Chương 189: Không sợ thải bổ sao. (h)
°°°
°°
Trước đó Trình Như Phong đang rầu rĩ cái danh ngạch này sẽ phân phối như thế nào, nghe y nói như thế, không khỏi nhíu mày, "Vậy ngươi tới hơi sớm."
Như thế nào đi nữa thì cũng phải chờ đến cuộc tỷ thí trong môn kết thúc, xem Phương Lưu Vân, Sở Dương bọn họ có thể lấy được danh ngạch hay không thì mới nói tiếp.
Nàng khẳng định là muốn lo cho người của mình trước.
"Chuyện Truyền Tống Trận không được nóng nảy." Người sau lưng nàng nói, "Ta đến thu cái khác trước."
Y vừa nói chuyện, bàn tay vốn dĩ nắn bóp ở trên đầu vai của nàng bắt đầu đi xuống, sờ lên đôi tuyết nhũ no đủ đẫy đà của nàng.
Y muốn thu nợ gì, không nói đã rõ.
Trình Như Phong cũng không có kháng cự, chỉ cười khẽ hỏi: "Ta kết Đan rồi, ngươi không sợ bị ta thải bổ sao?"
Động tác của nam nhân ngừng lại trong chớp mắt, ngược lại ôm nàng càng chặt thêm, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nàng muốn thải thì cứ thải đi."
Trình Như Phong thật đúng là muốn.
Nói chung trước đó không lâu mới vừa được Cố sư bá chỉ điểm qua, có chút lý luận xem như đã lý giải hiểu được, nhưng còn chưa có chân chính thực chiến.
Những người thân cận bên mình, nàng đến cùng cũng có chút luyến tiếc.
Nghĩ đến mớ tóc bạc của Bạch Ánh Sơn.........nàng cũng đủ áy náy rồi. Khi đó còn xem như không có cố ý, hơn nữa lúc đó nàng hôn mê chỉ có bản năng hấp thu. Muốn nàng ở trong lúc thanh tỉnh, đi bòn rút dương khí của bọn họ, nàng thật không xuống tay được.
Muốn đi tìm người xa lạ...... nàng cũng không nguyện ý.
Tư Không thì ngược lại rất thích hợp. Bọn họ trước đó cũng từng làm, Trình Như Phong đối với y lại không có cảm tình, cho dù hút khô y thì nàng cũng sẽ không băn khoăn áy náy.
Nàng hơi hơi quay đầu, chủ động câu lấy cổ y, tặng một cái hôn.
Bộ ngực đầy đặn theo động tác của nàng lắc nhẹ ở trong nước, đầu vú phấn nộn đỏ tươi đứng thẳng lên, tựa như một đôi nhụy hoa mới nở.
Tư Không há mồm ngậm lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, bàn tay bao phủ lên đôi tuyết lê mềm mại, chậm rãi xoa nắn.
"Ưm 〜 hừ 〜" Trình Như Phong nhắm mắt lại, phát ra tiếng ngâm khẽ thoải mái từ xoang mũi.
Tư Không tâm thần nhộn nhạo, một cái tay khác đi xuống sờ lên chỗ giữa hai chân nàng.
Trình Như Phong nhu thuận mở chân ra, tiện cho động tác của y.
Còn đôi tay của mình nhẹ câu lấy lưng y, cảm thụ lực độ của cơ bắp rắn chắc dưới bàn tay, trong lòng cũng dần dần sinh ra vài phần ý động, không tự giác mà lắc mông, cọ cọ dưới háng y.
"Sao gấp gáp như thế?" Giọng nói của Tư Không mang theo ý cười, "Nương tử có phải cũng rất muốn ta hay không? Ta đã nói mà, cái loại danh môn chính phái như Bạch Ký Lam Liễu Phượng Ngâm từ nhỏ được giáo huấn đạo quân tử, nào hiểu được công phu cá nước thân mật? Còn hai sư huynh của nàng, tu vi lại thấp một tí, sao có thể làm cho nương tử tận hứng? Có phải so tới so lui, vẫn là ta tốt nhất hay không?"
Trình Như Phong:..........
Nàng thiếu chút nữa quên mất, không thể để y mở miệng.
Nàng bèn xoay người lại, đối diện Tư Không, hôn lấy môi y lần nữa.
Môi lưỡi kịch liệt, hơi thở vừa nóng bỏng lại vừa ái muội phảng phất quanh quẩn bên má của hai người, mùi thơm cơ thể thiếu nữ hỗn loạn cùng với hơi nước bốc lên trong bồn tắm, so với bất kỳ xuân dược nào thì càng thôi tình hơn.
Tư Không vớt lấy một cái chân tuyết trắng thon dài của Trình Như Phong, vắt ngang bên hông mình, côn thịt nóng rực thẳng tấp nhắm ngay mật huyệt giữa chân nàng, chậm rãi cắm vào.
Đầu vừa mới vô, liền cảm thấy con đường nhỏ hẹp của nàng hình như giống như là vật còn sống, chủ động liếm mút cắn nuốt, không ngừng đè ép xoắn vắn, như muốn nuốt dương vật đến nơi sâu nhất trong cơ thể.
Tư Không chỉ cảm thấy trong côn thịt của mình giống như bị lửa thiêu, dương khí quay cuồng, sùng sục, rồi lại sung sướng vô cùng, tuyệt không thể tả, chỉ hận không được lập tức bắn ra.
Y vội vàng lấy lại bình tĩnh, củng cố tinh quan, sau khi kết Đan mị công ám đạo này của Dục Linh Tông quả nhiên lợi hại hơn.
Nhưng lúc này hai má Trình Như Phong ửng đỏ, da thịt nóng lên, một đôi ngươi ướt át lóng lánh, mị thái thiên thành, tươi đẹp đến sắp nhỏ ra nước, bộ dạng đó thì có chỗ nào là đắc thủ đâu?
Tư Không nâng kiều mông mật đào của nàng lên, ưỡn eo một cái, nhấn sâu vào.
Chỉ cảm thấy trong tiểu huyệt nàng trơn ướt chặt khít, càng hút càng chặt, thọc vào rút ra vui sướng dị thường, mỗi một lần đưa đẩy, đều là mất hồn thực cốt, vui sướng muốn chết.
Y không khỏi càng cắm càng nhanh, mỗi một lần đều va chạm thật mạnh lên hoa tâm khiến nàng run rẩy không thôi.
Trình Như Phong cũng bị y làm cho thân thể mềm nhũn, mị nhãn mê mang, không tự giác mà ngẩng đầu lên rên rỉ: "A ha.. Ngươi chậm một chút, nước đều bị đẩy đi vào"
"Là nước đều chảy ra mà?" Tư Không cười khẽ, trong tiểu huyệt của nàng xuân thủy như thủy triều, theo côn thịt của y chảy ra, lại bị y đẩy trở về, "Cô lu." Tiếng nước không ngừng.
"Nước của nương tử vẫn luôn nhiều như vậy, nếu là không có thứ gì đó chặn lại thì làm sao bây giờ? Lúc trước ta đã nói mà, nàng còn trách ta, nàng xem, còn không phải lại như vậy sao?"
Tư Không lấy những lời nói lúc trước ra trêu ghẹo, nhưng nói đến cùng tư thế ở trong bồn tắm vẫn là làm cho y có điểm không tận hứng cho lắm, y một bên nói chuyện, một bên ôm nàng ra khỏi bồn nước.
"Người nhỏ như thế, rốt cục là nước từ đâu ra mà nhiều như vậy hả?"
Dương cụ của y còn cắm ở trong cơ thể của nàng cũng không có rút ra, rồi lại ôm nàng xoay lại, một giây kia quả thực khiến cho nàng tê dại đến ngay cả đầu lưỡi cũng tê rần, thậm chí cũng không so đo y nói quá nhiều, hai chân bắt chéo sau lưng y, hai mảnh thịt nơi mông dùng sức kẹp chặt tựa như là muốn đem y toàn bộ nuốt vào.
Tư Không chỉ cảm thấy vui thích giống như sóng thần vọt tới, trong đầu một mảnh trống không, chỉ đem quy đầu đè thật mạnh lên hoa tâm, bắn ra.
Dương khí tinh thuần thấm vào trong cơ thể, cảm giác nóng bỏng khiến cho thân thể Trình Như Phong mềm mại khẽ run, mấy dục mê say.
Nàng ôm sát Tư Không, môi dán ở trên xương quai xanh của y khẽ hôn một cái, nỉ non thở dài: "Thật tốt.... thật thoải mái.. "
Sau khi bắn tinh Tư Không thất thần trong nháy mắt, rồi mới tâm sinh ảo não.
Y vậy mà cứ như vậy mà bắn ra?
Y còn chưa chịch nàng đến cao trào thì bắn ra?
Rõ ràng lúc trước đều có thể trực tiếp làm nàng đến ngất đi.
Mà côn thịt vẫn còn chôn sâu ở trong hoa huyệt của nàng bị mị thịt tầng tầng lớp lớp dây dưa quấn hút, căn bản còn chưa có mềm đi thì lại sung huyết lần nữa.
Cái yêu nữ này...
Tư Không nghiến răng, đặt nàng lên trên mặt đất, xoay người bao phủ xuống.
Trình Như Phong ngẩng đầu hôn môi y, hai đầu lưỡi mềm mại trơn trượt giống như một con rắn lập tức quấn lấy nhau thành một khối, tham lam tìm kiếm. Đặt biệt cộng thêm mị thuật, thật giống như mỗi một lần hơi thở hòa quyện vào nhau, mỗi một lần da thịt dán vào nhau, đều có thể mang đến niềm vui thích bất tận.
Tư Không bóp lấy eo nàng, động tác so với trước càng mãnh liệt mạnh mẽ hơn.
Côn thịt cứng rắn nóng rực qua lại đưa đẩy ở trong mật huyệt tràn đầy xuân thủy của cả hai người như một cái máy, khiến cho hai cánh hoa hồng nhuận càng thêm bầm dập không thể tả.
Trình Như Phong mềm như bông mặc cho y bài bố, âm thanh của nàng bị vỡ thành từng mảnh nhỏ ở trong những lần va chạm của y.
Nhưng lúc này Tư Không thậm chí đã không rảnh lo nói những lời cợt nhả gì nữa.
Y thở hổn hển, cảm giác cực lạc mà nàng mang lại cho y bao phủ khắp cả người, cái gì cũng không rảnh lo.
Chỉ còn lại cảm giác sung sướng của nhục dục thuần tuý.
Chết cũng cam lòng.
°°° hết chương 189°°