Chương 29: Xin chào, Bạch công tử. (h)
°° °° °°
Trình Như Phong lúc này lại cúi đầu hôn hắn một cái nữa, rồi nhấn eo ngồi xuống nuốt gậy thịt của hắn vào.
Kỳ thật nàng cũng đã sắp đến cực điểm, tiểu huyệt ngứa ngáy cuối cùng cũng được gậy thịt to lớn cắm vào, chính nàng cũng khuây khoả đến than nhẹ ra tiếng, không để Bạch Ký Lam thúc giục nàng nữa, tự mình vặn eo lắc mông, giống như cưỡi ngựa.
Một bên cưỡi hắn, còn một bên lại nắm tay hắn đưa lên xoa ngực mình lần nữa.
"Uhm, thật thoải mái. Ngươi thì sao? Thoải mái không?"
Bạch Ký Lam chớp mắt một cái.
Cảm giác do gậy thịt mang lại so với ngón tay thì mãnh liệt hơn nhiều, tầng tầng lớp lớp thịt non mềm bên trong tiểu huyệt của nàng bao lấy hắn, đè ép hắn, mỗi một lần cọ xát đều mang đến khoái cảm thật lớn, hắn chỉ ngại nàng còn chưa đủ nhanh.
Từ khi khôi phục ý thức tới nay, hắn chưa bao giờ giống như giờ khắc này, hy vọng chính mình có thể cử động.
Hắn muốn đem nàng đè ngược trở lại dưới thân, so với tốc độ này nhanh gấp mười lần gấp trăm lần mà làm nàng, so với lực độ này mạnh hơn gấp mười lần gấp trăm lần, làm đến nàng không có biện pháp nói nữa mới được.
Cái miệng này còn hỏi này hỏi kia, mau vận động mới là chính đáng.
Trình Như Phong đương nhiên không biết tâm tư của Bạch Ký Lam, chỉ lại lần nữa đem hắn trở thành một cây gậy mát xa hình người.
Hắn đủ thô to đủ dài, nơi nào ngứa khiến cho hắn đâm nơi đó, vẫn luôn chạm đến hoa tâm nghiền nát cũng được, nhanh vào nhanh ra cũng được, chín cạn một sâu cũng được, nàng chiếu theo động tác cùng tiết tấu mà chính mình yêu thích, sảng khoái đến cả người rùng mình ngâm nga không ngừng.
Bạch Ký Lam nhìn nàng xuân tình tràn lan, mị thái tỏa ra bốn phía, trong lòng hắn cũng không khỏi một mảnh lửa nóng, gậy thịt nhảy lên, một luồng nùng tinh bắn ra.
Cũng là lần đầu tiên hắn thể nghiệm, cái gì mới gọi là dục tiên dục tử.
Trình Như Phong cũng lại lần nữa bị dương tinh nóng bỏng của hắn bắn tới cao trào, ngẩng đầu lên kêu ra tiếng.
Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú lại vận chuyển điên cuồng lần nữa.
Bạch Ký Lam cảm giác được.
Nhưng cũng không kháng cự, vốn dĩ chính là vì cái này mới tìm tới nàng.
Hắn nỗ lực muốn phối hợp công pháp của nàng đi chỉnh đốn lại một thân dương khí rối loạn của hắn.
Trình Như Phong cũng cảm giác được, nàng mềm mại ngã nằm ở trên người Bạch Ký Lam, lại chuyển ngược lại âm khí của mình cho hắn, càng thuận tiện cho hắn dung hợp.
Tuy rằng đối với tình huống của Bạch Ký Lam mà nói, một chút âm khí này của nàng, chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng có một tia âm khí dung nhập này, lại làm cho hắn có một phương án chỉnh đốn càng rõ ràng ấn tượng hơn.
Bạch Ký Lam giật mình, liếc mắt nhìn về phía nàng.
"Như vậy mới là song tu." Trình Như Phong lười nhác nói, "Lần trước là ngươi không có ý thức, ta chiếm tiện nghi."
Bạch Ký Lam không nói gì nữa, hắn vốn dĩ cũng không thể nói được gì.
Trình Như Phong vẫn duy trì tư thế như vậy, trực tiếp tu luyện.
Bạch Ký Lam cũng hướng nàng buông lỏng linh mạch của chính mình, lấy trạng thái của hắn, đây là chuyện cực kỳ mạo hiểm.
Nhưng Bạch Ký Lam giờ phút này cũng không có chút do dự nào, khí cơ cùng linh lực ở trong kinh mạch của hai người qua lại lưu chuyển không ngừng, khoái cảm trên thân thể còn chưa lui hết, linh lực giao hòa lẫn nhau lại mang đến một cơn khoái cảm mới.
Chân chính mất hồn phệ cốt, như bước vào thế giới cực lạc.
Hiệu quả tu luyện của Trình Như Phong so với lần trước nhanh hơn rất nhiều.
Thu công, toàn thân vẫn là ấm áp dào dạt, nàng cũng lười cử động, trực tiếp ôm lấy Bạch Ký Lam ngủ thiếp đi.
Trình Như Phong ngủ một giấc tới sáng hôm sau.
Khi tỉnh lại vẫn còn mơ hồ một hồi, mới nhớ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Nàng ngáp dài mở mắt ra, thuận tiện liền ở trên mặt Bạch Ký Lam hôn một cái, "Chào."
"Chào."
Người dưới thân đáp lại.
Giọng nói thực nhỏ nhẹ, có chút khàn khàn, nhưng không hề nghi ngờ, thật là Bạch Ký Lam lên tiếng.
Trình Như Phong tức khắc hết buồn ngủ, lập tức ngồi dậy, "A? Ngươi có thể nói chuyện?"
"Ừ." Tiếng của Bạch Ký Lam đáp lại, ánh mắt nhịn không được đi dòm xuống.
Gậy thịt của hắn nhét ở trong tiểu huyệt nàng cả đêm, mới vừa rồi nàng cử động thì rớt ra, hắn rất muốn nhét trở lại.
Thân thể hắn vẫn là lạnh, thời điểm ở bên trong nàng ấm áp rất nhiều.
Trình Như Phong theo ánh mắt hắn nhìn thoáng qua, thứ kia nửa cứng nửa mềm, bộ dáng tựa hồ là tính toán muốn ngẩng đầu lên.
"Ỉ? Biết 'chào cờ' sao?" Nàng chớp chớp mắt, hôm nay thật nhiều chuyện bất ngờ nha.
"Phải làm sao?" Nàng quay đầu hỏi.
Nàng nghỉ ngơi đã khá hơn rồi, hiện giờ làm nữa cũng không thành vấn đề.
Huống chi ngày hôm qua tuy rằng hút cũng không ít, nhưng lúc ấy tu hành thật thông thuận, cũng tiêu hóa sắp xong rồi.
Nàng trực tiếp như vậy, Bạch Ký Lam trái lại không biết phải trả lời như thế nào, sau một lúc lâu mới ho nhẹ một tiếng, nói: "Chờ buổi tối?"
Trình Như Phong khó hiểu mà nhìn hắn, "Ngươi bây giờ có thể cử động không?"
Bạch Ký Lam có chút uể oải, "Không thể."
"Vậy ngươi dù sao cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, ban ngày hay buổi tối có gì khác nhau?"
Bạch Ký Lam:......
Không giống nhau, có được hay không?
Bọn họ từ nhỏ được giáo dục, ban ngày tuyên dâm là không đúng.
Nhưng ngẫm lại, gậy thịt của hắn vẫn luôn bị người ta ngậm đến mới vừa...... hình như cái loại lời giáo huấn này cũng hoàn toàn không thể lấy ra nói.
Hắn chỉ có thể nói: "Chúng ta hôm nay phải khởi hành lên đường về Thiên Kiếm Tông."
"Ồ." Trình Như Phong đáp lại, nàng cũng muốn sớm một chút rời đi, nói chung mang một mạng người trên lưng, ở Vạn Ninh Thành luôn có chút sợ hãi bị người phát hiện.
Sư phụ nói là không cần lo lắng, nhưng sư phụ cũng đã đi rồi, nàng cũng không dám khẳng định huynh đệ Bạch gia có thật sẽ bảo vệ nàng hay không.
Huống chi bọn họ cùng Mạc Như Hải thân cận hơn.
"Đợi đã, ngươi làm sao mà biết được?" Trình Như Phong đột nhiên nghĩ đến, hắn vẫn luôn nằm ở chỗ này cử động cũng không được, như thế nào biết được hành trình?
"Đại ca nói."
Trình Như Phong chỉ xém không nhảy dựng lên, "Bạch chân nhân đã tới đây?"
Bạch Ký Lam chớp mắt một cái.
"Ta vậy mà không tỉnh dậy?"
Bạch Ký Lam lại chớp mắt một cái. Đại ca của hắn tư chất không bằng hắn, nhưng tốt xấu cũng là Kim Đan trung kỳ, muốn không kinh động đến Trình Như Phong thật quá đơn giản.
"A!!! a a a...." Trình Như Phong kêu lên, "Vậy không phải đều bị y nhìn thấy hết?"
Bạch Ký Lam:......
So với lần đầu tiên thì thấy được bao nhiêu?
Tuy rằng...... Ai cũng biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng tốt xấu gì thì quần áo của bọn họ cũng chưa cởi hết ra, hắn tuy rằng còn cắm ở trong cơ thể nàng, nhưng nàng nằm ở trên người hắn, váy đã che khuất.
Biểu tình của ca ca hắn tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng thật là nhìn không thấy cái gì.
Nhưng mà bị Trình Như Phong kêu lên như vậy, hắn cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Lại có chút vi diệu không vui.
"Nàng để ý bị huynh ấy nhìn thấy như vậy sao?" Hắn hỏi.
Trình Như Phong tức giận mà trừng hắn một cái, "Vô nghĩa, loại sự tình này, đóng cửa lại tùy tiện chơi như thế nào cũng được, nhưng ai mà muốn bị người khác nhìn thấy hả?"
Tuy rằng nghe nói có một số người thích dòm và thích được bị dòm, có người càng bị dòm càng hưng phấn, nhưng trước mắt nàng còn không có cái loại yêu thích này.
Huống chi, bước ra cái cửa này, nàng còn muốn đứng đứng đắn đắn giao lưu cùng Bạch Ánh Sơn, còn muốn tạo cảm tình tốt để lãnh giáo kiếm thuật......
Tưởng tượng đến hình ảnh y nhìn thấy nàng nằm sấp trên người nam nhân, phía dưới còn hàm chứa thứ kia ......
Về sau còn có thể nói chuyện bình thường được hay không?
Bạch Ký Lam cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng đây cũng là không có cách nào, hắn ở cái trạng thái này, Trình Như Phong một ngày một đêm không đi ra ngoài, đại ca hắn lại là người thích nhọc lòng, sao có thể không tới nhìn xem?
Cũng may hiện giờ hắn có thể nói chuyện, về sau có thể nói chuyện cách cánh cửa.
"Ta sẽ nói với huynh ấy, về sau sẽ không như vậy."
"Ừ." Trình Như Phong đáp lại, từ trên giường đi xuống, sửa sang quần áo, "Ta đi tẩy rửa."
"Đợi đã." Bạch Ký Lam gọi nàng lại.
Trình Như Phong quay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Ký Lam nói: "Ta kêu Bạch Ký Lam."
Trình Như Phong mờ mịt mà chớp chớp mắt, "Ta biết."
"Nhưng vẫn là muốn chính mình nói ra, mới tính là chào hỏi."
Trình Như Phong ngẩn ra, sau đó liền cười rộ lên.
Cười cười lại ở trên mặt hắn hôn một cái.
"Ừ, xin chào, Bạch công tử."
°°° Hết chương 29°°°