh quan tự nhiên, cảnh sắc cực kỳ đẹp, cùng với động phủ của Bạch Ký Lam, phong cách hoàn toàn khác nhau.
(Thác nước lưu tuyền: thác nước từ chỗ cao đỗ xuống cùng với dòng suối)
Trình Như Phong có chút ngạc nhiên.
Bạch Ánh Sơn cười cười, "Bạch gia của chúng ta, mấy trăm năm nay cũng chỉ có một người cuồng tu luyện." Y dừng lại một lát, nhẹ nhàng giải thích, "Ký Lam có thiên tư rất tốt, người lại thông minh, từ nhỏ thành tựu đều thuận lợi, tâm cao khí ngạo, chợt rơi vào loại hoàn cảnh này...... Nhất thời nóng vội, có chút lỗ mãng, thỉnh Như Phong cô nương không nên trách đệ ấy. Bản tính của Ký Lam ...... vẫn tốt."
Trình Như Phong gật gật đầu.
Nếu Bạch Ký Lam thật là một lòng mặc kệ nàng sống chết chỉ lo cho mình phát tiết thống khoái, nàng cũng không có khả năng nhẫn lâu như vậy.
"Bạch chân nhân yên tâm, ta biết mà." Nàng ngoan ngoãn mà nói, "Chỉ là để ta nghỉ ngơi một thời gian, ta sẽ đi nữa."
Nàng hiểu chuyện như vậy, Bạch Ánh Sơn càng thêm cảm thấy ngại ngùng, linh thạch linh thảo gì đó, tiểu pháp khí mới lạ cho nàng một đống. Tùy ý để nàng ở Sướng Viên tự do tự tại mà "Nghỉ ngơi" —— chính là, nàng muốn thế nào thì là thế nấy.
Y thậm chí còn đặc biệt vì nàng thỉnh mời hai vị tiên trù nấu ăn cho nàng.
Toàn bộ Sướng Viên, Trình Như Phong thích nhất chính là hồ nước nhỏ ở dưới thác nước. Hồ nước xanh lam, trong sạch mát mẻ, toàn bộ hình bóng của núi, cây chung quanh đều in lên trên mặt hồ, làm người say mê.
Trình Như Phong vẫn luôn thích nước, bằng không ở Thúy Hoa Phong cũng sẽ không chọn ở bên cạnh hồ. Ở chỗ này cũng có chút kìm nén không được, thường thường muốn nhảy vào bơi một vòng.
Sướng Viên tuy lớn, nhưng người cũng không nhiều.
Bạch Ánh Sơn dù sao cũng là tu sĩ, trước mắt cũng không có thu đồ đệ, chỉ có mấy tên người hầu cùng đệ tử tạp dịch, lúc này mới thu vài thị thiếp, lại nhiều thêm một ít thị nữ, tổng cộng cũng khoảng hai mươi, ba mươi người, người sẽ đi tới bên hồ thì càng ít.
Cho dù có nhiều người đi nữa, Trình Như Phong cũng không để ý, lúc nàng ở kiếp trước, có cái hồ bơi nào ít người đâu? Dù sao nàng cũng không có lõa thể mà bơi.
Nhưng Bạch Ánh Sơn để ý.
Kỳ thật toàn bộ Sướng Viên đều là ở trong phạm vi thần thức của Bạch Ánh Sơn bao phủ lên, y không cẩn thận nhìn thấy Trình Như Phong ở trong hồ đùa nước một lần, chỉ là thần thức quét qua, nhưng cũng khiến cho y lúng túng đến mặt đỏ tai hồng, bèn đơn giản trực tiếp cấm những người khác đi đến gần bên hồ.
Dù sao Trình Như Phong cũng là Trúc Cơ trung giai, sẽ không chết đuối, Sướng Viên cũng không có nguy hiểm nào khác, tùy ý nàng muốn chơi đùa như thế nào cũng được.
Cho nên tối hôm nay, Trình Như Phong nhô ra từ trong nước, phát hiện có một người đang đứng ở bên hồ dưới tàng cây nàng treo quần áo, nàng giật mình một cái.
Người nọ thấy nàng nhìn qua, cũng không tránh né, ngược lại nhoẻn miệng cười, "Đúng là một tiểu mỹ nhân ngư."
Trình Như Phong lúc này mới nhìn thấy rõ, thì ra lại là một mỹ nam.
Gã mặc một bộ lụa sam tuyết trắng, thân thể cao ráo, tư dung tuấn mỹ, tóc dài đen bóng cột ở sau đầu, tay cầm quạt xếp, dưới ánh trăng xem ra quả nhiên là một công tử thế gia tiêu sái phong lưu phóng khoáng trong thời loạn.
Sướng Viên có trận pháp bao phủ, bốn mùa như xuân, giờ này đã là buổi tối, người này lại là tu sĩ cấp cao, lúc này cầm quạt xếp quạt tới quạt lui, rõ ràng chỉ là muốn làm bộ làm tịch, Trình Như Phong chỉ cảm thấy buồn cười, nể mặt ngoại hình của gã là một mỹ nam, nàng miễn cưỡng nhịn xuống, chờ xem gã muốn thế nào.
Mỹ nam cầm quạt nói: "Giờ phút này đêm khuya tĩnh lặng, cô nương một mình ở đây bơi lội chơi đùa, có phải đêm dài tịch mịch, cô đơn gối chiếc khó ngủ hay không? Có muốn ca ca tới bồi muội hay không?"
Miệng lưỡi này đúng là tiêu chuẩn ăn chơi trác táng.... Trình Như Phong chỉ xém một chút không có phun ra, cười gật gật đầu, nói "Được nha."
Đối phương ngược lại giật mình.
Trình Như Phong vẫy tay với gã, "Ca ca tốt, huynh xuống đây đi."
Nói xong, chính Trình Như Phong cũng cảm thấy buồn cười.
Nếu nói khi nãy giống như là công tử ăn chơi trác táng đùa giỡn dân nữ, lúc này đảo ngược lại như là hồ yêu nữ quỷ câu dẫn thư sinh trong truyện Liêu Trai.
Vì thế chính nàng ở trong nước cười đến hoa lá rung động.
(Thời xưa nữ nhân đeo đồ trang sức phức tạp, tựa như một cái cây mọc đầy hoa lá cành nhánh. Khi nữ nhân vui vẻ cười to, hoa lá trên cây liền rung động không thôi. Hình dung bộ dáng mỹ nữ vui mừng cười to.)
Mỹ nam cầm quạt ở trên bờ nhìn nàng, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, sau một lúc lâu mới nói: "Nàng không sợ thật à?"
Tuy rằng Trình Như Phong nhìn không ra tu vi của người này, nhưng khẳng định ít nhất là Kim Đan, nhưng Trình Như Phong cũng không lo lắng. Nói chung đây là ở Sướng Viên, địa bàn của Bạch Ánh Sơn. Bạch Ánh Sơn còn đợi nàng cứu đệ đệ y, khẳng định sẽ không để nàng xảy ra chuyện.
Mỹ nam cầm quạt có thể không tiếng không hơi mà xuất hiện ở chỗ này, chỉ có hai loại khả năng, hoặc là gã là người quen của Bạch Ánh Sơn, hoặc là tu vi của gã cao hơn Bạch Ánh Sơn.
Nếu là khả năng trước, gã sẽ không quá trắng trợn táo bạo đối với "Khách" của Bạch Ánh Sơn làm cái gì, nếu là khả năng sau thì, nàng có sợ hãi cũng vô dụng.
Hơn nữa nhìn gương mặt của gã có vài phần tương tự với huynh đệ Bạch gia, Trình Như Phong cảm thấy gã có lẽ cũng là họ Bạch.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, "Huynh muốn giết ta sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy ta sợ cái gì?"
Mỹ nam cầm quạt lại nhìn nàng một hồi, mới cười rộ lên, "Cũng đúng, đúng là không muốn lấy mạng, hiện giờ nàng lại không có tài để có thể cướp, nhưng nếu là cướp sắc...... Dục Linh Tông của các nàng không sợ nhất, còn không phải là cái này sao?"
"Sao huynh biết......"
Trình Như Phong có chút bất ngờ, không khỏi bật thốt ra, sau khi nói mấy chữ, mới đột nhiên dừng lại, lại nở nụ cười, lắc đầu nói, "Ta còn tưởng ca ca thật là có lòng tốt muốn bồi ta, lại không ngờ rằng vòng một vòng như vậy là muốn thăm dò ta, cái này cũng thật không có thành ý gì cả."
Nàng là người của Dục Linh Tông, Bạch Ánh Sơn không có khả năng chủ động nói với người khác. Người này nếu như là thật sự biết thân phận của nàng, ngay từ đầu cũng không có khả năng mở miệng đùa giỡn như vậy. Lúc này nói ra Dục Linh Tông, chẳng qua là dò xét.
"Tiểu muội muội, muội đừng hiểu lầm, ta không có ác ý." Mỹ nam cầm quạt huơ huơ, "Chẳng qua chỉ là...... Có chút tò mò, tùy tiện đoán thử mà thôi."
Trình Như Phong nhướng mi, "Đoán cái gì?"
Gã lại không có trả lời, mà là nói: "Ta kêu Bạch Liên Nhạc, là đường đệ của Bạch Ánh Sơn."
Gã tự giới thiệu, Trình Như Phong cũng liền tiếp lời, nói: "Chào Bạch chân nhân, ta kêu Trình Như Phong."
"Đại ca của ta, vẫn luôn trầm ổn cẩn thận, lần này thế mà phá lệ mang một vị tiểu cô nương trở về, còn sủng đến tận trời. Rõ ràng nói là đồ đệ của bằng hữu, nhưng lời đồn đãi bên ngoài thật nhiều nha. Có lời đồn nói là huynh ấy muốn báo ân, có lời đồn nói là huynh ấy muốn thu đồ đệ, có lời đồn nói là huynh ấy muốn cưới vợ, thậm chí còn có người nói là tiếp con gái riêng trở về......"
Trình Như Phong trực tiếp phun ra một ngụm nước.
Cái khác thì thôi đi, con gái riêng là cái quỷ gì?
Nàng có điểm nào giống nữ nhi của Bạch Ánh Sơn?
"Cho nên nha, ta đương nhiên tò mò muốn đến nhìn thử xem. Không ngờ tới vậy mà là người của Dục Linh Tông." Bạch Liên Nhạc lại lắc lắc quạt xếp, thực ái muội mà chớp chớp mắt, "Đại ca là tìm nàng tới chữa bệnh sao?"
Trình Như Phong nhớ lại Bạch Ánh Sơn có nói cho dù là người của Bạch gia cũng không thể tin tưởng, trong lòng nàng liền nhiều thêm sự phòng bị, lắc lắc đầu, "Y không có nói với ta, trị bệnh gì vậy?"
"Thỉnh người của Dục Linh Tông, còn có thể trị bệnh gì?" Nụ cười trên mặt Bạch Liên Nhạc thậm chí có vài phần dâm đãng, nhưng lại nói tiếp, "Có điều, nếu huynh ấy còn chưa nói, ta đây không thể lắm mồm."
Trình Như Phong cũng không biết gã muốn ám chỉ cái gì, đơn giản ném qua một bên, hỏi: "Huynh như thế nào đoán được ta là người của Dục Linh Tông?"
"Mười lăm tuổi, Trúc Cơ trung giai." Bạch Liên Nhạc nhấp miệng, "Nữ đệ tử trẻ tuổi của danh môn chính phái ta đều biết rõ trong lòng, không có người như nàng. Tán tu càng không thể đạt được. Nếu là người của Ma môn...... Bạch Ánh Sơn sẽ trực tiếp một kiếm chém chết. Còn lại thì rất dễ đoán mà. Bạch Ký Lam có một bằng hữu, là một Kiếm tu rất ít thấy, xuất thân từ Dục Linh Tông. Bạch Ánh Sơn muốn giải quyết...... Khụ! khụ! cái loại vấn đề này, lặng lẽ tìm Thương Ngô mượn đệ tử Dục Linh Tông là tốt nhất."
Hình như cũng có vài phần đạo lý, nhưng...... gã nói "Cái loại vấn đề này", rốt cuộc là ám chỉ Bạch Ánh Sơn, hay là ám chỉ Bạch Ký Lam?
Trình Như Phong lại nghiêng nghiêng đầu, bèn đem đề tài mở rộng ra, "Tất cả nữ đệ tử trẻ tuổi của danh môn chính phái Bạch chân nhân đều gặp qua?"
"Cho dù chưa thấy qua, cũng biết tin tức của các nàng." Bạch Liên Nhạc mở quạt xếp ra, "Tại hạ bất tài, chính là tác giả của quyển 'Quần Phương Phổ'."
Trình Như Phong mờ mịt mà nhìn gã, hỏi "Đó là gì?"
Nàng thật không biết.
Lúc trước nàng ở Dục Linh Tông, sau đó ở Cửu Trọng Sơn, sau đó liền gặp phải Mạc trưởng lão, sư phụ cùng Bạch Ký Lam, sự tình bên ngoài, chỉ là trên đường đến Thiên Kiếm Tông nghe Bạch Ánh Sơn nói qua một ít mà thôi, Bạch Ánh Sơn sao có thể cùng nàng nói cái thứ "Quần Phương Phổ" gì đó?
Bạch Liên Nhạc khoe khoang không thành, không khỏi có chút bị đánh bại, "Nàng cả cái này cũng không biết ư? Cũng chưa đi lại trên giang hồ sao?"
Trình Như Phong gật gật đầu, "Ta vừa mới ra giang hồ đã bị sư phụ ném cho Bạch chân nhân rồi ...... Ta là nói Bạch Ánh Sơn chân nhân."
Cả nhà đều là chân nhân họ Bạch...... Cũng thật là không dễ xưng hô.
Bạch Liên Nhạc nói: "Con người của ta không có chí lớn, chỉ nguyện phẩm giám mỹ nhân trong thiên hạ, hoàn thành bộ 'Quần Phương Phổ', hết cuộc đời này, tận hết sức mình tự thể nghiệm, vì chư vị mỹ nhân lập truyền."
(Lập truyền: viết truyện kí sự tích của một người.)
Trình Như Phong:......
Lập truyền thì lập truyền, tự thể nghiệm cái gì?
Quả nhiên tiếp theo liền nghe gã nói: "Dừng đến đây, ta còn chưa có hưởng qua mùi vị mỹ nhân Dục Linh Tông, không biết Trình cô nương có ý cùng ta thử một lần cá nước thân mật hay không?"
Trình Như Phong chỉ xém chút lại muốn phun ra nữa.
Thực tốt.
Đủ trực tiếp.
Ta thưởng thức ngươi.
Nàng lại lần nữa đánh giá Bạch Liên Nhạc, "Nếu biết ta là người của Dục Linh Tông, Bạch chân nhân sẽ không sợ bị thải bổ sao?"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Bạch Liên Nhạc lắc lắc cây quạt xếp, vẻ mặt không biết sợ, rồi lại nói, "Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu Trúc Cơ, có thể thải bao nhiêu? Tuy rằng ta không thể bằng Bạch Ký Lam, nhưng vẫn có thể cắt đứt năng lực vận công của nàng."
Lại nhắc đến Bạch Ký Lam.
Trình Như Phong không biết bình thường gã có thói quen lấy Bạch Ký Lam ra so sánh hay không, hay là đang dò xét, cũng không nói tiếp, chỉ mỉm cười nhìn gã.
Bạch Liên Nhạc bày ra một bộ tư thái tự cho là phong lưu tiêu sái, hỏi: "Đẹp không?"
Trình Như Phong gật gật đầu, "Đẹp."
Bạch Liên Nhạc lại hỏi: "Ta đẹp hay là Bạch Ánh Sơn đẹp?"
Trình Như Phong thành thật mà trả lời: "Huynh."
Bạch Liên Nhạc có điểm đắc ý, phóng ra một cái mị nhãn, "Vậy ta đẹp hay là Bạch Ký Lam đẹp?"
"Bạch Ký Lam."
Trình Như Phong trả lời theo bản năng, mới phản ứng lại.
Mẹ nó, thật đúng là sắc đẹp mê hoặc người mà, lại bị gã lừa rồi.
°°° Hết chương 35°°°