Chương 192: Cứ việc thải (h)
°°°°
°°
"Như Phong"
"Tiểu Trân Châu"
"Bảo bối"
Liễu Phượng Ngâm đè Trình Như Phong lên trên giường, ở bên tai nàng, gọi một tiếng lại một tiếng, đầu lưỡi ngẫu nhiên còn liếm lên vành tai nàng, ngậm lấy trái tai nàng.
Nóng bỏng ái muội.
Cả người Trình Như Phong mềm nhũn đến rối tinh rối mù, nằm ra nơi đó tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Ngón tay của Liễu Phượng Ngâm trượt đến giữa hai chân nàng, khảy khảy hai cánh hoa như khảy đàn.
Trình Như Phong thỏ thẻ rên rỉ, nhịn không được dựng thẳng phần hông, hướng đến trong tay hắn đòi muốn càng nhiều.
Liễu Phượng Ngâm lại chỉ là nhợt nhạt chọc vào rút ra, trong giọng nói mang theo ý cười, "Ỉ, đã rất ướt nha, là nghe giọng nói của ta nghe đến ướt, hay là trước khi tới tìm ta đã bị người làm qua một trận rồi?"
Trình Như Phong vốn dĩ đã say ở trong âm thanh của hắn, nhưng nghe hắn nói như thế, vẫn là không khỏi ngây người một chút, mở mắt ra nhìn hắn.
Liễu Phượng Ngâm cúi đầu hôn môi nàng, lại nói: "Sở dĩ nàng vẫn luôn không nói với chúng ta về chuyện Tư Không, thật sự chỉ là sơ sẩy lỗ mãng sao?"
"Ta" Trình Như Phong mới nói một chữ, đã bị Liễu Phượng Ngâm đè môi lại.
"Bộ dáng của y đặc biệt đẹp sao? Hay là công phu trên giường đặc biệt lợi hại?"
Liễu Phượng Ngâm đem ngón tay vói vào miệng nàng, đùa bỡn đầu lưỡi nhỏ của nàng, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng lời nói ra, lại hoàn toàn không phải như vậy.
"Hay là, y có thể biến thành ta, lại có thể biến thành Bạch Ký Lam, có thể thỏa mãn tâm tư hoang dâm đồng thời bị hai người chúng ta chịch của nàng?"
Trình Như Phong muốn giải thích, lại bị Liễu Phượng Ngâm đè xuống.
"Chúng ta nhiều người như thế, còn không đủ nàng ăn sao?"
Hắn kéo hai chân nàng đặt lên trên vai mình, đem côn thịt nóng rực cứng rắn của mình, mạnh mẽ đâm vào hoa huyệt của nàng.
"A 〜 Liễu công tử 〜"
Trình Như Phong kêu lên, âm thanh kéo thật dài, cái chân trắng trẻo giao nhau ở sau vai hắn, ngón chân đáng yêu cong lên lướt qua lưng hắn.
Tê dại khoái cảm trong nháy mắt kia, thậm chí làm cho Liễu Phượng Ngâm trong lúc nhất thời quên là chính mình muốn tính toán với nàng, chỉ muốn hung hăng chịch nàng một trận trước rồi nói sau.
Côn thịt thô dài đẩy hoa huyệt chặt khít ra, nhanh chóng thọc vào rút ra, mỗi lần đều là hoàn toàn đi vào, cả xương mu cũng phải đụng đến thân thể của nàng, không hề tạm dừng một lát.
Trình Như Phong chỉ có thể lay động trước sau theo tiết tấu của hắn, cả tiếng rên rỉ cũng run rẩy.
Liễu Phượng Ngâm rất ít hung dữ như vậy, có thể thấy được hôm nay hắn tức giận rồi.
Trình Như Phong duỗi tay ôm lấy hắn, mềm mại xin tha, "A ngươi chậm một chút, ta biết sai rồi ngươi đừng giận ta nữa có được không?"
Liễu Phượng Ngâm cũng thật chậm lại, hỏi: "Biết sai rồi? Biết sai chỗ nào?"
Trình Như Phong nhất thời cũng thật đúng là không biết hắn tức giận nàng ở điểm nào. Hay là tức giận nàng có thêm một nam nhân nữa mà hắn không quen biết.
Kết quả một cái chần chờ này của nàng, Liễu Phượng Ngâm liền hừ một tiếng, lại thật mạnh nghiền xát lên hoa tâm non mềm nhất của nàng.
Trình Như Phong nháy mắt bị một khoái cảm cực lớn đánh trúng, ưm một tiếng, run rẩy tuôn ra một luồng xuân thủy.
Liễu Phượng Ngâm nói: "Thần Huy nói không sai một chút nào, nàng chính là cái kẻ lừa gạt, chỉ cần chịch sảng, cái gì đều có thể, có phải hay không?"
Hắn nói như vậy, Trình Như Phong ngược lại cười cười, duỗi tay vớt lấy một lọn tóc đen của hắn, nhẹ nhàng nói, "Như vậy, ta lừa Liễu công tử cái gì?"
Liễu Phượng Ngâm giật mình.
Nghiêm túc mà nói, nàng từ đầu tới cuối cũng chưa từng lừa gạt hắn.
Hôm nay ngay cả Cập Thời Hành Lạc Đồ cũng tiết lộ cho hắn biết.
Nhưng nàng thậm chí cũng không có được thứ tốt nào ở nơi hắn.
Cao Ninh Thành là nàng cứu hắn, đến nơi đây, cũng là hắn tự nguyện lưu lại.
Còn về chút dương khí này sao, chẳng lẽ hắn không được đến vui thích ở trên người nàng?
Cái ngơ ngẩn này của hắn, Trình Như Phong lại bất mãn, lắc mông cọ xát hắn, một mặt nói: "Sư huynh cố ý chọc giận ngươi mà, ta mới không phải cái người nào cũng có thể, cho dù là lúc trước ở Cao Ninh Thành cái loại hoàn cảnh đó ta cũng chỉ muốn ngươi không phải sao?"
Liễu Phượng Ngâm bị nàng cọ đến có chút mềm lòng, lại cảm thấy côn thịt ở trong hoa huyệt của nàng giữa những lần cọ xát giống như bị ngàn vạn cái miệng nhỏ mềm mại liếm mút, sảng đến khiến da đầu người cũng phải tê dại.
Hắn nắm eo nàng, lại lần nữa nhanh vào nhanh ra.
Trong miệng lại nói: "Chẳng lẽ không phải chỉ cần diện mạo đẹp là có thể sao?"
Trình Như Phong đã hiểu rồi, Liễu công tử hôm nay là Liễu công tử ăn dấm chua.
Nàng bị chịch đến hai má đỏ hồng mắt sóng mê ly, nàng nỗ lực đón ý nói hùa với động tác của hắn, lại giơ tay ôm lấy hắn, nỉ non nói: "Không phải nha, người tuấn tú đẹp mắt nhiều như vậy, nhưng Liễu công tử lại chỉ có một...."
Khoái cảm mãnh liệt thổi quét từ thân thể đến linh hồn của Liễu Phượng Ngâm, hắn dùng sức để tiến vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt chật hẹp của Trình Như Phong, một cổ nóng bỏng nùng tinh thình thịch bắn thẳng vào tử cung của nàng.
Trình Như Phong cũng bị đưa lên cao trào, ngửa đầu kêu ra tiếng, móng tay hầu như muốn bấu vào trong da thịt của Liễu Phượng Ngâm.
Liễu Phượng Ngâm cũng không có rút ra, cứ như vậy ôm nàng, mặt chôn ở trên ngực nàng, nhỏ nhẹ nói: "Ta... vốn tưởng rằng.... ta có thể chờ đợi, bọn họ có thể.... ta cũng có thể.... nhưng mà Như Phong à!....." Hắn vòng hai tay lại, ôm chặt nàng, "Ta ghen ghét...... đến độ sắp điên mất, mỗi một ngày, mỗi lúc mỗi khắc, đều nỗ lực chịu đựng Bạch Ký Lam đến trước ta, Bạch Ánh Sơn đã cứu mạng nàng, Thần Huy là sư huynh nàng,...... ta không thể bức nàng vứt bỏ bọn họ..... Nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng cùng bọn họ thì ta liền ghen ghét vô cùng."
"Cái này thì thôi đi, chính là... nàng đã từng đáp ứng ta cái gì? Đã nói là không tìm Sở Dương..... , kết quả nàng lưu lại y cả một đêm! Ta khuyên chính mình, là do Cố Ngôn nhúng tay, nàng cũng không thể nào cãi lời chưởng môn. Nhưng....... cái Tư Không này lại là chuyện như thế nào?"
Liễu Phượng Ngâm lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đều có chút phiếm hồng, nhìn chằm chằm Trình Như Phong, "Đúng vậy, nàng không có gạt ta, là chính ta phạm tiện, là ta không rời đi được không buông bỏ được.... , nhưng nàng đã nói thích ta, đúng hay không? Ta ở ngay chỗ này, vì sao còn phải tìm một ngụm dã thực kia? Ta kém hơn y sao? Là ta không đẹp bằng y? Hay là ta không làm nàng sảng?"
Liễu công tử từ trước đến nay đều là tao nhã, quân tử như ngọc, Trình Như Phong chưa từng thấy qua hắn như vậy, không khỏi giật mình, nửa ngày mới nâng tay lên, sửa sang tóc rối bên tai hắn.
"Thực xin lỗi. Ta..." Nàng nhẹ nhàng thở dài, "Ta chỉ là luyến tiếc ngươi."
Liễu Phượng Ngâm vẫn như cũ chỉ là con mắt đo đỏ nhìn nàng.
"Thật đó." Trình Như Phong ngẩng đầu, hôn lên khóe mắt hắn, "Ta chính là đang thử thải bổ chi thuật mà sư bá dạy ta. Ngươi không phát hiện linh lực của ta đã trướng lớn một mảng sao? Nhưng.... lần trước, ta thải bổ không biết tiết chế...... làm thương đến căn nguyên của Bạch Ánh Sơn, ta mỗi lần nhìn thấy mớ tóc bạc của hắn,....... đều sẽ áy náy, hắn cũng được, ngươi cũng được, ta đều không muốn lại.... "
"Ta không ngại." Liễu Phượng Ngâm cắt ngang lời nói của nàng, "Ta tin Bạch Ánh Sơn cũng giống như vậy, hắn khẳng định tình nguyện bị tổn thương một lần nữa cũng không muốn nàng đi tìm người khác thải bổ."
Liễu Phượng Ngâm cầm tay nàng, mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay dán sát vào nhau.
Còn côn thịt chôn sâu trong hoa huyệt của nàng lại lần nữa cứng lên, một bên từ từ thọc vào rút ra, một bên buông lỏng linh lạc kinh mạch của mình.
"Nào, cứ việc thải!"
°°° hết chương 192°°°°