Chương 199: Lại giả chết

Chương 199: Lại giả chết

°°°

°°°

(Lời tác giả: Chương sau đổi bản đồ!)

Dục Linh Tông bị người dùng nỏ Tru Tiên san bằng một đỉnh núi.

Việc này Cố Ngôn đương nhiên là muốn đòi một lời giải thích.

Nhưng Ưng Dương Phủ không nhận.

Cái chuyện này khẳng định không thể nhận đâu.

Cho dù Dục Linh Tông là một tông môn tà đạo, nhưng cũng không đến trình độ thương thiên hại lí mọi người đòi đánh, cho dù Ưng Dương Phủ cường thế đi nữa, làm một danh môn chính phái, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ diệt tông môn của người khác được.

Cho nên lúc trước bọn họ làm khó dễ Trình Như Phong, cũng tìm cái tội danh cho nàng trước.

Việc này cho dù người khắp thiên hạ đều có thể nhìn ra là Ưng Dương Phủ trả thù, nhưng Ưng Dương Phủ là tuyệt đối không có khả năng công khai thừa nhận.

Nhưng nỏ Tru Tiên được xem như là trấn phủ chi bảo của Ưng Dương Phủ, cái loại phương thức công kích đó, vừa thấy thì biết liền, chối cãi không được.

Kết quả Ưng Dương Phủ giảo biện nói Nam Cung Hữu phản bội Ưng Dương Phủ, trộm nỏ Tru Tiên, còn về việc công kích Dục Linh Tông, đây là ân oán riêng của bọn họ, Ưng Dương Phủ không chịu trách nhiệm. Nhiều nhất là tượng trưng bồi thường một chút cho Dục Linh Tông.

Cố Ngôn muốn chính là cái này.

Hắn đương nhiên biết thực lực của Dục Linh Tông không thể so sánh với Ưng Dương Phủ, nếu thật muốn dựa vào cái này lật đảo Ưng Dương Phủ là không thể. Có thể đòi chút bồi thường thì không tồi rồi.

Mấu chốt là, chính miệng phủ chủ Ưng Dương Phủ thừa nhận Nam Cung Hữu trốn chạy, sau này sẽ không có quan hệ với Ưng Dương Phủ nữa.

Ngày đó sau khi bọn họ phát hiện Bạch Ký Lam giết Nam Cung Hữu huỷ nỏ Tru Tiên, cũng không có biện pháp truy cứu gì.

Ân oán riêng tư mà.

Nam Cung Hữu của nhà ngươi có thể tạc đỉnh núi của người ta, người ta giết lại cũng thực bình thường, không phải sao?

Ưng Dương Phủ bồi thường linh thạch, Cố Ngôn phân cho Trình Như Phong một nửa, cũng giải thích với nàng: “Muốn tạo thành áp lực cho Ưng Dương Phủ, cũng phải cần vốn liếng."

Trình Như Phong hoàn toàn hiểu rõ, một nửa linh thạch kia cũng đều từ chối, chỉ nói lời cảm tạ với Cố Ngôn.

“Nhận lấy đi. Chút linh thạch này căn bản không đủ để đền bù hết tổn thất của Thúy Hoa Phong. Chỉ là ta có thể làm được cũng chỉ có như vậy." Cố Ngôn không cam lòng mà khẽ thở dài.

Nói đến cùng, Tu Chân giới chính là xem thực lực, ngươi không đủ mạnh, người khác là có thể đạp lên trên đầu ngươi khi dễ ngươi.

Những thủ thuật nhỏ của Dục Linh Tông, đứng trước nỏ Tru Tiên một đạt sát khí giết người ở tầm xa, căn bản cơ hội lấy ra dùng cũng không có.

Cố Ngôn rũ mắt xuống, lại nói: “Hơn nữa, chờ các ngươi đi đến bên kia Truyền Tống Trận rồi, ta cũng không giúp gì được, mang chút linh thạch bên người cũng được."

Trình Như Phong vốn có một lòng muốn rời đi nơi này.

Đi đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, thoát khỏi cái thân phận này, từ đây tự do tự tại.

Nhưng lúc này.... tâm tình lại có chút phức tạp.

Thậm chí lo lắng vướng bận hơn một chút.

Nàng đương nhiên không thích Dục Linh Tông, nhưng lại đúng là nơi này cho nàng che chở thực sự.

Sư phụ nàng chỉ là xuất hiện ngắn ngủi, vừa xuất hiện đã không biết tung tích, nhưng vị sư bá này trừ bỏ ở trên giường sẽ ra vấn đề toi mạng ra, thì cũng được coi là một trưởng bối khiến người kính trọng.

Lúc nên chỉ điểm thì chỉ điểm, lúc nên bênh vực người mình thì bênh vực người mình. Thậm chí so với gia chủ Bạch gia tính kế Bạch Ký Lam, hay là so với Tiên Âm Phái dùng các loại thủ đoạn thẩm vấn Liễu Phượng Ngâm, thì đều xứng chức hơn nhiều.

Sau này nếu nàng có thể tấn chức tu sĩ cấp cao, sẽ chiếu cố Dục Linh Tông và sư bá nhiều hơn. Trình Như Phong nghĩ. Hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, lo chuyện của Truyền Tống Trận trước đi.

Phương Lưu Vân ở ngay ngày Thúy Hoa Phong bị tập kích liền phát tin phù cho Bạch Ánh Sơn và Liễu Phượng Ngâm.

Hai người họ lần lượt vội vàng trở về.

Liễu Phượng Ngâm tự trách không thôi.

Bạch Ánh Sơn ngược lại an ủi y: “Ai có thể đoán được Ưng Dương Phủ làm liều như thế, ngay cả nỏ Tru Tiên cũng lấy ra dùng.”

Loại đại sát khí này tuy rằng uy lực thật lớn, nhưng dùng một lần phải khôi phục rất lâu, thường là được dùng nhiều ở thời điểm làm “Chiến lược uy hiếp”.

Hiềm nghi của Trình Như Phong đã tẩy sạch, còn lại chỉ là “Ân oán riêng” giữa nàng và Nam Cung Hữu, ai có thể ngờ đến bọn họ điên cuồng đến vậy?

Liễu Phượng Ngâm suy nghĩ, nói: “Bọn họ vẫn là không từ bỏ Cập Thời Hành Lạc Đồ, còn đang hoài nghi Như Phong. Nếu Như Phong đã chết, Cập Thời Hành Lạc Đồ sẽ biến thành vật vô chủ, tự nhiên sẽ xuất hiện. Đến lúc đó Dục Linh Tông sẽ biến thành Cao Ninh Thành tiếp theo. Bọn họ cũng coi như là rửa mối nhục xưa, một hòn đá trúng mấy con chim.”

Đối với Ưng Dương Phủ mà nói, bọn họ liên hợp với Vân Hải Tông, hai đại Nguyên Anh ra trận, còn không bắt được Trình Như Phong, cái này đối với bản thân chính là một sự xấu hổ, tiếp đó đến chuyện Truyền Tống Trận cũng bị ép nhượng bộ, thì càng không thể chấp nhận được.

Huống chi còn liên lụy tới Cập Thời Hành Lạc Đồ loại ma bảo nghịch thiên.

Nếu để Trình Như Phong trốn thoát, ai biết thế giới bên kia là tình huống gì, còn có thể tìm được nàng hay không?

Cho nên, một hai phải giết nàng trước khi đi.

Cái này thì thực phiền toái.

Tuy rằng nói Bạch Ký Lam Bạch Ánh Sơn Liễu Phượng Ngâm tụ ở bên nhau, cộng thêm Trình Như Phong, Thần Huy cùng với Mộng Ngư Tiều mới kết Đan, thực lực đã không thể khinh thường, nhưng phải đối phó với Ưng Dương Phủ một đại tông môn, cũng thật sự còn xa xa chưa đủ.

Bọn họ thương lượng một hồi, bèn để cho Trình Như Phong giả chết.

Dù sao khi nàng được Thần Huy ôm đến Kim Chung Sơn, thì chưa từng lộ mặt, cả đệ tử Dục Linh Tông cũng không biết nàng sống hay chết.

Chỉ cần Cố Ngôn thu hồi mệnh bài của nàng, công bố với bên ngoài nàng đã chết, thì cũng sẽ không có ai hoài nghi.

Rốt cuộc...... đó chính là nỏ Tru Tiên, ngay cả chân tiên cũng có thể bắn chết.

Thúy Hoa Phong đều đã bị san bằng, Trình Như Phong không chết mới kỳ lạ.

Nhưng Bạch Ký Lam không đồng ý cái này, thoạt nhìn như là phương án nhận thua trốn tránh.

“Để cho bọn họ tới đây đi.” Bạch Ký Lam đằng đằng sát khí nói, “Xem bọn họ có thể phái bao nhiêu người ra chịu chết.”

Bạch Ánh Sơn thở dài, khuyên hắn: “Nếu chỉ là chính diện phái người tới ám sát, chúng ta đương nhiên không sợ. Nhưng nếu dùng ám chiêu gì nữa thì sao?”

Lần này Liễu Phượng Ngâm bị kêu về Tiên Âm Phái, Bạch Ánh Sơn lại bởi vì Bạch Nguyên Khánh vừa lúc cuốn bảo khố trong tộc chạy trốn, bị kéo dài thời gian ở Bạch gia, thời gian sao có thể trùng hợp như thế?

Đương nhiên đều có nguồn gốc ở đằng sau.

"Ưng Dương Phủ truyền thừa mấy ngàn năm, ai biết bọn họ còn có thủ đoạn gì?”

“Chúng ta không thể lấy tánh mạng Như Phong ra mạo hiểm.”

“Dù sao cách Truyền Tống Trận mở ra cũng chỉ có chút thời gian, hãy nhẫn nhịn cơn tức giận nhất thời trước đã. Sau khi rời đi nơi này, bọn họ sẽ không có ưu thế về nhân thủ và nội tình.”

Mọi người đều khuyên, nhưng chân chính làm Bạch Ký Lam để ý vẫn là “không thể lấy tánh mạng Như Phong ra mạo hiểm”, hắn nhấp môi, lui một bước.

Trình Như Phong không có ý kiến.

Giả chết sao, nàng đã làm qua rồi.

Cũng không cảm thấy mất mặt.

Có điều lúc này đây, nàng nhớ tới Tư Không, nếu như có thuật biến hóa của y, muốn thay đổi thân phận quả thực dễ như trở bàn tay.

Cũng không biết y hiện giờ như thế nào.

Lúc ấy sau khi y bị nổ bay, thì không có ai gặp qua y. Ngày đó sau khi Mộng Ngư Tiều kết Đan thì mang theo người tìm một vòng, đều không có phát hiện y, cũng không có tìm được thi thể tu sĩ Kim Đan.

Y là không chết, chỉ là không biết trốn đi nơi nào.

Vả lại Trình Như Phong sống chết không biết, y cũng không tiện cho thấy thân phận, vạn nhất bị huynh đệ Bạch gia bắt được, nói không chừng y còn phải chịu trách nhiệm chuyện trộm pháp bảo của Thiên Kiếm Tông.

Y muốn trốn đi, phỏng chừng không ai có thể tìm được.

Mãi cho đến ngày xuất phát đi Truyền Tống Trận, Trình Như Phong đã “Thay hình đổi dạng” mới phát hiện một tán tu mua được danh ngạch từ nơi Cố Ngôn có hành vi ái muội nhìn nàng chớp chớp mắt, vươn một ngón tay ra, sau đó từ từ thêm một ngón nữa.

Trình Như Phong:....

Nàng quả thực là đột nhiên nhanh trí nháy mắt hiểu ra y là ai, cũng hiểu ngầm được ý tứ thủ thế này của y.

Ban đầu là nàng nói cho y một cái danh ngạch, nhưng hiện giờ chính y tự mình lấy nó, cho nên thiếu y một lần.

Y thay nàng chắn một mũi tên của nỏ Tru Tiên, lại thiếu một lần.

Cho nên hiện tại thiếu y hai lần.

Được thôi.

(^_^)

°°°° hết chương 199°°

(Tập sau là bước sang quyển năm, đám người Trình Như Phong đến một vùng đất mới, tất cả các nam phụ đều trên một chiếc thuyền, cuộc hành trình khám phá, tìm Thương Ngô....

Thân thế của Tư Không....

Kiếm linh có Mặc Uyên.

Khí linh có Mặc Bảo.

Chỉ có Thiên Hương Đằng chưa có hình dạng con người....

Còn vị ma quân Thiên Minh chưa bị nữ chính ăn. Chắc có lẽ có một ngày nào đó.

......

......

Yên Hoa cùng các bạn đi đến đây, cảm ơn các bạn theo dõi.

Từ quyển năm trở đi do Lam Thiên công tử mua chương và dịch, đăng tại Truyện YY)