Chương 184: Vậy ngươi rốt cuộc có còn muốn chịch ta hay không?
°°°
°
Cố Ngôn nói đút cho nàng ăn, thì đút rất nghiêm túc.
Khác với hưởng lạc lần trước, ngoại trừ cho Trình Như Phong dương tinh ra, còn cố ý chỉ điểm cho nàng tu luyện như thế nào mới có hiệu quả hơn.
Song tu thải bổ, bắn tinh tiết âm đó chỉ là phản ứng sinh lý cơ bản nhất, làm một người tu hành, là tuyệt đối không thể thỏa mãn với loại cơ sở này.
Khi vận hành công pháp thì lưu chuyển linh lực như thế nào, làm thế nào để cảm thụ và hấp thu dương khí ở mỗi một chỗ huyệt đạo trong kinh mạch của đối phương.
Trình Như Phong một bên thừa nhận khoái cảm tột độ do côn thịt thô dài thọc vào rút ra của Cố Ngôn mang lại, một bên vận hành công pháp dưới sự chỉ dẫn của hắn, thể nghiệm dao động rất nhỏ của linh lực cùng với âm dương giao hòa, lập tức nhớ tới câu nói lúc trước Mặc Bảo nói với nàng —— "Sư phụ nàng rốt cuộc dạy nàng như thế nào?"
Hóa ra đây mới là phương thức tu hành chính xác của Dục Linh Tông.
Với nàng mà nói, thật đúng là lần đầu tiên.
Thương Ngô đương nhiên không có khả năng dạy nàng, Trình Như Phong cảm thấy chính Thương Ngô chỉ e cũng không có loại lý giải sâu sắc này, vả lại Thương Ngô chỉ có Mặc Uyên sư phụ mà thôi, phỏng chừng hai người cùng nhau phạch phạch phạch cũng không phải vì thải bổ.
Thần Huy thì càng không cần phải nói, sư phụ là một kiếm tu, về song tu y hoàn toàn cũng chỉ là buông thả chính mình.
Thật ra Mặc Bảo cũng nhét cho nàng một đống bí tịch, nhưng chính Mặc Bảo là một khí linh, phương thức tu hành không giống con người.
Mà đối với tự học sách vở cùng với có người tự tay chỉ điểm, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Lúc này Cố Ngôn có tâm tình chỉ dạy, Trình Như Phong cũng nhân cơ hội đem những lý luận đó lấy ra để xác minh, rất nhiều chỗ vốn tối nghĩa bỗng rộng mở thông suốt, quả thực giống như đề hồ quán đỉnh.
( Đề hồ quán đỉnh. (醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. Theo Tự điển Phật học)
Nàng ôm chặt Cố Ngôn, thành tâm thành ý nói lời cảm ơn: "Sư bá, sư bá người thật tốt...... cảm ơn ......"
Đầu ngón tay của Cố Ngôn xẹt qua xương sống nàng, giống như là mang theo điện lưu, khoái cảm tê dại làm cho nàng không tự giác ngẩng đầu, lời nói còn chưa nói xong thì đã biến thành tiếng rên rỉ ngọt lịm.
Cố Ngôn cúi đầu cắn lên trên ngực nàng, "Lúc này, mà nói cảm ơn không cảm thấy gây mất hứng rồi sao?"
Trình Như Phong đáp một tiếng, xoay eo một chút, co rút thịt non trong hoa huyệt, bắt đầu học đi đôi với hành, tự thể nghiệm cảm tạ hắn.
Phương thức này thì Cố Ngôn vui vẻ tiếp nhận, ngón tay đi xuống, bóp chặt mông nàng, làm cho côn thịt của mình đi vào càng sâu hơn, "Đúng vậy, chính là như vậy...... thật đúng là một tiểu yêu tinh......"
Còn về Sở Dương, sớm vào lúc Cố Ngôn mở ra hình thức dạy học, cũng đã ngoan ngoãn thối lui qua một bên.
Không có biện pháp mà, không phải y không muốn, mà là hai vị Kim Đan tu sĩ nghiêm túc tu hành, linh lực cùng với âm dương chi khí liền giống như hai cái xoáy nước, loại tép riu Trúc Cơ như y, nếu bị cuốn vào chính là ngay cả cái xác cũng không còn.
Cho nên chỉ có thể ở bên cạnh hầu hạ, làm đệm thịt, đôi khi vói một tay vào.
Nhưng, đứng gần quan sát Cố Ngôn loại tu sĩ cấp cao am hiểu sâu rộng chỉ dạy ngay tại chỗ, đừng nói là Sở Dương, ngay cả Thần Huy cùng Phương Lưu Vân cũng được lợi không ít.
Nói đến cùng, người trong phòng này đều là không có sư phụ dạy dỗ, trưởng thành tự do.
Đương nhiên được lợi nhiều nhất, vẫn là Trình Như Phong.
Cố Ngôn lại lần nữa đem dương tinh nóng bỏng bắn vào tử cung nàng, dương khí theo kinh mạch thẩm thấu khắp cả người, tụ tập vào đan điền, âm dương giao hòa, sinh hóa chuyển đổi, tức khắc làm cho nàng tiến vào một cảnh giới xưa nay chưa từng có.
Trong nháy mắt kia, thật giống như thời gian, không gian đều không còn tồn tại nữa, hết thảy tư duy đều tiêu tán, làm nàng cảm ứng được linh khí lưu chuyển trong người mình, tiết tấu mạch đập, cùng huyết mạch tim đập, thần hồn chấn động cùng hô ứng, thậm chí tựa hồ thấp thoáng sờ đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Chờ đến lúc nàng thoát khỏi loại trạng thái huyền diệu này, mới phát hiện Cố Ngôn đã đi rồi, Thần Huy và Phương Lưu Vân cũng không ở đây, chỉ có Sở Dương còn ngồi ở tại chỗ, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của nàng.
Sắc trời đã tối, ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu bao phủ xung quanh bọn họ.
"Qua bao lâu rồi?" Trình Như Phong hơi nhíu mày, nàng cảm thấy mình chỉ là nhắm mắt một chút xíu, sao trời đã tối rồi?
Sở Dương nói: "Hơn hai canh giờ, Chưởng môn nói trạng thái ngộ đạo khả ngộ bất khả cầu, kêu mọi người đều không được quấy rầy nàng."
Đây là ngộ đạo sao?
Trình Như Phong trước nay không nghĩ tới song tu thật đúng là có thể ngộ đạo.
Nhưng nhớ lại cảnh giới huyền diệu khi nãy, nhìn lại mình xác thật tu vi đã lên tới Kim Đan tầng thứ hai.
Cái gọi là "Đạo"......
Nàng đột nhiên cảm thấy, lúc trước mình có phải thật sự có thành kiến quá mức đối với song tu loại tà đạo này hay không.
Có lẽ Thần Huy mới là đúng.
Ba ngàn đại đạo, bất luận dùng phương thức gì, đều là trăm sông đổ về một biển.
Trình Như Phong thở dài một hơi, giương mắt nhìn Sở Dương, "Ngươi vẫn luôn ở chỗ này cùng ta hả?"
"Ừ. Chưởng môn nói không được động đến nàng."
Trước đó đúng thật là nàng dựa vào trong lòng ngực Sở Dương.
Hiện tại cũng vẫn như cũ dựa vào trong lòng ngực y.
Nàng cười rộ lên, duỗi tay xoa xoa cánh tay y, "Vất vả cho ngươi, đã tê mỏi rồi sao?"
Nàng vừa nói ra liền nhớ tới... , lại bị Sở Dương đè lại.
"Không có, chỉ là, nơi này có chút khó chịu."
Y lôi kéo tay nàng, sờ giữa háng mình.
Dương cụ thô dài, còn cứng rắn dựng thẳng tắp.
"A......" Trình Như Phong chớp chớp mắt, sờ nhè nhẹ, "Lâu như vậy......... vẫn luôn cứng sao?"
Thật may cho y là tu sĩ, còn là đệ tử Dục Linh Tông, bằng không...... Người thường cứng đến mấy canh giờ, chắc có lẽ đã bị phế đi rồi.
"Không có cách nào." Dưới sự vuốt ve của nàng, hô hấp của Sở Dương bắt đầu dồn dập, giọng nói khàn khàn, "Nàng ở trong lòng ngực ta, nó mềm xuống không được ...... Nàng có biết ta muốn chịch nàng, muốn bao nhiêu năm rồi không ......"
Trình Như Phong có chút buồn cười, xoay người lại đối diện y, nâng tay lên, xoa bóp mặt y, "Đúng vậy, năm đó mới lớn như vậy ...... mà mở miệng toàn là chịch tới chịch lui, quả thực kỳ cục......"
Lúc này chỉ có hai người bọn họ, lá gan của Sở Dương muốn lớn hơn rất nhiều, thuận thế liền đem nàng đặt nằm xuống trên mặt đất, cả người y đè lên, "Sao? Chướng mắt ta thô tục như vậy à? Bạch công tử Liễu công tử không nói thô tục, nhưng còn không phải vẫn như vậy đè nàng chịch tới chịch lui sao?"
Trình Như Phong cười ra tiếng, "Ngươi cũng dám ở nơi này của ta nói thứ này."
Sở Dương lúc này ngược lại không vội động, nằm ở trên người nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối trên mặt nàng ra, cúi đầu, nhẹ nhàng ôn nhu dịu dàng hôn lên mặt mày nàng, giọng nói càng nhỏ. "Ừ, bởi vì ta biết ai mới là thật sự rất tốt với ta."
Động tác của y nhẹ nhàng như vậy làm Trình Như Phong thực thoải mái, không khỏi duỗi tay ôm eo của y, khẽ cười nói: "Cho nên, ngươi kỳ thật là đang làm nũng sao? Đối với một nữ hài tử nhỏ hơn ngươi năm tuổi?"
Sở Dương giật mình, sau đó cũng cười rộ lên.
Lòng ngực của nàng bị chấn động, ma xát đến đôi tuyết nhũ tê ngứa, cả nhũ đế cũng không tự chủ được mà đứng thẳng lên.
Sở Dương duỗi tay qua, nhẹ nhàng mâm vê, một bên nói: "Nàng có biết khi nàng còn nhỏ kỳ thật làm cho người ta chán ghét hay không? Rõ ràng nhỏ như vậy, tư chất lại thấp, tu vi cũng không được, lại luôn là cái vẻ mặt khinh thường thanh cao 'ta không so đo với bọn tiểu hài tử các ngươi', làm người hận không thể chịch chết. Giờ ngược lại lại nhớ đến nhỏ tuổi hơn ta?"
Khi đó nàng mới vừa xuyên qua không lâu, linh hồn là một bà dì, căn bản không hiểu giả làm tiểu hài tử như thế nào, giờ ngẫm lại, ngay lúc đó xác thật không được lòng người. Quả thật là rất đáng ghét.
Trình Như Phong cười, kéo quần áo của Sở Dương ra, nheo mắt đánh giá cơ bắp rắn chắc của y, "Không phải muốn chịch chết ta, thì là muốn giết chết ta, ngươi là có bao nhiêu muốn ta chết......"
Sở Dương lại cúi đầu hôn lấy môi nàng, chặn lại câu nói kế tiếp của nàng.
Một cái hôn không hề có kỹ xảo.
Vừa kịch liệt lại vừa hung mãnh, thật giống như muốn đem nàng nuốt vào bụng.
Thật vất vả chờ y buông ra, Trình Như Phong đang định muốn trách móc, lại nghe y thỏ thẻ nói: "Năm đó...... Ta chỉ hận không được...... cả mình cũng chết ở Cửu Trọng Sơn......"
Ngay lập tức Trình Như Phong không nói nên lời.
Nàng không hối hận quyết định năm đó, nếu lại một lần nữa nàng khẳng định vẫn là phải tìm mọi cách thoát khỏi Dục Linh Tông.
Nhưng cái chuyện giả chết, ở trước mặt người thiệt tình đối đãi với nàng, rốt cuộc nàng vẫn là có vài phần chột dạ.
Nàng không nói nữa, Sở Dương cũng không nói nữa, chỉ ôm chặt nàng, vùi đầu ở cổ nàng, sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh.
Sau đó Trình Như Phong cảm giác được có chất lỏng ấm áp gì đó dính ướt lên làn da của mình.
Thiếu niên càn rỡ giống như một con báo con, thế nhưng nằm ở trên người nàng rơi lệ.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy trong lòng nàng giống như bị cái gì đó xoắn lấy.
Nàng khe khẽ thở dài, tách hai chân ra, một chân vắt lên trên eo thiếu niên, còn một chân khác thì lúc có lúc không cọ cọ lên trên đùi y, ngón chân như ngọc nhẹ nhàng kẹp thịt trên đùi y, nỉ non ở bên tai y hỏi: "Vậy ngươi rốt cuộc có còn muốn chịch ta hay không?"
"Muốn!"
Thiếu niên lập tức liền trở nên sinh long hoạt hổ, côn thịt sưng to nãy giờ tìm được cửa động khát vọng đã lâu, bỗng nhiên cắm xuống đến cùng, sau đó liền ở trong tiếng rên rỉ ngâm nga của nàng mà hung hăng ra vào.
°°° hết chương 184°°