Chương 32: Đệ chỉ muốn Trình Như Phong

Chương 32: Đệ chỉ muốn Trình Như Phong

°° °° °°

Từ Vạn Ninh Thành trở về Thiên Kiếm Tông, bọn họ đã đi ước chừng nửa tháng.

Thân thể của Bạch Ký Lam không còn lạnh giống băng như trước nữa, nhưng cũng chỉ có đôi mắt và miệng, cộng thêm một cánh tay phải có thể cử động được mà thôi.

Cái này cùng với phỏng đoán của Thương Ngô có chút không hợp.

Nhưng mà, Trình Như Phong nghĩ, đại khái cũng là bởi vì Bạch công tử còn có điểm tiết tháo, bọn họ "làm" cũng không phải nhiều lắm.

Hơn nữa còn là ở trên đường đi, xe ngựa có lớn đi nữa, cũng chính là chiếc xe ngựa, bên ngoài còn có người, trừ bỏ thật sự nhịn không được mới "làm" ra, thì hắn đều nghĩ không thoáng.

Đại đa số thời gian của Trình Như Phong, đều là ngắm cảnh, nghe Bạch Ánh Sơn nói về những chuyện của tu chân, hoặc là lãnh giáo những vấn đề về việc tu hành.

Điểm này làm cho Bạch Ánh Sơn có cái nhìn mới về nàng.

Rõ ràng chỉ là hút dương khí của Bạch Ký Lam, đã thăng đến Trúc Cơ tầng thứ ba, đúng vậy, cho dù là nói trên đường không tiện không có "làm" quá nhiều, nàng cũng thăng một bậc nữa, cũng vẫn như cũ rất nỗ lực.

Trách không được mới hơn mười tuổi đã thành công lên Trúc Cơ, lại được Thương Ngô nhìn bằng cặp mắt khác.

Thời điểm không song tu, nàng luyện Thanh Mộc Tạo Hóa Quyết, Bạch Ánh Sơn cũng vừa lúc là linh căn hệ mộc, giải thích cho nàng không ít vấn đề.

Trình Như Phong rất cảm kích, thái độ đối với Bạch Ánh Sơn cũng cung kính không ít.

Mà Bạch Ký Lam có mấy lần "Nhịn không được", đều là ở thời điểm Trình Như Phong cùng Bạch Ánh Sơn biểu hiện thật thân cận.

Trình Như Phong cảm thấy hắn là đang ghen.

Ngạo Nguyệt công tử vì nàng mà ghen, ngẫm lại cũng là rất thỏa mãn lòng hư vinh của nàng. Thường thường sẽ cười lén một cái.

Bạch Ánh Sơn thật ra có ý muốn tránh đi, nhưng chỉ có vài người lại gấp gáp lên đường, chỉ có một chiếc xe, Bạch Ký Lam không thể cử động không có cách nào tự bảo vệ mình, Bạch Ánh Sơn cũng không dám rời xa, lại có thể tránh đi đâu?

Huống chi, Bạch Ký Lam muốn người "Chữa bệnh", tiểu cô nương thực sảng khoái liền đi theo bọn họ, đó chính là đối với bọn họ có ân, lúc Thương Ngô đi có giao phó, tiểu cô nương hỏi mấy vấn đề đứng đắn về tu hành, Bạch Ánh Sơn còn có thể không trả lời sao?

Tiếp xúc thời gian dài, ấn tượng của Bạch Ánh Sơn đối với Trình Như Phong kỳ thật khá tốt.

Lớn lên xinh đẹp, nỗ lực tu hành, tính cách cũng tốt, vả lại đối với xuất thân từ Dục Linh Tông của mình, cũng là thoải mái hào phóng, cũng không có làm loại quyến rũ gì đó, cũng hoàn toàn không có tự ti tự oán.

Đối với nàng mà nói, nam nữ chi dục là một chuyện rất thản nhiên, theo bọn họ về Thiên Kiếm Tông thật giống như là một cuộc lữ hành thú vị, song tu cùng Bạch Ký Lam chính là một lần rèn luyện hoặc là công việc của nàng, thực sự có vài phần ý tứ không màng hơn thua.

Bạch Ánh Sơn có đôi khi thậm chí cảm thấy Bạch Ký Lam kỳ lạ đến không thể hiểu nổi, hỉ nộ vô thường, lúc vui thì chỉ hận không thể để tiểu cô nương mỗi thời mỗi khắc đều dính ở trên người mình, lúc buồn bực thì cả ngày cả đêm cũng không cùng người ta nói một câu.

Chính mình không nói lời nào thì thôi, còn không cho tiểu cô nương nói chuyện với người khác sao?

Bạch Ánh Sơn xem Bạch Ký Lam là đệ đệ của mình, lại là tình trạng như vậy, nên y không muốn so đo với hắn mà thôi.

Bạch Ký Lam nếu mà biết được suy nghĩ của ca ca hắn, chỉ sợ là muốn hô to oan uổng. Ca ca hắn là không biết tiểu yêu tinh kia nếu không làm thì thôi, còn đã làm thì sẽ khiến người tức giận biết bao. Đương nhiên kỳ thật loại chuyện này cũng không có biện pháp biện giải, hắn lại không có khả năng đem chuyện giường chiếu lấy ra tuyên dương.

Lúc sắp đến Thiên Kiếm Tông, Bạch Ánh Sơn đặc biệt dặn dò Trình Như Phong: "Ký Lam ở trong tông có thân phận đặc thù, đệ ấy xảy ra chuyện cũng không thể để nhiều người biết đến. Chúng ta là mượn cớ bế quan thật ra là ra cửa tìm thầy trị bệnh. Cho nên khi trở về cũng phải cẩn thận. Một lát tùy tùng của ta sẽ đưa cô nương đi trước, sau khi ta đã sắp xếp đâu ra đó sẽ tiếp cô nương qua đây."

Ngẫm lại sư phụ nhà mình cũng là mượn lý do "Bế quan" mà ở bên ngoài du ngoạn mười năm, Trình Như Phong liền cảm thấy về sau thật là không thể nhìn thẳng hai chữ "Bế quan" này được.

Tuy rằng không biết huynh đệ Bạch gia ở Thiên Kiếm Tông có vấn đề gì, nhưng đó cũng không phải chuyện nàng có thể quản, dù sao nàng "Trị" hết bệnh của Bạch Ký Lam là được rồi.

Chờ Trình Như Phong theo người hầu đi rồi, Bạch Ký Lam mới khe khẽ thở dài, "Nhất định phải tách ra đi sao?"

Bạch Ánh Sơn nói: "Tuy rằng còn không biết Mạc Như Hải kết bạn với phụ thân như thế nào, nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ của ông ta cùng với tam thúc vẫn luôn thật tốt . Mà lần này đệ xảy ra chuyện, là nhị thúc nói tốt nhất không cần lộ ra, khuyên ta lặng lẽ mang đệ đi tìm Mạc Như Hải."

Đây là lợi dụng sự sai lầm trong tư duy của bọn họ.

Nếu có một trưởng bối mà bọn họ tin cậy, đồng thời còn là danh y nổi tiếng thiên hạ, chẩn bệnh trước, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không đi tìm đại phu khác.

Lần này không phải do chính Mạc Như Hải vừa lúc mất tích, cho dù Thương Ngô nói với Bạch Ánh Sơn, y cũng chưa chắc sẽ tin.

Sắc mặt của Bạch Ánh Sơn nghiêm trọng, "Người của Bạch gia, chỉ e một người cũng không tin nổi. Như Phong cùng chúng ta trở về sẽ dẫn sự chú ý của mọi người, ta sợ sẽ mang đến tai họa cho nàng."

Bạch Ánh Sơn dọc theo đường đi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là Bạch gia có người đồng mưu, Mạc Như Hải mới dám lớn mật tính kế Bạch Ký Lam như vậy.

Nếu cái người đồng mưu này biết âm mưu thất bại, lại biết Trình Như Phong chính là "Giải dược" của Bạch Ký Lam, ai cũng không dám bảo đảm có thể giận chó đánh mèo với nàng hay không.

Nàng một cái tiểu Trúc Cơ...... Muốn giết chết nàng quá dễ dàng.

Bạch Ký Lam vốn định nói Trình Như Phong vẫn luôn cùng hắn ở bên nhau, thì sẽ không có việc gì. Nhưng ngẫm lại hắn hiện tại chỉ có một bàn tay có thể cử động, một thân linh lực vẫn hỗn loạn như cũ, nói cái này cũng là vô dụng.

Hắn trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Chúng ta vẫn là không đủ mạnh. Nếu có thể đạt tới Nguyên Anh...... Xem ai dám chơi cái trò mưu ma chước quỷ."

Bạch Ánh Sơn sao lại không biết điểm này?

Nguyên Anh ai mà không muốn? Nhưng lại há tùy tiện nói nói là có thể tu thành?

Y đã dừng ở Kim Đan trung kỳ vài thập niên.

Ai ai cũng nói Bạch Ký Lam là thiên tài tu hành, nhưng Bạch Ký Lam ở Kim Đan tầng thứ bảy cũng phí thời gian mười mấy năm không thể đột phá.

Tới cảnh giới này của bọn họ, cũng đã không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể bò lên trên được.

Tích lũy, tâm trạng, cơ duyên, ngộ đạo...... Thiếu một thứ cũng không được.

Hai cái đầu còn đỡ, hai cái sau...... quả thật là chỉ có thể gặp không thể cầu.

Hiện tại thì...... Bạch Ánh Sơn vỗ vỗ vai Bạch Ký Lam "Đệ vẫn là phải khỏe lên trước đã."

Bạch Ký Lam:......

Hắn lại trầm mặc một hồi, mới nói: "Đệ chỉ muốn Trình Như Phong."

Hắn hiện tại muốn tốt lên, con đường duy nhất là phải đem dương khí dư thừa trong cơ thể mình tiết ra ngoài, theo lý mà nói, nếu hắn chịu, tìm mười người tám người nữ tu biết thải bổ xếp hàng, vẫn luôn "làm" không ngừng mới là cách nhanh nhất.

Nhưng hắn đương nhiên không chịu.

"Yên tâm, ta còn không hiểu đệ sao?" Bạch Ánh Sơn thở dài.

Bạch Ánh Sơn hiểu biết tính cách của đệ đệ mình, cũng biết cái thói sạch sẽ của hắn, bằng không trước đó y cũng sẽ không mở miệng giữ Trình Như Phong lại. Còn không phải là nghĩ dù sao đã làm một lần, Bạch Ký Lam có thể tiếp thu một chút mà.

Nếu không, lấy điều kiện của Bạch Ký Lam, muốn tìm người song tu còn không phải từ Thiên Kiếm Tông xếp hàng đến Nam Hải đi? Hà tất thế nào cũng phải muốn tiểu Trúc Cơ của Dục Linh Tông.

Chậm thì cho chậm chút đi.

Dù sao thời gian mấy tháng, hắn còn không đến mức chịu đựng không nổi.

°°°°°°

Ngày thứ hai sau khi Bạch Ánh Sơn bí mật trở lại Thiên Kiếm Tông, liền bắt đầu gióng trống khua chiêng mà thu xếp muốn tìm thị thiếp.

Chỉ cần tu vi Trúc Cơ, thân thế trong sạch, nữ tử mỹ mạo cốt linh dưới một trăm (dưới 100 tuổi), đều có thể thử xem.

Tựa hồ toàn bộ Thiên Kiếm Tông đều phải sôi sùng sục.

Bạch Ánh Sơn tuy rằng không bằng Bạch Ký Lam có tên tuổi Ngạo Nguyệt công tử, nhưng Bạch gia là đại gia tộc của Thiên Kiếm Tông, Bạch Ánh Sơn là đại công tử của Bạch gia, chính mình là Kim Đan trung kỳ, diện mạo lại không kém, vốn dĩ chính là nhân vật chạm vào là phỏng tay.

Mặc dù không phải đạo lữ, chỉ là thị thiếp, cũng có vô số người chạy xô nhau như đàn vịt trời.

Dù sao cũng là Kim Đan chân nhân Bạch gia, gia tộc lớn sự nghiệp lớn, ngón tay tùy tiện búng một cái, thì đủ cho người thường hưởng thụ cả đời không hết.

Đến ngày ứng tuyển, đại môn Sướng Viên mà Bạch Ánh Sơn đang ở tựa hồ đều sắp bị người san bằng.

Bạch Liên Nhạc là đường đệ của Bạch Ánh Sơn, nhi tử của tam thúc, chạy tới xem náo nhiệt, còn ra chủ ý cho y, người nào đẹp hơn, người nào không được, người nào vừa nhìn thì biết một thân danh khí.

Bạch Ánh Sơn vừa buồn cười vừa tức giận mà nhìn Bạch Liên Nhạc, "Ngươi thật đúng là kinh nghiệm phong phú."

Bạch Liên Nhạc không lấy làm hổ thẹn chút nào, nói "Đúng vậy, ai mà không biết đệ là đệ nhất ăn chơi trác táng trong Bạch gia."

Người của Bạch gia có diện mạo kỳ thật đều không tồi. Bạch Liên Nhạc cũng là thanh nhã tuấn tú, quạt xếp lay động, mắt đào hoa, quả nhiên là nhất phái phong lưu phóng khoáng.

Bạch Liên Nhạc ngồi ở đó hơn nửa ngày, chọn ra mười mấy người cho Bạch Ánh Sơn, Bạch Ánh Sơn tự mình sàng lọc lại lần nữa, lưu lại tám người.

Bạch Liên Nhạc xì một tiếng, "Nhìn không ra nha, đại ca, vẫn luôn đều nói huynh giữ mình ngay thẳng, vậy mà cần đến tám người? Là đã nhiều năm nghẹn đến quá mức rồi sao?"

"Miệng chó phun không ra ngà voi!" Bạch Ánh Sơn tức giận mà trừng Bạch Liên Nhạc một cái, "Xem xong náo nhiệt rồi thì mau cút đi."

"Đệ biết, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng mà." Bạch Liên Nhạc căn bản không sợ Bạch Ánh Sơn, thò đầu qua lại hạ giọng hỏi, "Nói thật đi, có thật là chỉ một mình đại ca dùng không? Hay là lão Ngũ cũng có phần?"

Bạch Liên Nhạc nói lão Ngũ, chính là Bạch Ký Lam, ở trong tộc đứng hàng thứ năm.

Bạch Ánh Sơn nói: "Ký Lam còn đang bế quan, có liên quan gì đến đệ ấy?"

Bạch Liên Nhạc cười cười, phe phẩy quạt xếp rời đi.

Không bao lâu Bạch Ánh Sơn đã bị gia chủ hiện giờ của Bạch gia, Bạch Nguyên Khánh nhị thúc của y kêu đi.

Ngoài mặt là chỉ trích y hồ nháo, nói bóng nói gió, cũng là hỏi có phải chuẩn bị cho Bạch Ký Lam hay không.

"Là chất nhi chính mình muốn." Bạch Ánh Sơn nói, "Chất nhi dừng ở Kim Đan trung kỳ lâu như vậy, cũng không biết còn có hy vọng tiến giai hay không, hiện giờ Ký Lam lại...... Cũng không biết còn có thể khôi phục hay không, chất nhi suy nghĩ, không bằng khai chi tán diệp trước, sớm chút lưu hậu lại cho đại phòng cũng tốt."

"Ngươi có thể suy nghĩ như vậy cũng tốt, vì Bạch gia lưu lại hương khói cũng là đại sự." Bạch Nguyên Khánh gật gật đầu, lại hạ giọng, "...... Vẫn luôn không có tin tức của Mạc trưởng lão sao?"

Bạch Ánh Sơn lắc đầu, "Chất nhi để lại nhiều người, nhưng đến bây giờ, vẫn như cũ không hề có tin tức."

Bạch Nguyên Khánh nhíu nhíu mày, "Vậy Ký Lam phải làm sao bây giờ?"

"Tóm lại không tu luyện thì sẽ không chuyển biến xấu, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy trước đã." Bạch Ánh Sơn cũng là một bộ dáng lo lắng sốt ruột, "Nhưng mà, dù sao dược liệu luyện Cửu Dương Đan chất nhi đã gom đủ, bằng không, chúng ta mời người khác tới luyện đan này?"

Bạch Nguyên Khánh xua xua tay, nói: "Sẽ không chuyển biến xấu, đợi thêm một thời gian nữa. Hay là tìm được Mạc trưởng lão trước đã, đại phu khác cũng không hiểu biết bệnh tình trước kia của Ký Lam, nói không chừng trị liệu sẽ xung nhau."

Bạch Ánh Sơn đáp lại một tiếng, Bạch Nguyên Khánh cũng không nói thêm nữa cái gì, phất tay để y đi ra ngoài.

Ra khỏi viện, khóe miệng của Bạch Ánh Sơn mới dương lên một nụ cười lạnh.

Bạch Ánh Sơn cố ý thả ra tin tức quảng thu thị thiếp, bọn họ lại đều hỏi đến lên người Bạch Ký Lam, hiển nhiên chính là đều biết là chuyện gì, cố tình làm bộ không rõ chân tướng, còn phải đợi Mạc Như Hải tới luyện đan.

Trước kia y thật là bị mỡ heo che tâm, mới tin tưởng bọn họ đều là người một nhà, đều là vì tốt cho Ký Lam.

°°°°°

Thị thiếp được đệ nhất ăn chơi trác táng của Bạch gia chọn ra, đương nhiên đều là mỹ nhân.

Mập ốm cao thấp, mỗi người mỗi vẻ.

Nhưng nhìn qua một lượt, cốt linh thấp nhất, cũng qua năm mươi, có đẹp thì cũng thiếu đi vài phần thanh xuân tươi đẹp.

Khi trong lòng Bạch Ánh Sơn dâng lên cái ý nghĩ này, không khỏi tự giễu mà cười cười, y là đang lấy ai ra so sánh vậy?

Đệ tử của danh môn chính phái tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Trúc Cơ cũng không phải không có, nhưng có thể chỉ mới hơn mười tuổi đạt đến Trúc Cơ, có môn phái nào mà không coi là bảo bối bồi dưỡng? Sao có thể tự cam hạ tiện làm thị thiếp của người?

Dục Linh Tông cũng vậy ......

Cho dù là ở Dục Linh Tông, nha đầu kia cũng được coi như là thiên tài đi?

Chính Thương Ngô cũng không nỡ "ăn".

(Bạch Ánh Sơn nào biết Thương Ngô đã bị Mặc Uyên "ăn" mất tiêu rồi.)

Bạch Ánh Sơn nghĩ như vậy, lại có chút hâm mộ Bạch Ký Lam.

Thật không biết là ai chiếm tiện nghi của ai.

Nhớ lại ngày đó nàng uống say vô tình cọ cọ, nhớ lại âm thanh như có như không thét chót tai phát ra từ trong xe ..... Bạch Ánh Sơn liền cảm thấy thân thể của mình khô nóng lên.

Y duỗi tay vẫy một thị thiếp cách gần mình nhất, ngay cả tên cũng lười hỏi đến, chỉ đem đầu của nàng ta ấn xuống dưới háng của mình.

°°° Hết chương 32°°°